Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ tui đổi ngôi kể của chị trưởng phòng nha ]

Tôi đã thấy bóng dáng gầy gò của em, trong em rất mệt mỏi. Tôi có hỏi :

- Em có mệt không ?

Hoặc là....

- Chị thấy em mệt lắm rồi! Hay em nghỉ một tí đi....

- Ami à! Em hãy chăm sóc bản thân mình tốt vào đừng tập trung quá nhiều vào công việc...

Những câu nói đó, tôi đã nói rất nhiều lần thậm chí còn la mắng em ấy rất nhiều khi thấy em ngày một gầy đi , em gầy đi tới nổi tôi sợ một cơn gió có thể thổi em ấy bất cứ lúc nào.

Lòng tôi rất bất lực trước em, con người em thực sự cố chấp. Mỗi lần tôi nói về sức khỏe của em thì em chỉ cười nhẹ và nói cho qua loa chuyện cho xong. Tôi thật sự rất bực bội không thể làm gì được.

Ngày đầu tiên tôi gặp em, cũng là lúc tôi mới vào làm và chỉ là một nhân viên què không hơn không kém. Lúc ấy tôi đã thấy em từ xa và đặc biệt lúc nào cũng đi theo Jeon Tổng và luôn bị ngài ấy la mắng vì những vấn đề rất vô lí. Như là trễ 1 phút chẳng hạn, em sẽ bị la không thương tiếc nhưng em vẫn cố gắng gượng cười rồi xin lỗi lia lịa coi như là lỗi của mình. Lúc đó tôi cảm thấy em thật sự đáng thương.

Tôi nhớ có lần tôi không thể giải quyết một chồng tài liệu cao hơn đầu của mình vì tôi sắp tới giờ tan làm và ngày hôm nay là ngày rất quan trọng đối với tôi. Ngồi xuống ghế với tâm trạng không thoải mái , tôi thở dài đầy bất lực.

Nhìn xung quanh mọi người đều sắp xếp đồ chuẩn bị đồ đi về mà lòng tôi chán nản. Trời ở ngoài cũng đã gần tối rồi.

Bực bội trong người, tôi cau mày lại mà lật từng trang tài liệu ra xem.

- Để đó em làm cho, chị đi về đi ạ!

Tôi nghe được giọng của em và đó lần đầu tiên tôi và em nói chuyện với nhau.

Tôi ngước nhìn lên nhìn em ngạc nhiên, tại sao em lại làm như vậy chứ,em có cần tốt quá không. Tôi không thể tin vào tai của mình.

- Thiệt... thiệt chứ!?

Em nhẹ cười gật đầu, lần đầu tiên tôi thấy được nụ cười đó nó khiến tôi có một chút đỏ mặt còn trái tim nhỏ của tôi thì đập loạn liên hồi cả lên. Tôi không ngờ em cười trông thật đẹp, em mang một nét đẹp trong sáng và nhẹ nhàng. Đôi lúc em nghiêm túc làm việc thì có nét cuốn hút và quyến rũ. Giám đốc thật là... đã đang bỏ lỡ một bông hoa xinh đẹp như thế, thật sự không biết tôn trọng em ấy chút nào.

- Thật ạ ! Dù sao thì em cũng tăng ca ở đây nên em sẵn phụ chị giải quyết mấy cái tài liệu này cho ạ.

- Tôi cảm ơn cô nha, nếu ngày mai cô rảnh chúng ta có thể ăn trưa không ?!

- Ok chị luôn!!!

Em cười song ra hiệu ok với tôi rồi nhanh chóng lấy chồng tài liệu của tôi rồi đi tới chỗ máy tính của mình mà giải quyết.

Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi công ty và làm việc của mình.

Vào ngày hôm sau, như lời hôm qua đã hứa. Tôi chuẩn động đi lại nói chuyện với em trong em rất vui khi nói chuyện với tôi, em rất là đáng yêu khiến lòng tôi dâng lên một cảm giác kì lạ tới tôi còn không hiểu. Tới giờ ăn trưa chúng tôi xuống cantin của công ty.

- Em ăn gì thì gọi, hôm nay chị bao hết.

- Vâng! Em cảm ơn chị ạ.

