Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc ở trên mình thấy nó khá giống với truyện mình viết, nếu mọi người thích thì có thể nghe thử, nó khá là hay và cảm động.

**********

Tia nắng chiếu vào cửa sổ nơi em đang nằm , em nặng nề mở mắt. Sao trần nhà lạ quá vậy , nó có một màu trắng tinh khiết . Đồng thời có mùi khử trùng nồng nặc sọp vào mũi em. Em khó khăn ngồi dạy nhìn nhót xung quanh thì chả thấy có ai cả.

Nhìn cái kim tiêm được gắn trên cổ tay mình để truyền nước biển mà thở dài. Người tốt bụng nào đã đưa em vào bệnh viện vậy , sao không để em chết đi cho rồi.

* cạch *

- Ô!  Cô tỉnh rồi hả ?

Có một nữ y tá bước vào phòng em rồi mỉm cười, lại gần thân thiện hỏi em

- Dạ! Tôi ở đây được bao lâu rồi ạ!?

- À thì ! khoảng 2 ngày thì phải, tôi nhớ không nhầm là lúc đó,trong lúc trời đang mưa rất to thì có người điện cho bệnh viện. Mà cô cũng may đó nha.

- Sao ạ ?

- Lúc đó bệnh viện mọi người gần tan ca hết rồi nhưng vì tình huống cấp bách nên....

- À!  Tôi biết rồi. Phiền mọi người nhiều quá

Em cắt ngang lời y tá kể, y tá không nhanh không chậm thay đi bình nước biển sắp hết của em. Động tác rất thành hạo

- Không có gì! Đó là nhiệm vụ của chúng tôi.

Em im lặng một một chút rồi mấp máy hỏi

- Chừng nào tôi mới được xuất viện vậy ạ ?

- À! Chắc là hôm nay hoặc ngày mai mà tôi nghĩ cô nên nằm ở đây tỉnh dưỡng thêm đi, ngày mai hãy xuất viện.  Và nhớ ăn gì để bồi dưỡng cho sức khỏe chứ tôi thấy cô vẫn còn yếu lắm.

- Vâng! Cảm ơn cô nhiều lắm .

- Không có gì! Thôi tôi đi qua phòng khác để thay nước biển tiếp đây, cô ở lại nghỉ ngơi cho khỏe lại nha.

Nói xong nữ y tá vội vàng ra ngoài đóng cửa lại. Căn phòng giờ đây chỉ còn mình em, ngoài cửa có vài chú chim bay lượn và hót líu lo trong rất tự do và yên bình. Không biết anh có phát hiện em vắng mặt trong công ty hay không ? Nếu phát hiện anh sẽ nghĩ em trốn việc mà cằn nhằn em cho xem, hoặc cũng là biết mà không quan tâm. Em bơ phờ nhìn kim tiêm trên tay từ từ tháo nó ra. Bây giờ em đã khỏe hơn rồi không cần nghỉ thêm một ngày nào nữa. Em nhanh chóng mặc lại đồ của mình nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Nắng ấm chiếu xuống đường đi, mọi người xung quanh ai ai đều bận rộn bước đi. Riêng em, em có việc gì để bận rộn cả. Đầu ốc của em trống rỗng ngoại trừ bóng hình anh trong ấy. Chân em vô thức đi tới công ty nơi mình làm và cũng là công ty của anh.

Đứng trước công ty to lớn, lòng em phân vân có nên bước vào hay không, nếu bước vào em cần phải lấy một lí do khác hoặc là cuối đầu xuống nghe anh la mắng , cằn nhằn vì tội nghỉ hai ngày không nói gì cho anh, còn nếu cứ mãi đứng đây thì không được. Phải làm sao đây. Rối rắm quá. Thôi được rồi, em sẽ vào giả vờ làm việc giống như bình thường, còn chuyện tiếp đó từ từ tính sau.

Ngồi xuống chỗ làm việc của mình thở phù , cũng may là em tới sớm hơi chút xíu. Chứ không thôi là gặp anh rồi. Em cuối người nằm xuống bàn, chợp mắt tí hồi làm việc.

Em chợp mắt tầm 5 phút thì có cảm giác ai chọc chọc vào vai em, em khẽ nhăn mặt, từ từ mở mắt ra nhìn, em nhẹ nhàng đưa tay lên dụi mắt. Người trước mắt lúc đầu còn mờ từ từ rõ dần.

- Ngủ đã chưa ?

- A ! Giám đốc

Em thấy gương mặt của anh liền giật mình mà đứng phắt dậy cuối chào, vô tình đầu em đụng vào cằm của của anh. Đồng thời mọi người đều bật cười, em hoảng hốt

- Xin... xin...x.. lỗ.....i! Xin lỗi giám đốc, thật sự xin lỗi giám đốc, giám đốc có sao không ạ? Em xin lỗi


Em lia lịa gập đầu xin lỗi anh ,song, em lo lắng nhìn vào cằm anh mới bị đầu em va trúng , em trong lúc này trong mắt đồng nghiệp y chang một con ngốc, họ vẫn còn bịt miệng cười không nhớt. Em nhìn họ mà nước mắt muốn rơi, em cuối gầm mặt xuống , tay em nắm chặt lấy cổ tay còn lại. Móng tay bấu vào da ở phần cổ tay em muốn rướm máu

- Cô đi theo tôi! Ami

- Vâng!!

