Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách duy nhất khiến Ariko có thể tỉnh táo là tự hành hạ bản thân. 

Bởi vậy nên trên cánh tay trái luôn đầy những vết dao,vết rạch và cả vết đâm từ bút bi hay bút chì. Do cả 2 tay đều quấn băng nên chẳng ai phát hiện ra được việc này. Nhưng cũng vì lý do đó mà Ariko thường được mấy đứa ghét em trên trường gọi là "Xác ướp".Bọn chúng cũng bắt nạt em rất nhiều. Nhưng Ariko nào để tâm.Nó còn cả đống việc để lo,hơi đâu mà đi để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ! 

Bốp,bốp.

-Áaaaaaaa!

Bựt.

Tiếng giựt tóc cùng tiếng cười của lũ bắt nạt vang lên.Chúng mặc kệ nạn nhân của chúng đang cảm thấy mệt mỏi và đau đầu ra sao. Lũ bắt nạt này chủ yếu là những đứa trẻ mới chuyển đến đây trong khoảng 2 tháng trước. Hầu hết đều là mấy đứa trẻ ăn sung mặc sướng và quen được chiều chuộng và phục vụ nên khi nói chuyện với Ariko mà nó không trả lời nhiều lần khiến chúng tức giận.Từ đó thì cứ sau khi tiếng trống trường đánh báo hiệu giờ ra về đã đến thì chúng lại kéo Ariko ra phía sau sân trường,nơi gần một con lạch nhỏ để đánh đập nó.

Chuyện thường nhật của nó sau cái chết bất ngờ của mẹ nó đấy. Mà đối với nó thì những điều đó chỉ càng làm nó cho rằng chính bản thân là nguyên nhân cho cái chết của mẹ và những điều trên là những thứ nó đáng phải chịu đựng. Vậy nên trong nhiều trường hợp mà Ariko phải chịu nhiều điều bất công hơn những gì nó đáng phải chịu,dù cho nó rất muốn phản bác những điều mà mọi người nói về nó,nó - Ariko vẫn chẳng thể cất lời được. Ariko không thể tìm được bất cứ lời gì để phản bác lại những lời nói đó.Không có một lời nào.

Một tối thứ 7 nọ.

Ngày đó,vì phải trực nhật thay mọi người nên Ariko về trễ hơn bình thường nên Hisako đã rất tức giận vì có cơm trễ.Sau đó,ông ta liền ngay lập tức lấy lý do đó để đánh Ariko.

Bốp.Bốp.Bốp.

Phịch.Rầm 

Tí tách.Tí tách.

Tiếng tay đập vào thứ gì đó.Tiếng ai đó đổ rầm xuống sàn nhà.Tiếng  chất lỏng nhỏ xuống.

Tất cả những tiếng đó đều đã rất quen thuộc với những người sống xung quanh ngôi nhà của nhà Takugawa. Hầu như hàng ngày họ đều nghe thấy.Nhưng lại chẳng có ai chìa tay ra giúp đỡ  Ariko cả.

-Mày làm cái gì mà về trễ vậy hả? Nếu mày không muốn ăn thì còn tao chứ! Chẳng lẽ mày nghĩ tao chỉ đánh mày chứ không thể làm gì khác hả? Vậy thì mày sai lầm rồi đó! Từ ngày mai cho tới thứ 3,mày nhịn đói đi!

-Dạ.....

Ariko chỉ đáp lại bằng một tiếng rất nhỏ.Cứ như tiếng muỗi vậy đó. Nói xong thì nó liền chạy vào nhà bếp rồi cố gắng ăn thật nhanh để tránh việc ông ta gặp chuyệnbực mình gì đó rồi lại trút lên đầu nó.Nó hiện giờ cảm thấy mệt lắm rồi. Giờ nó thực sự chỉ muốn yên ổn đi đến bên chiếc giường của mình rồi ngã phịch xuống đó thôi.

Nhưng để làm thế thì Ariko cần phải đi rửa chén,lên phòng thay đồ rồi vệ sinh vết thương trước đã.Chắc nó phải làm nhanh thôi chứ giờ nó mệt tới mức có thể ngã xuống sàn mà ngủ cũng được rồi đó!

