Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời vào thu ngày càng se lạnh. Sau một đêm chiếm tiện nghi của Yujin, Minjoo cũng lười biếng cựa quậy chuẩn bị tỉnh giấc. Cảm thấy có ai đó đang ôm mình liền hoảng hốt mở to mắt, ánh nắng ngoài trời dịu nhẹ, nhưng lại đủ làm mắt chị phải nheo lại vì chói, sau khi thích nghi được với nó liền mở to mắt ra nhìn người kia. Gương mặt xinh đẹp của em phóng to trước mắt, nhìn người to lớn kia đang an yên ngủ liền thấy an tâm, tay đưa lên sờ gương mặt có ngũ quan tinh xảo, mắt chị long lanh ngước nhìn em không chớp lấy một cái, rồi lại thơ thẩn cuối đầu suy nghĩ điều gì đó. Nhẹ nhàng thu người, lười biếng rúc sâu vào người em hít lấy mùi hương quen thuộc

Yujin từ sớm đã bị người kia đánh thức, nhưng lại vờ như mình vẫn còn ngủ. Cảm thấy bàn tay người kia chẳng còn đặt trên mặt mình liền hé mắt nhìn. Có lẽ chị vẫn còn rất buồn. Một mảng áo của em ươn ướt. Chị khóc sao?

"Cún con à, đừng đi mà"-giọng vờ như đang mớ ngủ, mắt nhắm chặt, vòng tay cứ thế ôm chị vào lòng

Chị đột ngột bị em ôm chằm lấy liền nằm bất động, sau đó lại òa lên khóc không thành tiếng

Minjoo ngoan, đừng khóc nữa

"A. Cún con ơi, sao em lại khóc thế?"-nhìn chị đang vùi mặt vào lòng mình mà khóc làm tim em nhói lên

"Cún con đừng khóc nữa nhé. Chị ở đây rồi"-vừa nói vừa ôm chặt lấy người trong lòng hơn, mắt đỏ hoe,  tay xoa xoa lưng chị

Chị yêu người ta nhiều như thế sao?

Một lát sau chẳng còn nghe chị khóc, chỉ còn lại nhịp thở đều đều. Biết Minjoo đã ngủ, Yujin nhẹ nhàng rời giường. Trước khi rời khỏi phòng còn kéo tất cả rèm cửa lại, tránh ánh nắng làm chị thức giấc

Xong bữa sáng liền mang canh giải rượu lên cho chị, nhìn người trong phòng có vẻ như vừa tỉnh giấc, mắt vẫn còn khép lại ngồi trên giường

"Uống canh giải rượu đi này"

"Cảm ơn em"-ngại ngùng nhận lấy bát canh giải rượu trên tay em mà uống, chẳng nói lấy một lời

"Xin lỗi, hôm qua chị uống say quá. Chắc chị đã làm phiền em rất nhiều"

"Chị tại sao nay lại động đến thứ chất có cồn kia?"-đôi mắt sắt lẻm nhìn chầm chầm vào chị, nghiêm giọng hỏi

"Chị...vì chị buồn, Yuri bảo người ta nói như thế sẽ chẳng còn buồn nữa nên..."-Minjoo sợ sệt trả lời. Đây là lần đầu tiên lòng chị đau như thế, nên mới phải động đến thứ chất kia. Cứ ngỡ em sẽ chẳng để tâm đến, nào ngờ...

"Lần sau đừng như thế nữa. Uống xong thì nằm nghỉ một lát rồi hẵn xuống ăn cơm"-nói xong liền quay đi

Jo Yuri! Đừng để em bắt gặp hay nghe chị dùng mấy thứ xem được trong phim dạy cho Minjoo thêm một lần nào nữa. Em nhất định sẽ mách với chị Yena rằng chị dạy hư con gái nhà lành

≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈≈

Dạo gần đây Yujin rất bận, vừa phải tập luyện chuẩn bị cho kì thi điền kinh quốc gia sẽ diễn ra vào tuần sau, vừa phải chuẩn bị thật tốt cho kì thi cuối năm ở tháng tới nên việc em vắng nhà thường xuyên là không tránh khỏi. Kim Minjoo vì kì thi cuối cấp, còn có cả Đại học nên chẳng chịu rời nhà nữa bước, nhưng mà...dù không vì chuyện đó thì chị cũng ở nhà mãi đấy thôi

Hôm nay đột nhiên em lại về sớm, lặng lẽ vào nhà xem người kia làm gì khi mình vắng mặt. Đến phòng của cả hai thì chợt khựng lại, bất ngờ nhìn người trong phòng đang vừa ôm ảnh của mẹ mình vừa luyên thuyên nói

