2nd story, one: maroon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NOTE:
- Cái này ban đầu dự tính úp vào anni 2 years nhưng do một số chuyện mà tôi không hoàn thành kịp, hôm qua hai bạn live nên lúc mười một giờ gì đấy tôi có lỡ gáy sẽ post, mỗi tội type được hơn 8k words thì lăn ra ngủ mất 🤡
- shot này dài, rất dài. CHƯA BETA. Nhìn chung không có ổn theo ý tôi, kiểu nó còn cringy và chán nữa cơ nhưng bỏ thì tiếc lắm.
- cái strip màu theo từng phần lần lượt là a; burgundy, b; blood red, c; rust red, d; scarlet, e; maroon. Có HEX của nó nhưng tôi lười gõ.

Summary: Natachai và bảng màu đỏ mang tên Archen.





The burgundy on my t-shirt
When you splashed your wine into me
And how the blood rushed into my cheeks
So scarlet, it was
The mark they saw on my collarbone
The rust that grew between telephones
The lips i used to call home
So scarlet, it was maroon.

maroon by taylor swift




















Natachai sinh ra vào một ngày chủ nhật, màu sắc đại diện là đỏ.



























a. "Rượu burgundy màu tía loang lổ trên áo." - Giao thừa, quảng trường Thời Đại, New York City.




Dunk chen lấn trong đám đông hỗn loạn ở quảng trường chờ đợi đếm ngược chào năm mới, mọi người phấn khích và xô đẩy khiến anh mệt mỏi. Anh không phải một người chuộng những địa điểm náo nhiệt nhưng bạn anh thì khác, họ đều mong Dunk sẽ dành thời gian cùng họ nhiều hơn thay vì ở MIT và vài cuộc thi ngẫu nhiên có địa điểm là quốc gia nào đó.

Natachai hai mươi hai sắp bước sang tuổi hai ba, ngoại hình sáng sủa, kinh tế gia đình ổn định, vây quanh bởi nhóm bạn chẳng kém cạnh. Là sinh viên chương trình đào tạo đặc biệt anh nhẵn mặt với những lời mời làm việc từ các công ty tại Thung lũng Silicone, anh còn một năm nữa trước khi tốt nghiệp. Dễ thấy Dunk thuộc nhóm được ưu ái bởi số phận, dường như mọi thứ diễn biến tích cực cho anh xuyên suốt một phần tư thế kỉ vừa qua.

Nhưng tạo hoá có kế hoạch khác.

Tình trạng chen chúc vốn dĩ chẳng mấy ổn định nay tệ đi khi ca sĩ nổi tiếng xuất hiện trên stage đặt ở trung tâm, người ta dồn ứ muốn tiến gần hơn tới hàng rào bảo vệ để thấy rõ ngôi sao mà phần lớn chỉ chiêm ngưỡng qua màn hình TV. Dunk khá cao, 1m85 hay xấp xỉ 6ft1, không có gì bất ngờ khi anh luôn là đối tượng bị la ó hoặc chèn ép tại những nơi thế này dù bản thân chẳng mấy mặn mà. Riêng trong năm vừa rồi, anh chỉ đến xem hai buổi biểu diễn âm nhạc: một là khi về Thái Lan tranh thủ xem concert Three Man Down, hai là tour diễn của nhóm nhạc K-Pop mà anh thậm chí không chắc mình có nghe nhạc của họ cùng bạn bè.

"Oh my god, i'm so sorry. Are you ok?"

Ngày duy nhất trong năm người ta có thể cầm ly rượu đi loanh quanh mà không sợ sẽ phải đóng phạt và y như rằng áo khoác mùa đông của anh hứng trọn ly burgundy, thủ phạm là chàng trai với mái tóc nâu hạt dẻ trước mặt. Gã luống cuống xin lỗi bằng giọng Anh tiêu chuẩn, cánh tay trái làm điểm tựa cho Dunk đứng thẳng người.

Hoàn hồn sau tai nạn nhỏ, anh phất tay trêu đùa bộ dáng hoang mang của gã. "Yeah i'm fine but i guess my jacket has seen a better day." Kèm theo cái bĩu môi, Natachai liếc mắt quan sát người nọ, gã có gốc Á hoặc ít nhất là con lai, anh không biết nữa nhưng việc người nọ đẹp mã thì anh chắc chắn. Gã trai ngượng ngùng gãi đầu nhìn mảng lớn trên lớp lông trắng chuyển sang màu rượu burgundy, đỏ tía và nổi bật đến mức chói mắt.

