Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chap này là ngôi kể của JungKook nha ]

Cuộc họp căng thẳng đã kết thúc, tôi cùng với thư ký của mình bước ra khỏi phòng họp. Nói chung tâm trạng tôi đang rất là vui do là cuộc họp hồi nãy rất suôn sẻ. Còn suôn sẻ hơn cả dự định của tôi.

Tôi khẽ nhìn qua cô ta thấy cô ta có vẻ mệt mỏi nên tôi cho cô ta về văn phòng ngồi nghỉ một chút , cô ta cũng gật đầu đồng ý. Rồi vui vẻ vào thang máy, tôi nhìn cửa thang từ từ đóng lại thì có nghe một giọng đằng sau. Tôi vội vã quay lại nhìn

- Có chuyện gì sao ?

Tôi hỏi đồng thời nhìn người trước mặt đang thít lấy từng ngụm oxi. Cậu ta nói với giọng đứt quản

- Giám... Đốc.... có... việc... cần.. xử lý ạ!!!

- Chuyện gì!?

- Đi theo em nè!!

Cậu ta chạy đi tôi vội vã chạy theo.

Tới nơi tôi thấy hai người phụ nữ đang chửi mắng nhân viên của tôi, khi nhìn thấy tôi hai người đó lại cười lên mừng rỡ. Tôi hỏi có chuyện gì thì hai người nói chỉ muốn gặp tôi, xem tôi có giống như lời đồn không nhưng nhân viên không cho nên hai người đó cứ đòi gặp tôi mãi. Bất lực nên nhân viên kêu tôi xuống.

Tôi thở dài bất lực, tôi mới họp xong rất là mệt mỏi còn gặp mấy khách hàng kiểu này nữa. Thật là phiền phức, sau khi gặp mặt tôi hai người phụ nữ đó cười tủm tỉm rồi đi mất. Thật là, hồi xưa lúc tôi chưa có người yêu thì khách nữ cứ nọt nộp tới đòi gặp tôi nên quen rồi , bây giờ tôi công khai người yêu với báo trí thì không còn một ai đến nữa thật là thoải mái đối với tôi. Tôi nghĩ nên cảm ơn Han Yuna rất nhiều.

Sau khi giải quyết xong chuyện, tôi vào thang máy tính lên thăm em người yêu tôi thế nào có làm tốt hay không, và có hoà hợp với công việc với mọi người ở đây không.

Cửa thang máy vừa mở , tôi gặp một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt mình đó chính là Ami hất một cốc cà phê nóng vào người em người yêu của tôi.

Tôi lo lắng chạy lại xem, rồi hỏi hang

- Han Yuna!!! Em có làm sao không hả ? Sao lại như thế này hả ?

Nhìn những vết bỏng đỏ hiện trên da của em mà tôi lo lắng không chịu nổi. Lòng tôi thật sự rất đau khi thấy em trong tình trạng thế này.

- E... Em chỉ muốn làm quen với cô Choi Ami thôi ạ

- Em...

Nghe tới đây cơn tức giận của tôi không thể nào kiềm chế được nữa. Nhìn cô ta mấp máy môi giải thích tôi không thể kiên nhẫn được tát cho cô ta một bạt tay. Cú tát mạnh đến mức cô ta phải té xuống sàn. Tôi nhìn xuống chất vấn cô ta

- Tại sao cô lại làm vậy hả ? Choi Ami!!!

- Em không có làm mà giám đốc.


Cô ta trả lời đồng thời nhìn vào vào mắt tôi, đôi mắt của cô ta đã ngấm nước từ lúc nào . Sâu trong đáy mắt ấy tôi đã thấy sự đau khổ và bất lực của cô ta , tôi lãng đi ánh mắt đó. Và tiếp tục quát

- Tận mắt tôi thấy, còn cãi hả ?

- Nhưng....

- Cô im ngay cho tôi!!!

Sao lòng tôi có chút tội lỗi và hối hận khi nhìn thấy mắt của cô ta đỏ hoe như thế này ? Thật là lạ. Tôi khựng lại một chút cảm giác tức giận của tôi đã biến mất thay vào đó là cảm giác tội lỗi. Tôi đờ người ra không còn muốn nói thêm gì nữa chỉ miệng bất giác nói ra một câu cho qua chuyện.

- Kể từ bây giờ đừng để tôi gặp mặt cô !!!

- Xin giám đốc đừng làm như vậy!

Tôi nghe thấy tiếng của ai đó nên nhìn theo, là chị trưởng phòng. Chị lại gần Ami đỡ cô ta lên kéo về đằng sau.

- Thật ra cô Han Yuna này tự làm rơi cốc cà phê vào người. Em Choi Ami không có làm gì cả.



Chị chỉ em đang đứng đằng sau tôi, tôi lại một phen đứng hình. Tại sao em lại nói dối tôi chứ ? Tôi không thể tin được em lại nói dối. Tôi khẽ gật đầu , nhìn Ami đã đỏ hoe mắt từ lúc nào.

- Được, tôi sẽ bỏ qua chuyện này , nếu còn một lần xảy ra nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu Ami!!!

Còn bây giờ tôi cần tính chuyện của em người yêu của tôi, hôm nay tôi thật sự mất mặt. Mất mặt vì không đủ kiên nhẫn nghe Ami giải thích chỉ nghe từ một phía. Tôi trầm giọng

- Còn Han Yuna , anh cần nói chuyện riêng với em

Kéo em đi trong lòng tôi lại có hơi tức giận. Nhưng tôi phải cố nhịn vào trong.

