phần 42: nói điêu thế là loại gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại bàn ngồi đi, lát nữa tê chân bây giờ"

Phác Trí Mân bị đẩy về bàn ngồi, có một con người khá lười ăn hoa quả nhưng lại mê dâu tây. Mấy ngày nằm viện Phác lão gia luôn mang trái cây vào vì Điền Chính Quốc nói cậu thích ăn trái cây, nhưng mà đó là anh ép cậu ăn từng miếng một. Còn chỉ đòi ăn dâu tây mà thôi, mà nông trại của Phác lão gia thì trồng rất nhiều dâu.

Một đĩa riêng được chuẩn bị cho Phác Trí Mân, toàn bộ quả trong ấy đều là Điền Chính Quốc làm, bắt ăn từng miếng một nếu không cậu sẽ không ăn, công việc của Trí Mân là cầm dĩa xiên quả và đưa vào miệng ăn thôi, nhưng vẫn khó khăn. Ăn dưa lê bỏ hột, dưa hấu phải cắt nhỏ ra cũng không có hột hay còn có những lúc muốn trêu anh bắt anh bỏ cả hạt của quả thanh long.

"Đưa đây tôi giúp em nhặt" Vương Thiên nhìn cậu ngúng nguẩy, bảo.

Định vươn miếng quả ra thì bị Điền Chính Quốc chọc cho một câu "giúp gì mà giúp, em ấy nghịch một tí thôi, không cần làm giúp" rồi đẩy đĩa hoa quả mình chuẩn bị sang chỗ Phác Trí Mân, tay kia kéo dĩa quả đang bị cậu gẩy hạt về tự mình nhặt.

Điền Chính Quốc thành công thu hút một đám mắt nhìn.

"Cậu đừng có giữ người mãi thế chứ, anh bạn, em ấy khó chịu đấy cậu không quan tâm à?" Vương Thiên hai bàn tay đan vào nhau đỡ cằm "cái tính cách kia mà không khó chịu cho được sao?"

Anh nghiêng đầu qua hỏi Trí Mân ngay "em khó chịu hả? Em nói anh nghe xem?"

"Không có" cậu lắc đầu nguầy nguậy "em có nói gì đâu?" Cái thái độ kia ai nói không dám, nhưng cậu thấy quả thật bình thường.

"Nuôi trẻ con vất vả ắm, nhưng cậu không cần lo, tôi làm được"

"..." Vương Thiên triệt để đen mặt.

Kim Thạc Trân vội vã cắt ngang "mấy đứa ngừng đi, ai mới là trẻ con nhìn xem, đi chơi mà còn ra cái trò gì? Điền Chính Quốc cậu im lặng cho anh" anh quay qua Phác lão gia hạ giọng nói "Chú ơi, trưa rồi, con đi làm cơm trưa được không ạ?"

"Được chứ, mấy đứa vào đi, chú đi mua chút đồ"

"Để Chính Quốc và Trí Mân đi, chú ở lại thì hơn, tại bọn cháu chưa quen nhà bếp lắm, có gì còn phải nhờ chú tìm giúp nữa ạ" Kim Nam Tuấn bây giờ mới lên tiếng, anh nhìn hai người kia cãi nhau mà muốn phát điên lên rồi.

Thế là hai người kia bị đẩy đi siêu thị, còn có đi theo cả Vương Thiên. Chỉ là để ôm đồ nên mới cho đi theo.

"Em lấy nhiều đồ ăn vặt vậy, không được"

"Nhiều đâu cơ chứ?"

Anh lại lấy vài bịch khoai chiên bỏ vào xe hàng Vương Thiên đang đẩy. Anh ta cũng như tiện tay vơ xuống vài bịch kẹo dẻo nữa trên giá hàng, tỉnh bơ bỏ vào xe hàng.

Siêu thị phát thanh: "Khách hàng xin chú ý ạ, hay kiểm tra ví tiền cùng trông chừng kĩ trẻ em, siêu thị chúng tôi xin nhắc lại, hãy kiểm tra ví tiền khỏi mất cắp và trẻ em của mình tránh đi lạc, xin cảm ơn!"