"Ê mày áo sao đấy?" Phuwin đứng cách cả hai vài người, cậu ta hỏi Dunk bằng tiếng Thái.

Thay vì chờ đợi anh ậm ờ như thói quen, giọng nói có chút khàn và độ vang nhất định trả lời thay. "Tôi va phải bạn cậu nên rượu đổ ra áo cậu ấy."

Phuwin trao đổi ánh mắt với Dunk, anh lắc đầu ngầm khẳng định mình không sao cũng vừa kịp lúc Pond choàng vai Phuwin và thì thầm với cậu bé điều gì đó.

"Xin lỗi nhé, cậu có thể khoác áo khoác của tôi ra ngoài, ít nhất nhìn chúng khá hợp."  Vẫn là gương mặt ăn năn, tay cầm áo dạ đưa tới cho anh hơi run run hẳn vì lạnh.

Dunk vắt chiếc áo xấu số của mình lên cánh tay, khẽ rùng mình nhún vai mỉm cười với gã. "Không cần đâu. Mà... rượu Burgundy? Thật luôn? It's new year's eve come on man, uống cái gì phấn khích hơn đi. Bia chẳng hạn, hoặc tequila. Cậu còn cả năm phía trước để nhấm nháp đống burgundy hay whiskey gì đấy dưới hầm nhà cậu, được chứ?"

Natachai biết mình không có quyền gì nói người khác khi cả buổi tối thứ duy nhất trôi qua cổ họng anh là enzyme và một chai Gatorade nhưng thôi nào, coi như anh đang nhân danh cái áo khoác dấu yêu trả thù, cứ nhìn cách gã đần thối mặt đi.

Sắc đỏ bám rễ vươn dần chiếm lấy cổ, khuôn mặt và hai tai người nọ trong khi miệng nở nụ cười gượng gạo đầy bối rối. "Năm mới mà say xỉn thì kì lắm."

Anh lập tức quay phắt người cắt ngang. "Không phải mọi người ở Anh rất thích bia à?" Bằng một sải chân anh ghé sát vào gã rồi đưa tay che miệng thì thầm. "Nói nhỏ nhé, tôi không đánh giá đâu nhưng ở New York cậu đi loanh quoanh với ly Burgundy trên tay mới là kì cục đó."

"Vậy hả? Thế theo ý..." ngón tay chỉ về phía Dunk chần chừ.

"Natachai nhưng cứ gọi là Dunk."

"Okay, thế theo Dunk tôi nên làm gì?" Gã trai chăm chú vào đôi mắt anh, khoé môi nhếch lên ra vẻ hứng thú. Anh chần chừ chùn chân, anh không thích bị tán tỉnh, đặc biệt là khi đối phương chủ động. Thứ nhất Dunk ít khi nghĩ về việc gì khác ngoài chuyên ngành của mình và dàn pc anh đang build, thứ hai là người thất thường anh không tìm được chủ đề chung để nói chuyện, điển hình nhất có thể nhìn số danh bạ liên lạc chưa hề nhúc nhích suốt nhiều năm. Natachai lười nhác chờ đợi vận mệnh gửi gắm người khác đến cạnh bản thân, nhưng dường như ngay bây giờ có thế lực vô hình nào đó mạnh mẽ thúc đẩy anh tiến tới.

"Cậu sinh tháng mấy?"

"Tháng 3, 10/3."

"Uống bia, vẫn là uống bia nhé. Cung song ngư phù hợp với một số loại rum và bia, chiêm tinh học bảo thế."

Cả hai phá cười cố gắng cứu vãn cuộc đối thoại vụng về, hơi nóng phả ra trong không khí hiện rõ trước khi tan biến. Người kia chủ động đưa tay về phía Dunk, từ tốn làm quen. "Tên Archen Aydin, dùng Joong cho ngắn ạ."

Anh bắt tay Joong, nhiệt độ cơ thể gã tương phản với trận tuyết vừa rơi khiến anh giật mình. Trước khi họ kịp tiếp tục cuộc trò chuyện, một thằng nhóc gào lên từ sau lưng Joong.