Xuống dưới nhà xe, tôi buôn tay em ra nhìn thẳng vào mắt em. Đôi mắt mà tôi hay ngắm bây giờ không còn ngây thơ như trước, thay vào đó là sự u ám sâu bên trong đôi mắt.

- Tại sao em lại nói dối chứ hả ?

Tôi nhíu mày lại, trong lòng thất vọng về em

- Em chỉ yêu anh thôi mà!

Câu trả lời này là gì đây, yêu tôi, yêu tôi mà làm tổn thương người khác à. Nó thậm chí còn không liên quan tới câu hỏi tôi đặt ra cho em. Tôi lại trầm trọng hỏi

- Là sao ? Em giải thích kĩ cho anh nghe xem, anh thật sự không hiểu ?

Em im lặng một lúc, đồng thời trách đi anh mắt của tôi. Đây là hành động gì đây hả ?

- Em... em

Tôi hết kiên nhẫn nắm lấy hai vai của em mà lắc lắc

- Em nói đi!!! Là sao hả ?

- Em ghét cô ta đi với anh chỉ thế thôi.

Hả?? Câu trả lời khiến tôi bất ngờ , mày tôi giãn ra, buông tay ra khỏi vai em. Tôi im lặng một hồi rồi nhìn em

- Được rồi, kể từ nay anh sẽ trách xa cô ta. Nên lần sau đừng làm như vậy nữa.

- Em biết rồi

Em gật đầu ngoan ngoãn, còn chủ động vòng tay ra đằng sau ôm tôi nữa. Cái ôm này khiến tôi nguôi giận đi phần nào, mọi câu hỏi của tôi trong đầu đều tan biến. Tôi mỉm cười, hai tay ôm lấy em vào lòng mình . Đồng thời vuốt nhẹ mái tóc mượt của em. Mọi mâu thuẫn giữa em và tôi được giải quyết xong.

Trở em về nhà , đứng trước cổng nhà em tôi chào tạm biệt rồi ra về nhưng em cứ làm nũng không cho tôi đi. Em nắm lấy ống tay áo của tôi đưa qua đưa lại nhìn rất đáng yêu. Tôi cười trừ với cái tính con nít của em.

- Thôi nhà anh có việc lần sau anh lại nhà em chơi ha.

Tôi gạt nhẹ tay em ra, xoa đầu em. Em miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

- Chúc em ngủ ngon

- Anh cũng vậy

Sau lời chúc tôi vào xe đạp ga rồi chạy đi trên đường dần sụp tối. Bật bài nhạc mình yêu thích, trong lòng thật thư giãn. Đi gần nửa đường thì trời mưa, mưa càng lúc càng to. Tôi phải chạy nhanh về nhà mới được.

Dừng xe lại, tôi để xe trong gara rồi vào nhà.


Nằm xuống giường, tôi nhắm mắt lại. Bỗng trong đầu tôi hiện ra hình ảnh chiều nay. Có phải tôi rất quá đáng rồi không ? Tôi nhớ nhất là ánh mắt của cô ta đang đỏ hoe nhìn tôi. Từ xưa tới giờ tôi chưa thấy cô ta khóc một lần nào cả. Khi tôi thấy cô ta khóc trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu. Thật là lạ mà. Chắc là đang thương cảm cho cô ta mà thôi, phải không ? Tôi nằm nghĩ một hồi từ từ thiếp đi lúc nào không hay.

- Anh JungKook ơi!!!

- Sao lại là cô ? Ami!!!

- Anh quên em là người yêu của anh rồi hả ?

- Hả ? Gì cơ ?

Tôi hỏi trong lòng đầy hoang mang

- Yah!!! Đừng giả bộ nữa.

- Tôi không có giả bộ

- Yah!!! Thiệt là , tin em dỗi anh luôn không hả ?

Mặt Ami đanh lại đánh vào ngực tôi. Tôi đứng hình vài giây. Giấc mơ quái đản nào đây. Thực là khó hiểu và bực mình, tôi đành hạ cơn tức giận của mình xuống. Giỗ giọng ngọt với cô ta

- Rồi rồi, xin lỗi e.. e.. m

Cái từ em tôi không nói được, gượng lắm mới nói được. Thật là phiền phức.

- Hì! Bỏ qua cho anh lần này đó nha

Cô ta nhìn tôi cười tươi. Tôi nhìn ngây ra một lúc, có thể tôi đã bị cuốn vào nụ cười ấy rồi chăng ? Nụ cười đó thật đẹp.

- Mặt em dính gì à ?!

- Có chứ


- Hửm dính cái gì ?

- Dính sự dễ thương của cô ... à nhầm của em.

Tôi bất giác nói những lời đó, thật sự trong tâm trí của tôi muốn tát một cái thật mạnh vào bản mặt tôi cho tỉnh lại khỏi giấc mơ chết tiệt này.

- Anh này, sến quá đi

Cô ta lại cười nữa, lần này thì tim tôi lại đập lỡ một nhịp. Cô ta dựa vào ngực tôi và úp mặt vào. Tim tôi càng đập nhanh hơn nữa. Cảm giác này tôi không có ở Han Yuna. Lạ thật.

- Anh!!

Tôi nhìn xuống cô ta. Và....

*Chụt *

Ánh sáng từ đâu chiếu vào khiến tôi chói mắt mà che lại.

Tôi từ từ mở mắt ra , vài tia nắng ngoài cửa sổ chiếu xiên qua tấm rèm trắng vào phòng của tôi.

Thật là một giấc mơ quái gở, và chết tiệt mà

























































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net