Như dự đoán, Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mân vào, khoác chặt tay lên vai cậu.

"Anh sao thế?".

"Người ta bảo trông chừng trẻ con. Em đi khéo vào anh này, dễ bị bắt cóc lắm đấy"

"..."

"..."

Vương Thiên đang cảm thấy người kia thật sự một chút liêm sỉ cũng không còn nữa rồi, có con người nào trơ trẽn như thế kia sao? Anh nhăn mặt bĩu môi, trò con nít còn đòi... Anh sai lầm khi đi theo hai người họ đến đây, một màn tình tình cảm cảm này anh quả thật không đủ lực để chịu.

Anh muốn bỏ hết ở đây để đi về có được không? Cũng là nơi công cộng, phiền hai người tự trong giúp người khác với, cảm ơn!

"Phác tiểu Mân, đẩy giúp tôi với, em xem nhiều quá đây này"

"Nặng sao? đưa đây" kết quả Điền Chính Quốc giựt lấy, đẩy Vương Thiên sang bên phải mình, còn Phác Trí Mân ngoan ngoãn để bên trái.

Vương Thiên lườm anh một cái, chán ghét đến tột cùng luôn rồi, cái thể loại khó ưa này mà bạn nhỏ này cũng chịu được sao? Em ấy còn phải chịu đựng hắn ta đến bao giờ nữa...

Bữa trưa được chuẩn bị khá nhiều món, cả Kim Thạc Trân, Điền Chính Quốc và Mẫn Doãn Kì đều vào bếp, quả thật bọ họ nấu ăn rất ngon luôn ấy. Phác Trí Mân thì ngoe nguẩy bên cạnh nhặt tỏi, bóc hành, lấy mắm đưa muối mà thôi, nhưng vẫn bắt Điền Chính Quốc đeo găng tay với tạp giề cho, quấy đến hết mức có thể mới thôi.

Dọn cơm ra bàn ăn, hôm nay đông vui hơn hàng ngày nhiều nên Phác Trí Mân ngồi cũng không yên được, quay qua quay lại đến suýt thì ngã ra khỏi ghế, Điền Chính Quốc phải ngồi giữ ghế mãi.

xé thịt gà bỏ vào bát cho cậu, múc canh giục cậu uống không nguội mất, không còn ai dung túng cho Phác Trí Mân được như Điền Chính Quốc đã làm, hơn nữa là anh có sức chịu đựng rất giỏi.

"Trí Mân con xem, để Chính Quốc làm mãi giúp con làm sao mà được. Là ai mới đang chiều hư nó đây?" Phác lão gia thấy thế đùa đùa.

Phác Trí Mân phụng phịu kéo bát về "Dạ, con tự làm"

Đưa mắt nhìn người kia kéo bát về, anh lại lấy bát trở lại. Nếu mà tự nguyện nhẹ nhàng lấy về thì không sao, đây anh dòm mặt nhìn thử lại còn bực, bảo sao Điền Chính Quốc không chịu nổi. Cái mặt như thế kia thì muốn ăn anh cũng nuốt không trôi được.

"Không sao đâu ba, cũng chỉ con làm thôi, ba kệ em ấy đi. Ba nhìn cái mặt này đi, muốn ăn cũng không nổi" anh nói.

Phác Trí Mân tức mình kêu, "Vậy anh đưa lại cho em đi, không cần nữa"

"Được được, anh xin lỗi, là anh lỡ lời. Ý anh là nhìn em buồn như thế anh ăn không được em hiểu anh không?"

Có cản người khác làm cũng chỉ là cái cớ mà thôi, thực chất anh muốn mọi thứ của cậu đều là tự anh làm, không muốn ai làm hộ hết, vì yêu thương rồi ấy, có mấy ai bình thường? Biết là Điền Chính Quốc rất thương Phác Trí Mân, nhưng không tưởng tượng được lại chiều đến mức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net