Chúng tôi kêu ra hai phần ăn, em ăn rất ngon và chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất vui. Em đã cười với tôi rất nhiều, nụ cười ấy khiến tôi đơ người vài giây. Mặt tôi đã đỏ rất nhiều lần khi đã thấy em cười. Trông em cười như một bông hoa vậy khiến tôi tự dưng say đắm vào đó.

- Em cười trong thật đẹp đấy! Ami à!!

Tôi không nhịn được đành cảm thán em một câu, khiến mặt em đỏ một chút song tay lại gãi gãi sau gáy trong rất đáng yêu.

- Cảm ơn chị ạ! Chị là người đầu tiên nói như vậy với em.

Nói xong lại đỏ mặt tiếp trông em rất dễ thương tôi đã bật cười khi thấy em như vậy và hôm đó chúng tôi đã rất vui vẻ với nhau.

Và cũng nhờ em phụ giúp tôi mới lên được chức trưởng phòng này, lúc đó tôi đã biết ơn em rất nhiều. Và tình cảm trong tôi lại tăng thêm một cách kì lạ vì em. Đúng thật là kì lạ.

Cuộc sống của em và tôi diễn ra cùng với nhau rất yên tĩnh và hạnh phúc. Em cứ theo đuổi giám đốc còn tôi thì cổ vũ em theo đuổi giám đốc nhiệt tình lên nhưng dần dần trong lòng tôi bỗng nhiên có một chút trống rỗng. Tôi cũng không biết bản thân của mình bị sao nữa. Tôi đã cố gắng bỏ qua những cảm xúc hỗn tạp ấy rất nhiều lần. Thật khó hiểu mà

Cái ngày mà ả Han Yuna xuất hiện là tôi chỉ vô tình mua cà phê vào buổi chiều nọ và thấy hai người họ khoác tay nhau rất thân thiết, tôi chắc rằng hai người đó đang trong mối quan hệ yêu đương. Nhìn cảnh đó tôi lại nhớ tới em, em theo đuổi giám đốc rất vất vả vậy mà người lạ có thể đơn giản có được tình yêu thương của giám đốc sao ? Tôi mím môi mà lắc đầu ngao ngán, cũng tội cho em quá khổ, nếu em yêu người khác thì có lẽ mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp. Em có thể theo đuổi ước mơ của mình đó là vẽ truyện tranh manga và không cần làm một nhân viên văn phòng chán ngắt đó nữa.

Hai người đó từ từ đi lên xe mà khuất dần dần trên con đường xế chiều hơi vắng người còn tôi thì vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình. Thở dài một hơi có lẽ chuyện này tôi sẽ không nên nói với Ami phòng em ấy có thể sốc quá rồi đau khổ.

Vào ngày hôm sau cũng là cái ngày tôi ghét nhất, đó chính là giám đốc cho con ả ấy vào làm việc cho công ty của mình rồi công bố rằng ả là người yêu của giám đốc, lúc đó tôi cũng không ngạc nhiên cho lắm vì tôi cũng thấy trước đó rồi, tôi chỉ nhìn qua em trong suy sụp thẳng, mắt em thì rưng rưng muốn khóc . Tôi biết em cảm xúc lúc đó rất đau lòng nên tôi chỉ âm thầm nhìn em và an ủi em một chút.

Lúc con ả Yuna ấy vào làm,ả chẳng nể ai ra gì cứ cậy quyền của giám đốc mà to giọng với tôi khiến tôi lần đầu thấy ghét giờ lại ghét con ả đó thêm đã xấu rồi mà còn thêm cái tính kiêu ngạo thật khiến cho người ta đấm cho một cái.

Ả hành xác mỗi tôi thì tôi không nói, ả còn quay qua âm mưu hại em. Khiến em cho giám đốc hiểu lầm mà đánh em ấy, tôi đứng in mấy cái tài liệu gần đó cũng không thể nào đứng yên được với tình cảnh này. Em thì ngã xuống sàn còn giám đốc à xin lỗi kể từ bây giờ tôi sẽ không kêu hắn bằng giám đốc nữa, hắn không đáng để tôi gọi là giám đốc, con người gì đâu mà chưa kịp nghe ai đúng ai sai liền đánh con người ta ra như thế, hắn chỉ nghe lời từ miệng của ả ta mà đánh em. Còn ả ta thì được hắn che chở sau lưng rồi nhếch mép cười em ấy ở dưới đất đang đỏ mắt vì sắp khóc tới nơi rồi.