"Go back to your country."

Natachai thở dài ngán ngẩm, anh chẳng buồn bận tâm với câu chuyện cũ rích gần ngang ngửa tuổi đời của lục địa này, nhưng gã trai anh vừa quen thì khác.

"Buy me a ticket first please."

Tay áo của gã bị anh túm lấy kéo đi xa khỏi đám đông, bỏ lại đằng sau tiếng mọi người đang quát tháo thằng nhóc ấy vì phát ngôn của nó, gã mặc kệ hai chân ngoan ngoãn theo bước anh như một chú cún. Dunk dừng lại sau khi tức cười với Joong. "Cậu đốp chát với nó làm gì? Cậu đang ở Hoa Kì, nên im lặng phần lớn thời gian, hiểu không."

Gã đảo mắt tặc lưỡi. "Thói quen."

Dunk đút tay vào túi quần bật nhảy vài cái cố gắng giúp cơ thể ấm hơn, chỉ vài giây sau một lớp vải phủ lên đầu anh che khuất tầm mắt.

"Đã bảo là lạnh mà không nghe."

Nhìn gã đắc thắng đến cong khoé môi anh càng muốn bướng bỉnh trả áo cho người ta, vậy nhưng không có cơ hội bởi ngay tức thì anh chúi đầu đâm thẳng vào người gã. Đón chờ là lồng ngực vững chãi và cái ôm theo quán tính, anh nhăn nhó mặt mũi nguyền rủa vận may của mình.

Bộ hôm nay là ngày hội "va vào Natachai" hả?

"Is he ok? We're so sorry."

Hơi ấm toả ra từ gã xoa dịu đi phần nào cái giá rét thấu xương ngày cuối năm, anh vô thức đứng im như tượng đá không có ý định từ bỏ nguồn nhiệt bất chợt này. Joong xoa xoa lưng Dunk an ủi trước khi trả lời cặp đôi vừa đụng cả hai. "Don't worry, he's fine. Right?"

Gã cúi đầu quan sát khuôn mặt anh cẩn thận làm anh giật mình rời khỏi tư thế gần gũi, đỏ mặt lúng túng. "Right, right. Just a little bit dizzy."

"Okay. Thank god. Excuse us, we have to go now." Chàng trai gạt đi lớp mồ hôi chẳng tồn tại của mình một cách đùa giỡn rồi nắm tay cô gái đi cùng - người cố gắng quay đầu nói lớn với họ. "Are you a couple cause you two look good together. Like really."

"But— Thanks...? I guess." Dunk mở to mắt nửa giải thích nửa không, nhưng dù có nói người ta cũng không nghe được với cái giọng trầm của anh.

"He said thank you." Ngữ âm Anh nổi bật lạc lõng giữa vô số tiếng động rì rầm càng thu hút chú ý.

Natachai cắn cắn môi dưới như thói quen.
















b. "Những mạch máu tuần hoàn thi nhau dừng lại nơi gò má em ửng sắc." - Brooklyn Bridge và chuyện biến số.


Joong cầm ly cacao nóng đưa cho Dunk, còn tinh ý lót thêm một lớp giấy ăn quanh thân cốc đề phòng anh phỏng tay. Đường phố vẫn đông đúc như mọi ngày, thậm chí là hơn hẳn bởi đồng hồ đếm ngược cứ giảm dần chỉ còn một tiếng rưỡi nữa cho tới khi pháo hoa từ quảng trường Thời Đại bao phủ bầu trời New York.

"Cậu bỏ bạn lại vậy được hả?"

"Kệ đi, tôi đang giúp tụi nó có thời gian riêng để hò hẹn với nhau đấy."

Nhớ tới mấy người bạn Dunk lại buồn cười, nói ra cũng tội tụi này, ai cũng có đôi có cặp và hoàn toàn có thể dành trọn giao thừa ôm ấp hôn hít người yêu nhưng thay vào đấy chọn dắt thêm anh. Bọn nó muốn tốt cho anh, sợ người bạn độc thân duy nhất sẽ trải qua ngày hôm nay trong cô đơn, vậy nên mới lôi kéo ép anh từ Massachusetts đến đây để trải qua kì nghỉ đông.

