55 : Một tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta ngồi đó, mặc một chiếc áo dạ đen dài, bắt chéo chân chễm chệ trước vô số con mắt phía trước, đợi một bóng người mà bản thân đã luôn thèm khát. Cô trở về, xuất hiện ở đây với mái tóc xoăn gợn hệt như người con gái 17 tuổi mà Kim Woo Bin yêu nhất. Anh ta nhớ mọi thứ trong quá khứ, trọn vẹn thu lại dáng vẻ thảm thương của cô. Và gương mặt non nớt cắt không còn giọt máu ấy thật khiến trái tim anh ta sảng khoái, mọi điều cô thể hiện, cảm xúc tiêu cực đến cùng khổ đều là những gì tuyệt đẹp nhất.

Kim Woo Bin đứng lên, từng bước từng bước tiến tới trước cặp đồng tử ngập nước ấy.

"Cuối cùng cũng nhìn lại mái tóc xoăn rồi, chẳng phải em rất ghét nó mà nhỉ?" Anh ta luồn những ngón tay qua mái tóc xoăn xếp tầng tựa một chiếc lược ngà nhỏ đẫm huyết đỏ lạnh toát da đầu.

Eunchae run rẩy, hai tay cấu chặt khăn len đang nằm trong lòng, lả lơi buông xuống sống mũi thanh tú là sợi tóc thô cứng lại, rét mướt dần dà như vị chua chát của nước mắt trào dâng. Cô không dám nhìn vào anh ta, thậm chí cả người đã không còn cử động được nữa.

Nhưng thái độ nao núng đó chỉ càng khiến Kim Woo Bin càng thêm thích thú, anh ta cúi xuống, ngửi mùi thơm túc dạo dọc trên mái đầu của cô. "Em chắc hẳn đã có một đêm đáng nhớ với hắn ta nhỉ." Anh ta khẽ thì thào bên vành tai, đưa đẩy bằng giọng điều mờ ám đầy dơ bẩn. "Trông những vết cắn ở cổ của em là anh hiểu rồi. Sao nào, hắn cho em bao tiền?"

Eunchae im bặt, cổ họng như bị cứa chảy ra dòng máu khô quạnh. Nhưng chẳng phải chính cô đã tự nói với mình rằng mọi thứ xảy đến đều có nguyên do, bởi cô hèn nhát không dám đối đầu với nỗi ám ảnh ngự trị trong suốt thời gian qua. Lấy lại bình tĩnh, Eunchae ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng về phía nụ cười man rợ trên gương mặt Woo Bin.

"Tại sao...tại sao anh lại ở đây?"

"Chẳng phải anh đã nói rằng mình sẽ tới đón em đi sao? Nào ngờ có nhiều việc phát sinh nên anh đã bỏ quên em. Chắc trong thời gian đó em đã có những khoảnh khắc khó quên với Jeon Jungkook ha..." Kim Woo Bin cười tươi rói nhưng chính Eunchae rõ rằng phía sau nụ cười đó, cơn bùng phát ghen tuông của anh ta đang dần sục sôi khó mà kiểm soát. "Anh rốt cuộc phải làm gì với hắn ta đây, để cho tên đàn ông ấy cắn Eunchae của anh ra nông nỗi này rồi cơ mà."

Anh ta nói, ngón tay cái thuận theo những vết hôn tím tái trên vùng cổ trắng trẻo của cô. Ban đầu chỉ là những cái miết nhẹ, dần dần, Kim Woo Bin không còn kiểm soát được. Hắn tóm mạnh cổ Eunchae, lôi cô sát vào như con mồi chết yểu trong kiểm soát. "Anh nên giết chết thằng chó đó luôn rồi, phải không?"

"Tôi...tôi và anh ta...không có gì với nhau cả. Làm ơn, làm ơn đừng..." Eunchae thoi thóp với gương mặt tím tái dần vì thiếu không khí bởi bàn tay siết chặt ở cổ. "Khó...khó thở."

Ánh mắt tuyệt vọng, chằng chịt tia máu, nhuốm đỏ lòng trắng trong con ngươi. Cô cầu xin những người xung quanh bằng sự thảm thiết đến đau đớn nhưng đáp lại nó chỉ là vài cái lắc đầu vô tâm. Phải, bọn họ chưa từng vì nhau bất kì điều gì. Cùng là những con đàng điếm thối thây, đều có mặt xấu không thể gạt bỏ. Một tiếng "bạn", một tiếng "gia đình" chẳng bao giờ tồn tại. Eunchae kiệt quệ dần, đôi bàn tay trắng xanh cào cấu lên làn da của Woo Bin.

"Th...thả ra..."

Anh ta buông lỏng, hất văng Eunchae ngã quỵ ngay trước thềm nhục cảm. Cô vội ôm cổ, ho sặc sụa như muốn rách toạc cái cổ họng mỏng dính tới nơi. Đôi chân sợ sệt cố trườn mình, bò lổm ngổm như thú vật với mong muốn chạy khỏi con quỷ hung tàn kia. Nhưng hão huyền thì vẫn là hão huyền, cô có cố gắng tới đâu thì bản thân vẫn luôn là con mồi trong sự giam cầm bất diệt.

"Chạy? Em muốn chạy?" Kim Woo Bin tóm mạnh mái tóc đen, giật ngược gương mặt đầm đìa nước mắt của Eunchae về phía mình. "Em hiểu anh mà Eunchae, chúng ta đã biết nhau từ lâu rồi. Từ lúc bà mẹ vô dụng của em vẫn còn sống, vậy tại sao em còn ngu ngốc như vậy?"