"Dì Ahn, dì biết không, dạo gần đây Yujin rất bận nên em ấy không thể lau ảnh của dì thật sạch như trước nữa, dì đừng trách em ấy nhé, vì  đã có con thay em ấy lau bức ảnh này thật sạch rồi"-sau khi thấy khung ảnh đã sạch sẽ liền đặt giẻ lau sang một bên, nhìn người trong ảnh, rồi lại tiếp tục luyên thuyên: "Dì thật sự rất đẹp. Yujin được thừa hưởng vẻ đẹp của chú và dì nên mới xinh đến như thế, ghen tị quá. Dì biết không, em ấy nhớ dì rất nhiều, đêm nào em ấy cũng gặp ác mộng, mớ ngủ cứ gọi dì mãi thôi. Yujin của chúng ta bây giờ lớn thật rồi, còn nhớ lần đầu gặp nhau, em ấy chỉ cao đến cằm của con, vậy mà bây giờ con lại thua em ấy cả một cái đầu. Dù em ấy thường hay đối xử lạnh nhạt, nhưng với con em ấy chính là một đứa trẻ tốt, rất ngoan hiền. Dạo gần đây em ấy cũng thường hay quan tâm người khác, quan tâm theo cách riêng biệt, con đã rất vui vì điều đó đấy"

Nhìn người trong ảnh cười hiền từ ôm một bé gái, Minjoo mắt đỏ dần, thở dài

"Dì Ahn, con thật sự xin lỗi dì...vì nếu con không xuất hiện, có lẽ bây giờ gia đình của dì đã rất hạnh phúc, Yujin sẽ có đủ cả ba lẫn mẹ ở cạnh bên và em ấy...cũng sẽ không hận con nhiều như thế. Dì, con thật sự mong một ngày nào đó dì sẽ trở lại bên cạnh em ấy. Dù phải trả giá cho việc đó bằng cách rời đi con cũng chấp nhận. Dì an tâm, cho đến khi dì quay về...con sẽ thay dì chăm sóc em ấy thật tốt"

Nói đoạn, mắt Minjoo đượm buồn. Từ nhỏ chị cũng đã nhận thức được rằng chính chị là người dẫn đến những cãi vã trong gia đình em, những lần to tiếng, rồi cả sự tan vỡ cũng đều do chị mà thành, nên việc Ahn Yujin đối với chị như thế cũng phải. Chị chưa một lần oán trách em. Chị luôn cố gắng bù đắp cho em...chị chưa bao giờ nghĩ đến phải bù đắp như thế nào cho đủ. Đến khi mẹ em trở về, gia đình em đoàn tụ thì chị sẽ tự động rời đi, vì khi đó, em sẽ thật sự chẳng cần phải có chị chăm sóc như trước giờ em vẫn hay nói

Yujin đứng lặng thinh ngoài cửa nhìn chị, ra ảnh của mẹ em luôn sạch sẽ như vậy là nhờ chị. Trước giờ em luôn xem chị là kẻ thù vì chính chị là nguyên nhân khiến gia đình em tan vỡ, nhưng có lẽ em đã sai...em đã nghĩ sai về chị.... Thì ra từ trước đến giờ chị luôn cảm thấy có lỗi, luôn cố gắng giành những điều tốt đẹp cho em, luôn nghĩ tốt về em dù em lạnh nhạt, đối với chị ngang ngược như vậy

Kim Minjoo...em xin lỗi

Người trong phòng thơ thẩn ngồi đó, kẻ ngoài phòng lại suy nghĩ điều gì sâu xa. Xong cả hai đều có cùng một tâm trạng...là "buồn" và..."hối hận"

Cố đưa bản thân trở lại trạng thái bình thường, vờ như chẳng biết gì bước vào phòng

"Chị làm gì lại ngồi thừ ra đó vậy?"

"Ơ! Yujin về rồi sao? Đợi chị nấu gì đó cho Yujin ăn nhé"

"Không cần. Hôm nay chúng ta sẽ ăn ở ngoài. Chị cũng đừng có cái kiểu suốt ngày ru rú trong nhà đọc sách, tập đàn hay học bài gì đó của chị nữa, chúng chỉ giúp chị có kiến thức trên mặt lý thuyết, còn thực hành thì không. Nhanh chuẩn bị còn đi chơi"

Minjoo ngơ ngác nhìn em sau khi tuông một tràng đang thảnh thơi chuẩn bị quần áo. Nhìn chị vẫn cứ thơ thẫn đứng đờ ra đó, em không kiềm lòng được liền đi đến véo mũi chị

"Ngơ ra đó làm gì. Chuẩn bị nhanh lên"

"Dạ"-Minjoo bị hành động của em làm cho hoa mắt, trả lời trông khi vẫn còn ngơ ngác

Khi dáng chị khuất dần sau cánh cửa thì em mới phì cười, người gì đáng yêu thế không biết

"Dạ" sao? Đáng yêu thế

================================

Thank you for reading <3

VOTE ĐI

Dạo này tôi lại bắt đầu bận rộn rồi, hầu như khó có thể ra chap như lịch hẹn được. Đành vậy... áp dụng cách cũ thôi

70 vote sẽ có thêm 1 chap mới nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net