(Thực ra Ariko thấy mệt là do nó đang bị mất máu hơi nhiều xíu thôi chứ mới 8 giờ rưỡi tối thì ai mà thấy buồn ngủ sớm thế được)

Sau khi hoàn thành công việc thì cuối cùng Ariko cũng được lên phòng để thay đồ và băng bó vết thương.Nhưng trên phòng nó giờ lại có thêm một sinh vật khác. Là 1 con"quái vật".Tuy nhiên,bây giờ Ariko chẳng còn sợ nó nữa. Chỉ một cái phất tay,một đàn bướm đỏ bay đến quanh "nó".Và chỉ trong thoáng chốc,con "quái vật" đã biến mất. 

Nhưng thay vào đó,căn phòng của Ariko lại tràn ngập một mùi tanh tưởi của máu.Mà vậy cũng đúng thôi,dù gì thì mấy con bướm đó cũng được tạo thành từ máu của Ariko mà.Giờ thì nó phải đi băng bó lại mấy vết thương mới rồi. Mấy vết thương đó,cả mới cả cũ đều bị nứt ra rồi.

Sau mấy bước quen thuộc để băng lại vết thương thì nó mới đi thay đồ và đánh răng luôn. Xong việc đó là nó lao thẳng lên giường rồi ngủ luôn.

______________________________________

Sáng hôm sau.

Khoảng 6 giờ 45,Ariko bỗng ngồi bật dậy.Nó mới gặp một cơn ác mộng.Mà đúng hơn là ký ức ngày xưa.Là về cái "ngày"đó. Đây đúng là một cơn ác mộng tồi tệ.Bước ra khỏi giường,nó đi đến bên bàn học và mở điện thoại ra để kiếm một số cách xếp giấy để làm hoa. Nó lấy giấy ra xếp hoa rồi để mấy bông đã gấp xong trên một chiếc kệ đầy hoa và thú làm bằng giấy.

Đây là một trong số những điều nó hay làm mỗi lúc chán,không có việc gì làm.Không chỉ xếp giấy,Ariko còn hay làm mấy con ếch,hoa,... bằng len nữa. Dù gì thì nó cũng cần phải tự học đan len để có thể tự may áo len cho chính bản thân khi mùa đông đến. Không phải do nó ngại đi đến mấy cửa hàng quần áo đâu mà do vốn cơ thể nó vừa gầy mà còn cao nữa.Hầu như chẳng có mấy bộ quần áo vừa với nó hết á.Vậy nên Ariko mới phải tự học tự làm.

Mà chuyện đó không quan trọng nữa.Nó mới nghe một tiếng động gì đó bên ngoài nhà.Hình như là tiếng hét thì phải?Không chắc lắm nhưng nó cũng chẳng đi ra khỏi phòng để xem vì vẫn sợ chạm mặt ông ta. 

Bỗng từ bên ngoài,có tiếng bước chân đi lên cầu thang.Ariko ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ và nó dọn dẹp đống giấy mình bày trên bàn đi.Một linh cảm xấu hiện lên trong đầu Ariko.

"Chẳng lẽ ông ta đi lên đây để tìm mình sao?Nhưng mà có việc gì chứ?Mình đã dọn dẹp hết rác dưới nhà,rửa chén và quét nhà rồi mà? Với cả bình thường thì có việc gì đó nghiêm trọng lắm thì ổng mới lên đây chứ! Chẳng lẽ có liên quan tới tiếng hét lúc nãy?"

Nhưng hóa ra người đi lên lầu chẳng phải là ông ta mà là một người đồng nghiệp của ổng. Là một người mà Ariko từng gặp hồi nhỏ - chú Shuto. Sở dĩ gọi là chú vì Shuto rất hiền và cũng rất quý nó. Một phần nữa là vì chú Shuto trẻ hơn ba nó cỡ khoảng 2 tuổi gì đó nên nó mới gọi vậy.

-Ariko ơi,cháu đã dậy chưa? Là chú,chú Shuto đây!

