Phần 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"KIM MINJOO, CẨN THẬN!"

"MINJOO!"

Minjoo hồn vẫn thơ thẫn treo trên cành cây mặc cho có người gọi tên mình. Mãi đến khi một lực đạo tác động mạnh từ phía sau truyền đến khiến chị ngã ra đất, khoảnh khắc tiếng da thịt va đập mạnh vào kim loại khiến Minjoo như choàng tỉnh. Lồm cồm bò dậy sau cú ngã, trước ánh mắt hoảng hốt của mọi người xung quanh, Kim Minjoo xoay đầu nhìn theo. Sợ hãi, bàng hoàng chính là trạng thái của chị ngay lúc này. Đôi tay run rẩy đưa lên che lấy miệng, đôi mắt long lanh ngập nước đã đỏ hoe tự bao giờ. Được một lúc, Kim Minjoo mới dám bò đến bên cạnh người đang nằm bất động trên vũng máu loan đỏ cả một mảng ở giữa đường

Đôi tay vẫn không ngừng run lên, từ từ đưa đến chạm vào gương mặt của người nọ. Người này, mới hôm qua còn ở trước mặt biết bao nhiêu người chân thành tỏ tình chị, giờ đây vì cứu chị mà tính mạng bị đe dọa, thoi thóp nằm yên mặc cho chị cố gào thét gọi tên

Xe cứu thương đến, Kim Minjoo vẫn bật khóc như trước, thất thiểu theo đội ngũ cán bộ y tế leo lên xe

Mười hai tuổi, ba mẹ lần lượt bỏ lại Kim Minjoo đơn độc trên cõi đời này. Hai mươi bảy tuổi, người chị yêu sâu đậm, không biết vì lý do gì mà chia tay. Hai mươi tám tuổi, một người thật lòng yêu chị bước đến vào những ngày tháng trái tim chị chịu nhiều vết thương nhất, vì cứu chị mà bất chấp cả mạng sống của mình

Chẳng lẽ...những người yêu thương Kim Minjoo này đều sẽ lần lượt rời bỏ chị như vậy sao?

Minjoo đâu biết, giây phút chiếc xe kia lao đến vẫn còn một người nữa toang chạy về phía chị, nhưng lại vì khoảng cách xa hơn mà đến sau. Chỉ biết âm thầm lặng lẽ đứng từ xa nhìn người con gái mình thương khóc nấc lên, ngay khoảnh khắc giọt nước mắt đầu tiên của chị rơi xuống, trái tim của người nọ như bị ai đó bóp nghẹn lại, đau đến xé lòng

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Kim Jinjoo ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ, nhưng mà sao lâu quá mẹ vẫn chưa về, con bé bắt đầu sốt ruột, muốn chạy đi tìm, nhưng cứ nghĩ đến việc khi mẹ quay lại nó chẳng còn ở đó chắc chắn sẽ lo lắng. Vì vậy con bé đành ngồi đợi thêm một lát nữa xem sao. Vui vẻ nhìn bó hoa mình đang cầm trên tay, nghĩ đến gương mặt của mẹ sẽ nở nụ cười, khóe môi con bé cũng vô thức cong lên

"Chị gọi cho chị Minjoo báo rằng Jinjoo đang ở cùng em giúp em nhé"-Yujin đứng từ xa nhìn đến chỗ thân ảnh bé nhỏ kia ngồi, một tay đút vào túi quần, tay cầm điện thoại nói chuyện với Yena

"Sao em không tự mình báo với em ấy một tiếng đi? Chia tay trong êm đẹp chứ có phải cãi vã gì đâu mà tránh nhau như tránh tà thế"- giọng Choi Yena mang ý trách móc từ bên kia truyền đến

"Chị biết vì sao mà. Nói với chị ấy một tiếng giúp em nhé. Em sẽ hậu tạ chị sau mà"

"Không. Sao em với nhỏ Yuri suốt ngày chỉ biết hành hạ thân xác ngọc ngà bé nhỏ của chị vậy hả? Chẳng lẽ là do kiếp trước chị mắc nợ hai đứa em, nên kiếp này phải làm trâu làm ngựa phục vụ cả đôi thế này. Ôi còn đâu Choi Yena phong độ, xinh đẹp, ngầu lòi, sáng chói khi xưa..."

An Yujin mang điện thoại để ra xa. Mặt vô cùng khinh bỉ. Cái giọng than thân trách phận đó của Choi Yena thật là ghê chết đi được

"CHOI YENA!! CHỊ KÊU AI LÀ NHỎ!? CON KHÓC KHÔNG LO DỖ MÀ ĐỨNG ĐÓ THAN VÃN VỚI AI?? NHỎ ĐÓ LÀ NHỎ NÀO MÀ GAN TRỜI DÁM GỌI CHO CHỊ VẬY HẢ?"-tiếng Jo Yuri gào lên khiến Yujin nhăn mặt, xém tí nữa là điếc tai em rồi

"Hơ hơ"

