prosper

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"kim! sơ lyn gọi cậu"

minjoo ngây người, trước giọng nói khá lớn kéo hồn về thực tại. nhiều ngày qua, cô bé chẳng tập trung vào việc gì cả

yujin đi rồi, mang theo cả bầu trời thương nhớ. hại trò kim đến cả ăn ngủ cũng đầy ắp hình bóng ai trong đầu

như lúc này, đám đông được thả tự do sau hai tiếng đằng đẵng dán mông trong lớp học buổi tối, kéo nhau tụ tập trước sân lớn nhà thờ sinh hoạt vào cuối tuần như mọi khi

cha xứ hiền hòa với ánh cười đôn hậu giảng giải sơ thể lệ trò chơi, đám trẻ chia nhau thành nhiều tốp tranh tài. mỗi câu hỏi bên nào trả lời được nhiều hơn, tổng kết lại sẽ ẳm quà đặc biệt từ cha. riêng cá nhân đưa ra lời giải thích thỏa đáng, sẽ nhận kẹo về cho phần mình 

tiếc rằng, minjoo lại chả hứng thú hơn thua như mọi lần, khi trước đây sở dĩ cô bé luôn là người năng nổ, có số kẹo đầy ắp trước tiên

tuy thế, vẫn phải tham gia vì tinh thần đội nhóm. nên lần này cũng không ngoại lệ, min ghi danh là người chơi giỏi nhất với túi kẹo rủng rỉnh nặng trịch

kết thúc buổi sinh hoạt, min ủ rũ cáo từ về phòng nguyện, nàng nghĩ rằng mình cần phải tâm tình với chúa. cả tuần nay, không hôm nào cô bé bỏ lỡ thì giờ dành cho việc giúp lòng mình nhẹ hơn

"jesus, lại là con đây! thưa người"

hạ thấp gối, diện kiến tôn nhan người. trên băng ghế dài bấy giờ chỉ còn mỗi cô bé

"người biết không, trong buổi sinh hoạt hôm nay con đã chơi thắng được rất nhiều kẹo"

minjoo giơ cao phần thưởng trong nét mặt hí hửng chẳng được quá năm giây "nhưng mà..."

trở về nét mặt buồn rười rượi, túi kẹo cũng được nàng trả lại vị trí cũ, đặt xuống băng ghế dài, bĩu môi chán nản lại tiếp tục than thở với người 

"con lại chẳng thấy vui xíu nào cả... thật lòng con không biết phải bắt đầu từ đâu. chẳng là, dạo gần đây tần suất con nghĩ đến cậu ấy mỗi lúc một nhiều hơn. mà không biết ở nơi đó, cậu ấy có chút nào nhớ tới con không nữa.."

ngừng một lát, min thấy mình cần phải điều chỉnh. trước lúc, tâm trạng bị kéo về số âm do buồn. bàn tay chấp lại thêm thành tâm, nói tiếp những điều còn dang dở

"không biết bây giờ cậu ấy đang làm gì nữa nhỉ? con ở đây.. chỉ có thể cầu nguyện, mong người phương xa cũng sẽ nhớ về con như đã hứa. cũng xin ngài thương, rộng lòng che chở cho những người xung quanh con.. dù rằng, thân thiết, quen biết hay lạ mặt. còn nữa, con mong thế giới luôn hòa bình, chúng sinh ấm no, vạn vật tươi tốt và đầy ắp muôn vàn điều tốt đẹp..."

trò kim mãi chăm chú luyên thuyên dâng lời nguyện, nào biết sơ evan ngoài cửa không khỏi tự hào, dâng trào ấm áp trong trái tim già cỗi. đứa trẻ này, ngọt ngào và chân thành quá đỗi, khiến sơ thương yêu biết bao nhiêu cho hết 

mà sơ thì lựa chọn vào vai "già khó tính" ngay từ đầu giảng dạy lớp trẻ, cũng chỉ bởi vị trí người đứng đầu làm gương

nên biết rằng, mỗi người đều có cách bày tỏ và thể hiện tình thương theo nhiều cách khác nhau. và, sơ evan cũng chẳng phải ngoại lệ

nhìn trò kim còn bé đã tốt bụng, hiểu chuyện thế kia. dự là, tương lai nhất định sẽ trở thành nữ tu sĩ gương mẫu, thánh thiện. và có lẽ, hơn thế khi biết đâu còn hội đủ điều kiện - tố chất để thay sơ gánh vác nhà dòng

sơ evan nghĩ, điều đó thật cũng chẳng phải là suy đoán một chiều, vội vàng hay nhất thời gì đâu

ồ, đứng lâu nghe "trộm" cũng thật không phải phép cho lắm. vị sơ già đáng kính tay đẩy cao gọng kính, chọn quay đầu rời đi với âm giọng nhỏ thầm thì."jesus, xin ngài thương, tha thứ cho sự tò mò này"

...

yujin ở phương xa, đúng là có kha khá bạn bè. nhưng, chẳng ai mang đến cảm giác yên bình như lúc em ở bên min cả

em vẫn thương nhất là dì mình, rầu đến độ chẳng còn thảnh thơi, thích la cà đây đó. đành chấp nhận dành gần như hết ngày trông trẻ khi mẹ nó lu bu việc nhà, cả nghĩa vụ phải nuôi dưỡng mẹ chồng đau ốm

trong khi, gã chồng thì đang bận đốt tiền vào những cuộc ăn chơi đàn đúm không hồi kết. hắn thường xuyên kiếm cớ sinh sự, hòng vơ vét số của cải ít ỏi còn tồn đọng trong căn nhà gỗ mọt xuống cấp

yujin có đôi lần ra mặt cản ngăn, toàn thân em thiếu gì dấu bầm khi trót đem thân mình ra chắn, chính lúc hắn giơ tay trút giận lên người dì em thương