Anh ta găm chặt đôi mắt hệt cồn cát đầy kinh dị, cắt xẻn toang hoang lồng ngực như muốn ngừng đập. "Em có vẻ bênh hắn ta quá nhỉ, em yêu hắn ta rồi à?"

"Không! Không hề, tôi thề...tôi thề đấy." Eunchae gào khóc, chấp hai tay một cách hèn hạ như lũ đầy tớ cầu xin những kẻ bề trên ngạo mạn. Bởi cô biết Kim Woo Bin không hề đơn giản, anh ta thậm chí đã từng "cắt phăng" dương vật của một tên đàn ông vì dám quan hệ với cô vào buổi tối dành cho anh ta. Một Kim Woo Bin có đủ tàn nhẫn làm mọi thứ để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn cùng tính chiếm hữu như một kẻ điên loạn.

"Anh đã nói mình sẽ tới đón em rồi cơ mà, tại sao em không ngoan ngoãn nghe lời? Em luôn luôn chống đối anh, tại sao? Anh có thể cho em mọi thứ em muốn, anh yêu em đến vậy, lý do gì mà em dám chạy trốn khỏi anh hả!!???" Trợn trừng mắt, nét mày hà tiện bộc lộ, phơi bày ra giữa ánh sáng. Nhưng thứ gọi là ánh sáng hi vọng đã không còn tồn tại nữa rồi.

"Vậy tại sao...phải là tôi chứ? Anh làm tôi đau...anh luôn khiến tôi đau đớn. Tại sao phải là tôi?" Eunchae nói vài tiếng sáo rỗng, nước mắt giàn giụa nhớ về những gì quá khứ khổ hạnh đã từng. Đáng ra, hôm ấy cô nên cứa nát tay mình, để dòng máu đỏ gột rửa cho cuộc đời lầm lỗi. Đáng ra, khi đó cô phải sáng suốt hơn, phải tìm tới cái chết nhanh chóng hơn để tạm biệt kiếp người bất hạnh này.

"Bởi anh yêu em, rất yêu em. Eunchae à, về nhà với anh. Anh hứa sẽ không bao giờ làm em đau, anh sẽ trân quý em." Kim Woo Bin tha thiết cầu khẩn, những ngón tay đang nắm chặt day dứt buông lỏng khỏi mái tóc rối bời của cô. "Về nhà với anh, được không?"

Nhưng cô không đáp lại, làn da xanh xao, tái mét. Thông qua đôi mắt rực nóng như thiêu đốt, Kim Woo Bin chợt ngơ người, cô là chống đối anh ta bằng cách thể hiện ra gương mặt quái quỷ đó. Bản chất thì luôn là bản chất, có nói trăm nói ngàn lời hứa, lời thề cũng chỉ là vài cơn gió thoảng trên vòm trời mây bay.

"Em bắt buộc phải đi với anh, em có nhớ...nhớ cái số tiền nợ khổng lồ mà anh đã trả cho mẹ của em không? Bà ta nợ anh, giờ bà ta chết rồi thì nhất định em phải trả!!!"

Một khoảng im ắng đến chết ngạt, cô vẫn bày ra vẻ mặt đó. Thậm chí hai bên hốc mắt đỏ hoe đã khô khốc. Nhưng khi anh ta vô cớ nhắc tới Jeon Jungkook, tất cả mọi thứ xung quanh Eunchae như tối sầm lại, trong đầu giờ rỗng tuếch chẳng còn chứa nổi thứ gì ngoài lời đe dọa bằng không anh ta sẽ làm vậy.

"Jeon Jungkook, em muốn anh làm gì hắn?"

"T...tôi đã...đã nói rồi, tôi...tôi không..."

"Tao bảo mày muốn tao làm gì với thằng chó đó!!!' Kim Woo Bin bóp lấy gương mặt Eunchae đến đau điếng vỡ vụn, chứng kiến ánh nhìn hiện hữu đã tụt xuống tận cùng của bờ vực thẳm. Anh ta càng nổi cơn ghen tuông, tại sao cô phải bảo vệ cho một gã đàn ông khác?

"Làm ơn...đừng...đừng động đến anh...Jungkook..."

Đôi mắt sắc bén như hổ gầm của Kim Woo Bin ứa lệ vẻ bi thương. Anh ta rõ rồi, rằng Eunchae thực sự yêu Jeon Jungkook, thực sự nảy sinh tình cảm với người khác mà không phải anh ta. Cái quãng thời gian trong quá khứ, chẳng còn là chỗ vịn để anh ta lôi kéo lấy cô. Woo Bin rơi lã chã những giọt nước mắt trong nụ cười vô hồn nghiệt ngã, sự nhu nhược thì vẫn ở đó. Sẽ không đi đâu...

"Em yêu nó rồi đúng không? Anh chẳng phải đã dặn dò em rồi, em không được phép. Go Eunchae, em là của anh...mọi thứ là của anh." Anh ta thườn thượt ra câu từ, Eunchae đã từng chỉ ngoan ngoãn là của một mình anh ta. Nhưng kể từ khi tuột mất cô khỏi tầm với, cô đã trở thành một con mồi tệ hại, một thứ ủ dột ngu ngốc, ương bướng đến kinh khủng.

"Một tuần...cho tôi một tuần...xin anh." Cô cầu xin, giữa một giọt nắng trời đông cuối cùng vương lại trên đôi bờ mi đã lạnh.

"Được. Một tuần và anh chắc chắn sẽ kéo Jeon Jungkook ra khỏi cuộc đời của em!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net