Xung quanh thì có mấy con người vô tâm, còn cười nữa chứ,thật là bực bội mà.

- Tôi cấm các người cười,ai cười tôi sẽ cho tăng ca gấp đôi vào tối nay hết.

- Ơ! Trưởng phòng ~

- Cút hộ.

- Vâng ạ!!

Tôi xử lí mấy con người đó xong liền đi ra giải oan cho em khiến hắn nhìn lại và mọi chuyện được sáng tỏ rồi hắn nắm tay con ả đó rời đi còn tôi thì đỡ em đứng dậy. Rồi cho em vào ghế ngồi và thoa thuốc cho em, tôi nhìn năm dấu bàn tay đỏ hồng trên má em liền xót không thôi vừa thoa mà tôi vừa đau lòng. Thấy em nhẹ cau mày tôi liền giật mình mà nhẹ tay hết mức có thể. Tôi sợ có thể làm mạnh một chút thì em sẽ đau chết mất.

Thoa thuốc xong thì em nói tôi đi về trước đi, tôi cũng ngậm ngùi đồng ý nhưng tôi không về nhà mà tôi vào một quán cà phê nào đó gần công ty mà chờ em.

Sau một hồi tôi đã thấy em bước ra khỏi công ty với tâm trạng tồi tệ, tôi thấy trời cũng đã gần mưa nên cũng mua một chiếc ô mà từ từ đi theo em.

Nhìn bóng lưng của em trong nó rất yếu đuối, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống cũng là lúc cảm xúc em bùng nổ, tôi không lại gần em mà cho em giải quyết hết cảm xúc của mình. Em đã khóc rất nhiều tới mệt mà ngất đi trên đường. Tôi thấy vậy liền chạy lại đỡ em dậy và mau chóng đưa em vào bệnh viện gần nhất.

Người tôi ước hết và cả em nữa, em và tôi trong cơn mưa đó , tôi biết chắc em đã đau lòng rất nhiều vì hắn ta, cảm giác của em tôi rất hiểu nhưng chẳng làm gì được hơn ngoài việc âm thầm an ủi em.

Hôm sau tôi trở lại công ty, và thấy em đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi cũng hơi ngỡ ngàng nhưng nhanh lấy lại được bình tĩnh, em đã bị hắn gọi lên phòng tôi khá lo lắng cho em nhưng cũng bị mấy cái tài liệu làm cho bận rộn không thể đi theo em được.

Không biết sao một hồi em bước ra với cái mặt hồng đỏ như trái cà chua khiến lòng tôi bỗng chốc khó chịu, không biết hắn đã làm gì với em nữa.

Và mọi chuyện như là em và hắn đi công tác ở Hawaii cũng là tôi tạo cơ hội cho em đi cùng,em vẻ rất vui còn tôi thì đau lòng không biết tại sao. Trong lúc em đi công tác lòng tôi bắt đầu bất an không thôi. Và cảm giác của tôi cực kì đúng như mình nghĩ, cái ngày định mệnh đó nó đã xảy ra hắn đã gặp tai nạn bởi vì con ả Yuna đó. Và em chạy ra đỡ lấy hắn còn hắn thì máu me bê bết đầy người em,khi đó tôi chỉ mua đồ chạy ngang qua mà vô tình thấy cảnh đó, tôi cũng sốt ruột khi thấy xe cấp cứu chạy đi. Và tôi đã chạy theo xe cấp cứu đến tới bệnh viện.

Tôi xuống xe mà tìm kiếm em,sau một hồi kiếm em thì tôi đã thấy em đang ngồi trên dãy ghế ngay phòng phẫu thuật mà khóc muốn ngất đi. Tôi nhanh chóng chạy lại hỏi em tất cả, còn em thì ôm lấy tôi khóc thấy vậy tôi cũng đau lòng muốn khóc theo. Và kể từ lúc này tôi đã biết mình đã yêu cô bé yếu đuối này mất rồi.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net