"tránh ra!! hôm nay tao phải cho ả ta một trận đòn no đủ!!!"

hắn quát lớn, tông giọng nghe rõ đặc trưng của ma men đã dầm mình trong rượu nhiều ngày liền

thế nhưng, an chẳng chút nào đem những lời hắn nói cho vào tai. dẫu, giờ đây cơn sợ sệt như muốn nuốt chửng em, khi lồng ngực liên tục phập phồng bởi hãi hùng đã đạt đến cực đại

"tao nói gì mày không nghe sao hả!?? cái thứ chết dẫm này!!!!"

cánh tay dồn lực mạnh giáng xuống tấm lưng em, an cắn chặt răng đến ứa máu, chịu đựng nhiều đòn đấm liên tiếp. tay vo thành quyền, em dặn lòng sẽ chỉ cam chịu nốt hôm nay nữa thôi

ngày mai, em sẽ cùng dì mình bỏ trốn khỏi xứ này. tìm một công việc thích hợp kiếm sống, nuôi nhau qua ngày dù ăn rau bốn mùa đi nữa

thà như thế, còn hơn phải sống bám vào gia sản ít ỏi của cha gã để lại. ngày qua ngày nhẫn nhục, biến bản thân trở thành công cụ trút giận mỗi khi gã lên cơn chẳng khác nào dã thú

rồi, bằng cách hi hữu nào đó. dì em trong tinh thần không ổn định đã dùng dao đâm thẳng vào yết hầu gã ta

một nhát chí mạng!

"dì... sao lại.." em lắp bắp, hai đầu gối rách vì ma sát nhiều với nền gạch chầm chậm bò lại gần kiểm tra

hơi thở tắt ngúm, em biết mình chẳng cần nói gì thêm khi chỉ mỗi cặp mắt mở trừng bất động, cũng đủ để dì em nhận biết tình hình hắn hiện tại

nhưng thứ em quan tâm hơn cả, là sự bất ổn phát ra từ giọng nói run rẩy, bên khóe miệng rướm máu khi lãnh nhận tận ba quả tát từ gã ta

"yujin... dì thật không cố ý.."

lòng bàn tay chai lì do đã chịu không ít khổ cực đỡ lấy gương mặt hốc hác thiếu sức sống, dì an bật khóc đầy ai oán cho số phận hẩm hiu của chính mình. và, còn cả nghĩ đến chuyện liên lụy, làm khổ cuộc đời an

"tất cả là tại dì, yujin aa..."

"không, không phải do dì đâu. mình bỏ đi, làm lại cuộc đời cùng nhau được không dì"

yujin chỉ còn cách ôm lấy tấm thân gầy đã bị bào mòn bởi sự lựa chọn sai. em ra sức trấn tỉnh dì bình ổn trở lại, đem bàn tay vuốt dọc sống lưng đầy thương tích vỗ về

...

không lâu sau đó, mẹ gã cũng theo gã

bởi bệnh tật triền miên không dứt, kèm theo nỗi sốc mất con trai khiến bà dâng thêm nỗi đau về tinh thần. phần dì an, thay vì lựa chọn bỏ trốn sống xứ khác cùng em, đã quyết định đầu thú vì tội giết người trong trường hợp phòng vệ chính đáng

lẽ đó, an sẽ phải tự mình lao động. em làm đủ mọi loại công việc, chạy vặt cho người ta chỉ để kiếm vài đồng bạc lẽ sống qua ngày trong cái rét, vẫn chưa thôi đeo bám em vào những ngày giá lạnh

một thời gian sau, an quen được bé gái kém tuổi, nhỏ hơn em chỉ một nấc số. thương cho hoàn cảnh em một mình phải bương chãi giữa đời, mẹ cô bé sau cùng đã nhận em về nuôi

để rồi khi lớn, mang trong mình tình yêu to lớn với đam mê viết sách. em may mắn khi mỗi bước chân đều có nửa kia song hành, làm hậu phương vững chắc phía đằng sau

bẵng đi mười lăm năm ròng rã, yujin lúc này đã ngoài 23. cũng vừa lúc xuất sắc dành về giải thưởng lớn bên vô vàn tác phẩm bán chạy với thành tích đáng gờm

dẫu thế, em nói không với việc ngủ quên trên chiến thắng. một ngày có hai mươi tư giờ, em chỉ dành ba, bốn tiếng để ngủ

sáng đêm miệt mài bên ngòi bút trên bàn học đầy rẫy những giấy nháp và cốc rỗng cà phê. an thoáng chốc gà gật chống cằm đến ngủ quên, nào hay sự hiện diện của ai khác trong phòng

khẽ đắp chăn mỏng lên thân em, nửa kia chẳng thể chuyển dời ánh mắt khi chạm phải gương mặt em phờ phạc, nhưng cũng thật cuốn hút bởi vẻ đẹp tri thức hiếm thấy

tay chống xuống mặt bàn, thuận lợi giúp người nọ thành công áp môi mềm lên nửa má của em. sau, quyến luyến dứt ra với khóe miệng đong đầy thỏa mãn

"này người em thương ơi, đến bao giờ người mới thấu tâm tình của em đây"

























tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net