Phần 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào em Yujin, lâu ngày không gặp"

"Chào anh Kevin, đã lâu không gặp"

"Dạo này em thế nào? Vẫn khỏe chứ, công việc có thuận lợi không?"

"Em vẫn khỏe. Mọi việc đều thuận lợi. Cảm ơn anh"

"Anh thật sự rất biết ơn em vì năm đó...đã cho anh cơ hội được tiếp cận và yêu Minjoo. Thành thật mà nói, nếu như không có em ủng hộ và vạch ra mọi kế hoạch cho anh, thì có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ có được tình yêu của em ấy cả...."

"Yujin à...sắp tới anh dự định sẽ cầu hôn Minjoo. Trước đây em ấy có từng nói muốn nửa kia cầu hôn mình như thế nào không?"

"Em không..."

"Nhưng em hiểu chị ấy. Minjoo không thích ồn ào, chị ấy thích sự riêng tư. Hoa baby trắng là loài hoa chị ấy thích nhất, tone màu trắng sang trọng và thuần khiết cũng là một điều cần phải lưu ý về cách bày trí và nội thất nơi cầu hôn. Không cần quá cầu kì, giản dị một chút mới là thứ chị ấy thích.... Còn có, chị ấy rất thích chocolate và beefsteak ở nhà hàng La Yeon"

"Anh hiểu rồi. Cảm ơn em, Yujin"

An Yujin nhìn màn hình điện thoại đã tối đen từ bao giờ. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, dường như em nhớ ra điều gì đó, mở khóa ngăn kéo bàn làm việc, lấy từ bên trong đó một chiếc hộp nhỏ màu đỏ thẫm. Xoa xoa chiếc hộp một lúc, em lại cẩn thận mở nó ra, bên trong là một cặp nhẫn vàng trắng được khắc tên em và chị rất tinh xảo, bên trên còn đính thêm vài viên kim cương nhỏ, sáng lấp lánh

Em nâng niu trên tay chiếc nhẫn khắc tên Kim Minjoo, bên ngoài dù lặng thinh không nói gì, nhưng trong nội tâm đang ngỗn ngang rất nhiều suy nghĩ

Nếu như em không mang họ An, có phải chiếc nhẫn này đã được đeo lên tay chị rồi hay không...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại tầng cao nhất của nhà hàng La Yeon nổi tiếng, nhìn xuống phía dưới là một phần Seoul phồn hoa về đêm tràn ngập ánh đèn. An Yujin cho tay vào túi quần, đứng lặng im nhìn dòng xe tấp nập bên dưới, bên cạnh là Im Kevin trong bộ trang phục lịch lãm, mái tóc vàng của anh được chải chuốt gọn gàng, chỉn chu từ trên xuống dưới, bởi lẽ hôm nay là ngày rất quan trọng đối với anh

Ánh nến vàng nhạt trải dài từ cửa đến bàn ăn, cùng với chút ánh sáng nhè nhẹ từ chiếc đèn chùm làm từ pha lê trên trần nhà càng làm cho không khí thêm phần lãng mạn, bó hoa baby trắng được gói đẹp mắt đặt trên bàn, mọi thứ dường như đã đâu vào đấy, giờ chỉ còn chờ nhân vật chính xuất hiện nữa thôi

Thường ngày Kevin là người hoạt bát, rất thích trò chuyện cùng người khác, đặc biệt là với Yujin, nhưng hôm nay thì lại khác, anh cũng chỉ lẳng lặng đứng cạnh bên em.

Cả hai dường như đang mãi lạc vào dòng suy nghĩ của riêng mình

Sau một hồi đắn đo, anh khẽ thở dài, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm, cất giọng phá vỡ sự im lặng này

"Yujin này, anh vốn đã nghĩ rằng em hiểu rõ về Minjoo như vậy là do em đã cùng em ấy lớn lên. Nhưng đến hôm nay anh mới biết, hóa ra cả hai đã từng là người yêu của nhau.... Cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ rất rõ mọi thứ về em ấy, chứng tỏ là em vẫn còn yêu...vậy thì tại sao ngày trước lại nói lời chia tay?"