Em đi theo sau anh mà hồi họp tới nỗi cắn móng tay, không biết anh có la em hai ngày nghỉ không nghỉ phép hay không, cộng thêm hồi nãy em vô tình đụng vào cằm anh nữa nhìn anh có vẻ rất đau, em cũng đau theo. Tuy là không đau về thể xác nhưng em đau ở trong lòng.

*cạnh *

Em đóng cửa lại, tiến tới ngồi ghế trước bàn làm việc của anh. Anh thì ngồi đối diện em mà trầm tư, anh im lặng nhìn em một chút rồi mới lên tiếng

- Tại sao cô lại nghỉ mà không có báo cáo cho tôi biết hả?!?!

- Do là nhà em có việc gấp nên....

Anh thở dài, cắt ngang lời nói của em

- Thôi được rồi! Tạm thời tha cho cô

Em nghe tới đây không nghe vào tai mình, vui vẻ cười tươi, vội vàng chồm lên ôm anh mà nhảy cẩn lên.

- Em cảm ơn giám đốc ạ!!!

Em vẫn ôm anh, rất chặt. Nhắm mắt lại mà ngửi mùi hương của anh, anh có hương thơm rất dễ chịu khiến tinh thần em thật thư giãn và yên bình.

- Khụ khụ khụ..

Tiếng ho của anh làm cho tỉnh lại, em vội vàng buôn anh ra , em cảm nhận má mình đỏ lên một chút.

- Em xin lỗi

- Đây là tài liệu cô cần xử lí, ngày mai nộp cho tôi

Anh đẩy cho sấp tài liệu cao hơn đầu em, cái kiểu này chắc em phải tăng ca để làm xong sớm .


- Dạ! Em biết rồi

- Ừ


Em bưng sấp tài liệu lên, ngạc nhiên là nó khá nặng. Chắc em phải vất vả rồi.

*Rầm *

Bàn làm việc của em rung lên khi em đặt xấp tài liệu xuống. Ngồi xuống cố gắng nổ lực làm nhanh nhất có thể.

• 3 giờ sau



Ngồi làm một hồi cũng đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ra ngoài hết riêng em ở lại cặm cụi làm công việc của mình, em tập trung nhìn vào màn hình mà làm như một người máy.

* ọt ọt ọt~~*


Tiếng ọt ọt dưới phần bụng của em phát ra khiến em dừng lại, chết em thật rồi. Em chưa chuẩn bị cơm trưa cho mình, mà lúc xuất viện em còn chưa tính tới chuyện này , thậm chí còn quên mất nó luôn, lắc đầu bất lực với chính mình. Giờ em đành nhịn đói, tập trung vào công việc của mình. Để quên đi cơn đói đang hành cái bụng mình.

• 3 giờ sau

Cuối cùng em cũng xử lí gần hết xấp tài liệu, bây giờ nó chỉ còn hai ba tờ . Thở phào một chút, cơn đói trong em đã qua đi. Ngồi nghỉ tay một xíu. Dựa vào chiếc ghế đã gắn bó với em gần 4 năm trời, nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời bên ngoài đã xế chiều hồi nào những chú chim đang bay lượn về tổ của mình.

Coi bộ em không cần phải tăng ca rồi, môi bất giác mỉm cười quay lại làm việc của mình còn dang dở.



Em vươn tay ra giản người thoải mái, cuối cùng cũng xong. Em đem lên nộp cho anh.

* Cốc cốc cốc... *

- Vào đi

*Cạch *


- Tài liệu của giám đốc đây ạ!

Em lại gần bàn làm việc của anh đặt một xấp tài liệu cao hơn cái đầu của em. Thở phù như được chúc gánh nặng, tay em lao những giọt mồ hôi trên trán.

- Wow! Cô khá lắm đó

Anh ngạc nhiên nhìn xấp tài liệu cao hơn đầu mình trước mặt, sau đó lại nhìn em gật gật đầu hài lòng, không nhờ em lại xử lí nhanh như vậy , quả thật là anh không chọn nhầm người. Em mỉm cười vui vẻ.

- Dạ! Em cảm ơn

Trong lòng em dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả , em cuối gầm mặt xuống để không cho anh thấy cái má đang ửng hồng của mình.

- Em xin về văn phòng ạ!

Ở đây thêm một xíu nữa, em sẽ không nhịn được mất.

- Ừm!

Đóng cửa phòng anh lại mà em tim đập thình thịch. Hơi thở em bắt đầu gấp gáp. Cảm giác hạnh phúc này thật thích .













































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net