"Joong sao lại đến Hoa Kỳ đón năm mới?" Anh liếm môi và cầm giấy ăn lau đi lớp bọt dính quanh miệng mình vu vơ tìm kiếm chủ đề trò chuyện.

"Do một số vấn đề nên không về Thái kịp, ý tôi là đây chẳng phải lần đầu trải qua như thế nhưng vẫn nhớ mẹ nhớ các em chứ." Giọng Joong có chút buồn khiến Dunk cúi đầu nhìn cốc cacao nghĩ về gia đình mình dù rằng khoảng mười tiếng trước khi bên kia địa cầu bước sang năm mới anh vẫn thấy họ qua màn hình điện thoại, bố mẹ còn lo anh sẽ bí xị mặt mà đón ngày đầu năm nên đã bảo em gái bế chú cún con nhà nuôi đến để con trai nhìn cho đỡ nhớ nhà.

Anh kéo tay gã ngồi xuống hàng ghế công viên ngay đối diện bãi biển Coney Island, mặt nước tối đen như mực nuốt chửng cả chân trời xa xăm đem theo hơi lạnh làm chóp mũi cả hai đỏ au, giờ mà bước xuống nước thì đúng là dở hơi.

"Cậu là sinh viên Cornell à? Hay NYU?"

"MIT, năm cuối."

"Năm ba ở KCL ạ, P'Dunk." Gã nhấn mạnh P'Dunk một cách tinh ranh, cả người nghiêng ngả không yên nổi.

Nhận lại gã là cái hất cằm.

Đèn đường chiếu thẳng xuống đầu họ, Dunk âm thầm đánh giá Joong trong lúc rề rà tiếp tục vừa nhấp nháp vừa thổi nguội bớt đi ly cacao. Tóc rối mù lơ đễnh không được tạo kiểu dưới ánh sáng lộ rõ màu cà phê trông càng thêm dễ chịu, năng lượng mà gã trai nọ đem tới rất năng nổ, da bánh mật khoẻ khoắn như người vùng đảo nhiệt đới quanh năm chói chang, thân dài vai rộng cao ráo giống y hình mẫu mấy cậu trai lướt sóng, cười lên thì lại càng sáng sủa. Anh có lợi thế của mình, anh biết chứ, ngũ quan hài hoà cùng ngoại hình cân đối phù hợp từng vô số lần giúp cuộc sống của Dunk thuận buồm xuôi gió hơn một chút, chỉ là anh chưa bao giờ đem cho người khác liên tưởng về bất kì thứ gì mang tính ấn tượng mạnh. Natachai nghĩ dòng nước và mình có nhiều điểm chung, lặng lẽ, trầm lắng, phần lớn thời gian cứ róc rách chảy trốn tránh khỏi sự chú ý, nó đem tới khả năng trấn an rất lớn nhưng đồng thời khiến mọi người quên mất đi việc chúng có tồn tại.

"Mình vẫn có thể quay lại quảng trường được phải không?"

Câu hỏi làm Dunk dừng lại vài giây. "Không đâu. Joong thấy đó mọi người đã xếp hàng từ sáng sớm đem theo cả đồ ăn và nước uống chỉ để giành lấy một chỗ. Quảng trường đã quá tải và họ không để thêm ai vào nữa đâu."

Gã đờ người mở to hai mắt, mặt nhăn lại lắp bắp. "Vậy... vậy còn bạn của anh...?"

Anh mỉm cười lắc đầu, đùi run run vì lạnh. "Họ ổn thôi anh đã nhắn tin rồi, anh cũng không thoải mái nếu phải tiếp tục ở trong đấy. Mọi người như phát rồ chỉ để xem người ta thả một quả cầu chứa pháo giấy mừng ngày trái đất quay quanh mặt trời đúng một vòng, theo cách nào đó thì nó khá là ngốc nghếch."

Tiếng khúc khích của cả hai lớn hơn và phai nhạt dần vào biển thanh âm hỗn tạp phía sau lưng. Joong quay đầu chạm phải đôi mắt trong veo của anh đang phản chiếu hình ảnh bản thân, đồng tử nhuộm màu trà tròn xoe khiến gã thấy mình như chịu nhấn chìm dưới đáy ly rượu burgundy yêu thích, cả hai có điểm chung là đều xinh đẹp và phức tạp nhưng điều ấy chỉ càng khiến gã mê mẩn.