"Có một số chuyện em không thể nói rõ với anh. Anh chỉ cần biết rằng bọn em không thể ở bên nhau, chỉ vậy thôi"-đáy mắt An Yujin khẽ dao động, có lẽ vì anh ấy đã nói trúng tim đen của em, vẫn còn yêu thì sao lại chia tay

"Vậy thì tại sao em lại tin tưởng giao Minjoo cho anh? Còn nỗ lực tác hợp cho anh và em ấy trong khi bản thân lại một mình ôm đau thương"

"Bởi vì anh là một người tốt. Chẳng có ai lại đem lòng tương tư một người đến tận 4 5 năm như anh cả. Anh cũng đã cho em thấy sự chân thành và nghiêm túc của mình trong tình yêu mà anh dành cho chị ấy. Đó là lý do mà em tin tưởng anh"-Yujin nở một nụ cười nhạt, đôi tay đặt trong túi quần không tự chủ mà nắm thành đấm, cố ngăn lại những cảm xúc ngỗn ngang trong lòng mình

Im Kevin ngơ ngác nhìn em, sau đó lại cảm động vì những lời mà em nói. Đối với An Yujin, anh thật lòng rất biết ơn

Phía nhân viên vừa thông báo Kim Minjoo đã đến trước cửa nhà hàng, Yujin hít sâu một hơi, sau đó thở hắt ra. Em quay sang mỉm cười với anh, nói

"Mọi thứ đều đã được chuẩn bị rất tốt rồi, bây giờ chỉ còn dựa vào bản thân anh thôi. Sau này có lẽ anh sẽ chẳng cần sự giúp đỡ từ em nữa. Em hi vọng rằng mình không đặt niềm tin nhầm người. Sau này anh nhất định phải chăm sóc thật tốt cho chị ấy, chỉ được khiến chị ấy nở nụ cười hạnh phúc, tuyệt đối không được để chị ấy phải buồn phiền. Nếu anh dám làm chị ấy khóc, em nhất định sẽ tìm anh để tính sổ"-nói rồi không đợi đối phương trả lời, An Yujin đã vội vã rời đi

Em sợ rằng chỉ cần đứng đây thêm một chút nữa thì bản thân sẽ hối hận, không kiềm lòng được mà trở nên yếu đuối

Bóng lưng cô đơn, gầy gò cùng với bước chân nặng trĩu ấy cứ thế rời đi. Jang Wonyoung nhìn chị mình bước ngắn bước dài đi khỏi nhà hàng, em liền vội vã chạy theo. An Yujin vẫn một mực im lặng không nói với em lời nào

Ngay khi Yujin vừa bước vào thang máy, Kim Minjoo trong bộ váy trắng tinh khôi, toát lên vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng đã bước ra từ thang máy bên cạnh và đi vào nhà hàng.

Wonyoung âm thầm đi phía sau Yujin, đau lòng nhìn đôi vai gầy ấy. Rõ ràng là rất đau lòng, rất muốn khóc, vậy mà sao cứ phải kiềm chế, âm thầm chịu đựng một mình như vậy chứ? An Yujin thật là ngốc hết chỗ nói mà

Ngay khi vừa định đưa tay lên vỗ vai chị, An Yujin đã bất thình lình quay người lại làm Jang Wonyoung giật mình

"Chị muốn ở một mình"-chỉ để lại vỏn vẹn 5 chữ, sau đó lại quay người rời đi

Jang Wonyoung cũng hết cách, em tôn trọng chị ấy, nếu chị ấy muốn ở một mình thì được thôi. Em sẽ đi tìm niềm vui của em

An Yujin ngồi một mình trong quán rượu, dù cho điện thoại liên tục vang lên âm báo tin nhắn đến, ấy vậy mà em chẳng hề màn tới, cứ như vậy uống hết chai này đến chai khác. Rượu đúng là có chút đắng, nhưng nó không đắng bằng lòng em bây giờ. Người ta nói uống rượu có thể giải sầu, vậy tại sao em đã uống nhiều đến như vậy rồi, nỗi buồn chẳng những không vơi bớt đi mà lòng lại còn càng đau hơn