"Là em gái Yujin thân yêu của em gọi tới, nhờ chị nhắn với nhỏ bạn thân của em là Jinjoo đang ở chỗ của nó, bảo Minjoo đừng lo. Có vậy thôi mà la hoài. Tui cũng biết buồn chứ bộ"

"Em cúp máy đây. Kiếp này coi như em nợ chị. Sau này nhất định em sẽ trả. Tạm biệt"-không muốn tiếp tục nghe đôi chim cút kia cãi cọ, An Yujin vội vã tắt máy, vì nếu còn nghe nữa chắc chắn thính giác của em sẽ gặp vấn đề mất

Bước đến bên cạnh con gái. Thật lâu rồi không nhìn thấy con bé, nay nhóc con đã cao lên nhiều, không còn cái má phúng phính của ngày xưa nữa, nhưng trông vẫn rất xinh xắn nha

"Jinjoo à"

"A"-nhóc con thoáng giật mình, nhưng khi nhận ra người bên cạnh là mẹ Yujin của nó, nó mừng lắm, miệng không ngừng ríu rít gọi: "Mẹ Yujin. Mẹ Yujin"

"Mẹ về rồi ạ. Mẹ về với con và mẹ Minjoo luôn có phải không ạ?"-nhóc con vui mừng ôm lấy mẹ nó, thật lâu rồi mới được mẹ Yujin ôm vào lòng, hơi ấm này quá đỗi quen thuộc, đây là thứ mà con bé vẫn hằng nhớ đến mỗi đêm

"Ừm, lần này mẹ về với Jinjoo luôn có chịu không?"

"Dạ chịu. Mẹ Minjoo nếu nhìn thấy mẹ Yujin nhất định sẽ vui lắm. Mẹ Yujin ngồi đây chờ mẹ Minjoo với con nha, mẹ đang mua bánh mì bơ sữa cho con ở bên kia đường rồi, lát nữa mẹ sẽ quay trở lại"-nhóc con nắm chặt lấy tay mẹ nó, nói. Nó sợ nếu buông lỏng một chút thì mẹ Yujin của nó nhất định sẽ rời đi, bỏ lại nó và mẹ nó cùng với nỗi nhớ mong từng ngày

"Vì mẹ Minjoo bận việc đột xuất nên nhờ mẹ chơi với con cho đến khi mẹ Minjoo xong việc. Jinjoo có muốn đi chơi với mẹ Yujin không nè?"-Yujin cưng chìu xoa đầu con bé

"Dạ muốn. Con muốn chơi với mẹ Yujin cả đời luôn"

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Kim Minjoo lo lắng ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Hai tay đan chặt vào nhau, không ngừng cầu nguyện cho người đàn ông đang đối mặt với lưỡi hái của tử thần trong phòng cấp cứu

Xin anh đừng xảy ra chuyện gì...nếu không...nếu không cả đời này em sẽ không thể nào bù đắp hết những gì anh đã hi sinh cho em

Đèn tắt, vị bác sĩ trẻ tuổi mệt mỏi bước ra ngoài sau hàng giờ đứng trong phòng mổ. Kim Minjoo như bắt được vàng, vội vàng nắm lấy tay bác sĩ hỏi han tình hình của anh

"Mặc dù cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải mất một khoảng thời gian nữa để lấy lại ý thức. Rất may mắn là não bộ không bị tổn thương nặng nề...chỉ có điều, do bị xe cán qua nên hai chân của cậu ấy sau này sẽ rất khó để trở lại như bình thường, có thể cả đời không thể tự bước đi trên đôi chân của mình được nữa"

Nghe xong, Kim Minjoo như chết trân ngay tại chỗ. Người đàn ông đó vì cứu chị mà mất đi đôi chân, món nợ này...làm sao chị trả cho hết đây?

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

"Cậu điều tra giúp tôi vụ tai nạn giao thông xảy ra ở 216, Neungdong-ro, Gwangjin-gu, vào lúc 3 giờ chiều hôm nay giúp tôi nhé"

"Vâng, em biết rồi"

"Bí mật điều ra người đứng sau vụ này giúp tôi. Nhất định phải cẩn thận đừng để ai phát hiện"

"Vâng, em sẽ điều tra ngay thưa tiền bối"

"Cảm ơn cậu, Sungwon"

Dù có chết tôi cũng nhất định sẽ đưa mọi tội ác của ông ra ánh sáng, nếu không tôi sẽ không mang họ An


================================

Thank you for reading <3

Chào mọi người, lâu ngày không gặp

Thành thật xin lỗi vì đã để các bạn phải chờ lâu nhé. Thật ra là có vài chuyện không hay lắm xảy ra với cả mình nên phải trì hoãn up chap này thêm một thời gian (phần cũng vì mình lười nữa). Do vậy chap này mình up chậm hơn dự kiến

Ừm...hết biết nói gì nữa rồi. Đáng lý ra mình có nhiều điều muốn nói hơn nữa, nhưng mà hiện tại ngay lúc mình up chap này lên tâm trạng không được ổn cho lắm nên là

Tạm biệt, mình lặn tiếp đây


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net