Sẽ thật kì lạ nếu nói thẳng ra rằng Archen đang lênh đênh chìm nổi nơi ánh mắt một người gã vừa gặp.

"Em đoán anh mắc kẹt với em rồi, anh có thể đợi xem pháo hoa cùng em anh biết chứ?" Joong chờ mong, những khớp đốt ngón tay nắm chặt tái dần đi.

Dunk khụt khịt mũi nhỏ, cả cơ thể muốn thu gọn cuộn tròn trong quần áo chẳng nói chẳng rằng đứng dậy xoè tay ra. "Được thôi nhưng em sẽ phải đi bộ lên cầu Brooklyn với anh đấy."

Dạo bước trên đường phố vào buổi đêm chưa bao giờ là ý tưởng tốt cả, tỷ lệ tội phạm được kiểm soát nhưng thôi nào thừa cẩn thận còn hơn không. Cả hai gọi taxi thay vào đấy, Joong như đứa trẻ im lặng ngồi nghe người còn lại nói về từng đoạn đường lướt qua bên ngoài lớp kính, anh không tô vẽ NYC như một nơi lý tưởng để sống và làm việc mà chỉ đơn giản cho gã góc nhìn của riêng anh.

"...em không thể dừng lại trên vỉa hè, ý anh là thực sự đấy. Ở London rất hay đi bộ phải chứ? Và New York cũng thế. Nếu em làm vậy mọi người sẽ khó chịu và nhìn em kiểu rất thành kiến, thành phố này luôn luôn di chuyển, mọi giây mọi phút đều có nơi nào đó cần đến và đi dù ngày hay đêm chăng nữa."

Tiếng nói bình bình ổn định như mặt hồ sang thu nhưng lại đem theo rung động của thanh âm khi cơn gió va vào rặng cây xào xạc lá, Dunk cứ mãi nhìn Joong với mắt ngọc lấp lánh khiến gã vô thức chăm chăm quan sát anh, có gì đó thu hút sự chú ý gã, hoặc là việc anh là biến số không đoán trước được trong kì nghỉ đông của bản thân hoặc là năng lượng bao quanh người nọ.

Sau khi xuống xe ở trước cửa hàng quần áo gần ngay đường nối với lối đi lên cầu dành cho người đi bộ, dưới sự kháng cự của Dunk và nỗ lực thuyết phục của Joong trên người anh giờ đã có thêm chiếc áo phao lớn bao bọc cơ thể.

"Anh không cần áo đâu." Anh xoay một vòng khiến lớp áo ma sát tạo nên tiếng động vui tai và làm gã bật cười.

"Có, anh cần mà Dunk. Em đã đi dạo trên cả tá cây cầu khác nhau ở Anh mà thời tiết thì ảm đảm phần lớn thời gian, vậy nên em chắc chắn khi đứng giữa cầu Brooklyn anh sẽ bị gió rét thổi thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ đó đấy."

Gã khẳng định chắc nịch trong lúc khoanh tay tựa người vào quầy chờ thanh toán (Joong nhất quyết muốn là người trả tiền vì ly burgundy tai hại của mình), anh chớp mi không biết nên phản pháo thế nào bởi trên thực tế đối phương nói đúng. Không khí âm độ thổi ầm lên từng đợt giá lạnh tại con đường vắt ngang qua sông Đông, chỉ nghĩ đến cũng đủ cho từng tấc da thịt run rẩy.

Joong nhận lại thẻ từ tay nhân viên cửa hàng rồi bước lên khoác vai anh - người giờ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ - rời khỏi đó.

Cầu Brooklyn dài khoảng hai dặm, Dunk và Joong ước chừng họ sẽ dạo quanh từ tốn mất trên dưới ba mươi phút để đến nửa cầu. Cả hai bước đi song song giữa dòng chảy đông đúc người qua người lại, xem pháo hoa từ cầu Brooklyn dường như đã trở thành thông lệ và chẳng bất ngờ lắm khi nhiều tụ điểm đến mức độ này. Anh chú ý nhắc nhở gã giữ khoảng cách với cột đá to lớn trong lúc Joong cầm máy ảnh muốn chụp anh, có chút kì lạ vì Natachai ghét việc phải nhìn thấy mình qua những tấm hình. Anh luôn hoang mang liệu anh nên để tay ở đâu, nên đứng thế nào, vẻ mặt ra sao, thành phẩm tạo ra sẽ cứng nhắc, lộn xộn không khen nổi.