An Yujin thoáng suy nghĩ, hay là cứ buông thả bản thân một lần, để mình thoải mái khóc, khóc đến khi nào không thể khóc được nữa thì thôi, như vậy biết đâu lại không còn đau nữa. Nhưng sao lạ quá, mãi mà em chẳng thể khóc được. Nhìn ly rượu trên tay, An Yujin nở nụ cười chua chát

Bước ra khỏi quán rượu khi bản thân đã say khướt. An Yujin lững thững bước từng bước về nhà

Tính cảnh giác của em vốn rất tốt, tuy say nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ có ai đó đang bám theo mình. Rút điện thoại từ túi áo khoác, ánh mắt mơ màng không nhìn rõ những con chữ trên đó, An Yujin ấn vội phím số 1, gọi cho Lee Chaeyeon. Từ hồi chị ấy còn làm quản lý của em, số điện thoại của Lee Chaeyeon luôn được ưu tiên cài đặt vào phím tắt, để mỗi khi em cần liền có thể gọi cho chị ấy ngay, đến bây giờ  vẫn chưa hề thay đổi

Chưa đầy 3 giây sau Lee Chaeyeon đã bắt máy, dù trời đã rất khuya, cô nàng cũng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ròi

"Chị...cứu...cứu em.... Có kẻ bám đuôi"-An Yujin thều thào nói, vì men say đã khiến cổ họng em trở nên khô khóc

"EM Ở ĐÂU!?"-Lee Chaeyeon nghe thấy lời cầu cứu của em, vội vã bật dậy khỏi giường ngủ, lo lắng hét lên khi thấy em không trả lời mình-"ALO. AN YUJIN! EM CÓ NGHE THẤY CHỊ NÓI KHÔNG?"

"Em...em ở...gần quán rượu mà chúng ta hay uống...em đang đi về phía nhà ga"-An Yujin thở gấp, cố gắng gượng đứng lên sau cú ngã vừa rồi, khi em xoay người về sau quan sát tình hình, hai tên côn đồ bịt mặt kia đang tiến về phía em ngày càng gần

"Đợi chị, chị đến ngay đây"

An Yujin cố gắng bò dậy, nhủ lòng dù có ra sao cũng phải chạy tiếp để thoát thân, em nhất định phải đợi được đến lúc Lee Chaeyeon đến đón mình, cứu mình khỏi cuộc truy đuổi này

Nhưng dù sao cũng không thể so lại với sức của hai tên đàn ông kia, An Yujin lại còn đang say đến mờ cả mắt, đương nhiên là em không thể tránh khỏi việc bị bọn chúng bắt kịp

Chúng lôi em vào một con hẻm tối đèn, vung gậy đánh tới tấp dù An Yujin cố ra sức chống trả. May sao có một viên cảnh sát tuần tra đi đến và nhìn thấy, bọn chúng mới chịu tha cho em, gửi lời cảm ơn đến vị cảnh sát nọ rồi gắng gượng đứng dậy. Mặc cho người kia có ngỏ lời đưa em đến bệnh viện, An Yujin vẫn một mực từ chối, tự mình mang thân thể rã rời rời đi, nhưng được một lúc đã ngồi phịch xuống bên vệ đường mà bật khóc, bây giờ em rất đau, đau đến thể không chịu nổi, cũng chẳng rõ là đau ở thể xác hay là lòng em đau nữa, nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi xuống, vài giọt lăng dài trên má, lướt qua những vết xước đang ứa máu khiến mày em cau lại, rát quá

Trước khi bản thân dần mất ý thức và ngất đi, An Yujin vẫn kịp nở nụ cười chua xót

Cuối cùng cũng có thể khóc rồi

Cuối cùng... em cũng không thể đợi được đến lúc Lee Chaeyeon tới đón em về nhà

======================================

Thank you for reading <3

Xin lỗi vì đã để các bạn phải đợi lâu nhé

Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ. Hi vọng mọi người có một ngày tốt lành

Trốn deadline để viết cho xong chap này, giờ thì mình đi ngủ đây bye bye, lát dậy lại chạy deadline tiếp, hí



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net