Nghe vậy,nó hoảng hốt dọn dẹp đống băng gạc và dao,kéo trên bàn và dưới sàn đi giấu trong hộc bàn.Xong xuôi mọi việc nó mới mở cửa. 

-Dạ cháu chào chú!

-Ừ chào ch-.Này,mặt con sao thế?Sao lại bị thương rồi?

-A! L-là do bị mấy bạn trên lớp vô tình quẹt trúng cái dao thôi ạ.Mà vết thương cũng không sâu lắm nên chú không cần lo lắng đâu ạ.

-Ồ,ra vậy.May thật đấy.Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé!

-Dạ vâng ạ.

-Vậy dạo gần đây cháu học tốt chứ,Ari?

-Dạ có ạ! Mấy tuần nay cô giáo luôn nói bài làm của con có kết quả rất tốt so với nhiều bạn trong lớp đấy ạ!Chú thấy cháu giỏi hông ?

-Ừ,Ari giỏi lắm đó! Chú nghe nói là dạo gần đây cháu có học đan len với nghệ thuật gấp giấy origami đúng không? 

-Dạ vâng ạ!

-Ồ,vậy chú có thể nhờ cháu đan giùm chú vài cái áo len được không nhỉ? 

-Dạ được ạ.Mà chú muốn áo len màu gì ạ?Hiện tại len cháu còn màu tím nhạt,vàng,trắng,xanh lá,hồng với xanh dương á.Chú Shuto lấy màu gì với chú cần đan mấy cái áo ạ?

-Hahaha.Chú chỉ định hỏi thử cho vui thôi mà.Cơ mà nếu được thì cháu làm cho chú 2 cái cho người lớn cao tầm 1m65 với 1 cái cho trẻ con tầm 1m4 được chứ? Vói lại cháu làm được móc khóa từ len được không,Ari?

-Hả...Ừm,dạ được ạ.Áo len thì chắc làm hơi lâu nên chắc cháu sẽ làm móc khóa trước nha?

-Ừ,thế cũng được.Còn móc khóa thì hình gì cũng được tại chú định làm tặng con chú nhân dịp sinh nhật nó ấy mà. Nó thua cháu có mấy tuổi à.

-Vậy ạ.Khi nào sinh nhật em ấy thế ạ?

-Cỡ thứ 6 tuần sau.Cháu không cần phải gấp đâu.

Cuộc trò chuyện diễn ra thật vui vẻ đối với Ariko. Cả hai người nói chuyện cứ như là chú cháu ruột vậy.Mà cũng đúng thôi,dù gì thì chú Shuto cũng là người duy nhất mà Ariko dám mở lòng hiện giờ mà.Với cả,chú Shuto cũng thường xuyên đến nên là Ariko cũng có thể chia sẻ lòng mình với một số chuyện.Chỉ là một số chuyện thôi nha!

Mà giờ thì quay trở lại với câu chuyện nhé.Sau khoảng hơn 25 phút nói chuyện thì cũng đến lúc mà họ phải tạm biệt nhau. Nhìn mặt Ariko là đủ biết nó không muốn chú Shuto rời đi rồi đấy!Cơ mà dường như lúc xuống nhà thì chú ấy có nói gì đó với ông ta hay sao mà sau khi đảm bảo là Shuto đã đi rồi thì ông ta liền bước lên phòng nó ngay.

Có lẽ lại sắp có chuyện ập tới đầu nó rồi đây.

_________________________________

Chao xìn mọi ngừi.

Mọi người cho tui hỏi xíu là mn có cảm thấy mạch truyện hơi nhanh không ạ?

Nói thật thì mình cx thấy hình như mình viết hơi nhanh,chưa khai thác rõ nhân vật cho lắm nên là...








....nên là chap sau ngược hơn nữa nha~

P/s:cái vết thương trên mặt nó nếu nói do vô tình gây ra thì đúng là vậy thật.Tuy nhiên người vô tình gây ra ko phải là mấy đứa bạn cùng lớp mà là do chính nó quẹt trúng đấy.

Thật sự là vô tình.

Thật sự là vô tình.

Thật sự là vô tình.

Điều quan trọng phải nói 3 lần.

Bye bye,tui đi vít típ chap mới đây~ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net