"Dunk! Dunk, nhìn em này, đừng lo. Nhìn em!"

Archen gọi lớn khiến anh đỏ mặt ngượng nghịu vì vài người cách đó không xa nhìn sang, Dunk nắm chặt hai tay quyết định tiến về phía gã muốn dừng không chụp nữa. Vậy nhưng gã bắt đầu bấm máy ngay tức thì bắt lấy mọi chuyển động của anh, từ khoảnh khắc anh bặm môi nhíu mày không vui đến khi anh đứng trước mặt.

"Joong, đừng chụp mà." Cánh tay Joong bị anh túm lấy khẽ lay lay, lời nói khẩn thiết như gợi lên chút nhộn nhạo trong lòng.

"Anh không thích chúng sao? Khi không để tâm tới việc chụp hình trông anh tuyệt lắm, nhưng em nghĩ anh nên cười một chút."
Gã trai đưa máy cho Dunk xem, anh liếc Joong rồi lại nhìn máy ảnh vài lần.

"Em chắc chứ Joong?"

Gã gật đầu khẳng định.

Mặc dù Dunk nghĩ bản thân trông thật buồn cười với vẻ phụng phịu chẳng nên xuất hiện khi anh đã ở tuổi trưởng thành anh vẫn coi như nó là một lời khen, ai chẳng cần tí xíu hoang tưởng trong đời cơ chứ.

"Giờ tới lượt em, đưa máy cho anh đi, anh chắc chắn thành phẩm sẽ xuất hiện trên instagram của em và giúp Joong có người yêu không chừng."

Anh đùa giỡn vô vị và lấy máy ảnh khỏi tay gã, bắt phải ngoan ngoãn đứng đó cho mình hành nghề. Gã âm thầm thở dài dung túng cho anh làm những thứ anh muốn, trước khi anh quay lưng còn nghe thấy rõ ràng câu trả lời.

"Em cũng cho là thế." Dù bằng cách này hay cách khác.

Việc chụp ảnh chỉ diễn ra được thêm vài phút trước khi dòng người vốn đông đúc nay bắt đầu dừng lại tìm kiếm nơi có khung cảnh đẹp nhất chờ đợi năm mới, Dunk hướng cho Joong thấy tượng Nữ Thần Tự Do sáng rực một góc như ngọn đuốc sống ở đằng xa, sau lưng là cầu Manhattan gồm bảy làn đường nối Long island với Manhattan.

Gió gào thét bên tai, vờn lên tóc mai rồi khiến người ta cay mắt. Anh vô tình rụt cổ lại giấu quá nửa khuôn mặt sau lớp áo khoác, cơ thể rùng mình hứng chịu nhiệt độ thấp. Điện thoại trong túi áo bỗng có cuộc gọi tới, anh nghe máy và đầu dây bên kia là giọng đám bạn hoà cùng tiếng ồn tại quảng trường.

"Dunk ở đâu đấy?"

"P'Dunk đi với ai mà bỏ tụi em vậy? Anh đến New York nhưng không xem Ball Drop là không được đâu."

"Năm sau, năm sau anh sẽ ở quảng trường với tụi mày. Anh ổn, anh đang đứng trên cầu Brooklyn cùng bạn." Dunk duỗi cánh tay giơ máy lên cao và xoay một vòng, đám thanh niên ồn ào dường như đã mòn gót chân nơi này nên chẳng thèm khen khung cảnh lấy một lời.

"Có bạn không nói, không cho gặp luôn."

"Aw. Bạn gái hay bạn trai? Bạn kiểu bạn hay bạn kiểu baby? Lén lén lút lút là baby rồi. Natachai không kết hôn với dàn pc của nó nữa tụi mày ơi."

Có người yên lặng nhích ra xa, ngón tay vội vàng nhấn giảm âm lượng điện thoại. "Liên quan gì chúng mày, im ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net