Hồi 12: Đứa con kiêu kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới bắt đầu không quá sớm so với bình thường, nhưng đối với Nene, hôm nay em thấy nó đến nhanh hơn bất kì hôm nào khác kể từ khi em sống cuộc đời mình trên thiên giới. Có lẽ cũng tại suốt đêm qua em không thể ngủ, không thể chợp mắt dù chỉ một giây. Đôi mắt em cứ mở ra thao láo, hoặc thì mơ mộng, hoặc thì chứa đầy nỗi tủi thân... Suốt cả đêm, em nghĩ về chuyện mà Nemorosa đã kể cho em chỉ vài tiếng trước khi em đặt thân lên giường...

[Đúng như lời ta nói, hoặc cô có thể nghĩ theo hướng mà cô muốn, như là ' Reen-sama không còn cần thiên sứ Zarapitta làm hậu bối cho hắn nữa. Hắn đã lợi dụng cô ta chỉ vì muốn đoạt chiếm Golden Sky... ' . Hãy nói như vậy với Zarapitta, và nói cô ta đừng bao giờ tìm đến ta nữa. Ta đã chán cô ta rồi~ ]

Mỗi lúc đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ lại, tưởng tượng ra anh đang vừa cười nhếch môi, vừa nói những dòng chữ cay nghiệt ấy, em lại mở toang cả hai mắt. Đôi mí mắt nhiều lần như vậy rồi trở nên đau nhói, như thể sắp rách tới nơi.

Và rồi em lại thức, thức mãi, thức mãi cho tới sáng. Giấc ngủ cứ chập chờn đến rồi đi như chơi trò mèo vờn chuột... Em như bị hành hạ, bị đối xử như tra tấn, như hành hình,... như một tội nhân nghịch phản của thiên giới!! Đây chẳng lẽ chính là cái giá mà em luôn sợ hãi muốn chối bỏ hay sao...?

Em đã nghĩ mãi những dòng suy nghĩ dài vô tận ấy, thỉnh thoáng lại ngóng chờ bầu trời đen kịt sâu hun hút chứa đựng cả ngàn vì sao tinh tú kia hửng những gợn nắng ban mai hồng hào từ quả cầu đỏ hồng nhô lên từ mặt biển dưới hạ giới... Em chờ đợi ngày mới bắt đầu, để tâm hồn thanh thản hơn, để tự mình quên đi những gì không muốn nhớ, không muốn lưu giữ lại trong album kí ức...

----------OoO----------

Nene thức dậy, chẳng để tâm giờ giấc, chỉ biết rằng mặt trời vừa ló dạng. Nhưng khi vừa rời khỏi cung của Golden Sky, em bỗng nhớ ra hôm nay không phải làm việc gì hết, hạm đội làm thay phiên nhau nên không phải ngày nào cũng phải đến đó nhận nhiệm vụ. Đối với những người đã làm việc hết công suất và giờ đến phiên nghỉ của họ, cảm giác chắc chắn là sự sung sướng, vui vẻ không gì có thể so sánh nổi. Vậy mà đối với em, đây không khác gì một cực hình. Vốn dĩ em muốn tỉnh dậy sớm là để được hòa mình với công việc và quên đi tạm thời những gì đang khúc mắc trong lòng, vậy mà giờ vấn đề này của em càng khó để giải quyết hơn...

Em thở dài rồi bước đi trên mây trắng, từng bước đi nhẹ bẫng như lướt đi nhưng lại ẩn bên trong những nỗi niềm nặng nề. Em không muốn dày vò bản thân mãi, em muốn được tâm sự cùng ai đó, mặc dù vậy em không thể đi tìm bất cứ người bạn nào của mình. Em biết rằng sau chuyện tối qua, bản thân em vẫn chưa sẵn sàng để có thể ngay lập tức gặp lại Nemorosa, và hai người bạn mới là Lila và Zeit thì vẫn phải hoạt động trong hạm đội như thường... Thật sự quá khó đối với em để giải trừ cái nỗi khổ tâm đáng ghét này!! Em muốn quên mà không thể quên, nhưng không cố quên đi thì nó sẽ thâu tóm tâm trí em suốt ngày mất...

Chẳng bao lâu, cũng chẳng biết từ lúc nào, em bay sang đám mây này rồi lại nhảy qua vầng mây nọ và rồi... lạc vào xứ Moon-Arinta của Reen. Giật mình, hoảng hốt xen lẫn chút bâng khuâng, ngóng chờ nụ cười từ anh thường dành cho bản thân mỗi khi làm được một kì tích nào đó, em càng đau thấu cả cõi lòng... Thật muốn xuyên thủng tấm ruột gan này để nó không thể đau hơn được nữa! Thật muốn từ bỏ xứ sở này và quay lại bên cạnh Tsukasa, bên cạnh gia đình, quay lại chốn hạ giới đầm ấm, vui vẻ... em đã nghĩ vậy... Em muốn gào lên, thét lên rằng em không thuộc về thiên giới!!

Nhưng em không làm vậy được... Em đã mong chờ trong hứng khởi, trong hạnh phúc mà chính bản thân mình gây dựng từ những đổ vỡ lòng tin, tình yêu để đến được cái giây phút được ở bên bù đắp tội lỗi mình đã gây ra cho anh...

Em thấy đơn giản rằng em quá hèn nhát để vượt lên được cái số phận quá đỗi bi ai này...

"Có lẽ mình nên rời đi...? Dù sao thì Reen-sama cũng đâu cần mình nữa..."_ dần em cũng không nhận thức được lời nói, suy nghĩ của mình mà trở lại cái cách gọi trang trọng, pha chút lạnh lùng, xa cách khia với anh.

Bước đi mãi trong vùng đất Moon-Arinta do anh làm chủ, mường tượng đây sẽ là cái ngày cuối cùng mà em được nhìn thấy điện Moona nằm uy nghi, tráng lệ ở giữa tòa mây như sương giăng huyền huyền ảo ảo, em vô thức nhìn lên trên chiếc bậc lan can đá cẩm thạch mà đêm ấy cả anh lẫn em đều ngồi bên trên. Đôi chút ngỡ ngàng, đôi chút xót xa, em không tìm thấy hình bóng người ấy... Em dù đã biết trước rằng có thể nganh không ở đấy nhưng sao vẫn nhức nhối đến vậy? Trái tim rạn nứt ngày một lớn hơn đã khiến em muốn lôi nó ra và tự mình khâu lấy còn hơn là để vết thương tự lành lại. Ngồi bệt xuống, hai tay ôm lấy mảnh tim vụn nát, em muốn khóc lắm rồi nhưng hai khóe mắt chỉ đủ sức tạo nên những vết nhăn nhó đau vì nỗi thống khổ tột cùng...

----------OoO----------

Em mong muốn có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra để chứng minh tình cảm mạnh mẽ của em dành cho anh, hay cho em thấy dù chỉ một phần nhỏ thôi cảm xúc của anh mỗi khi bên cạnh em... Em muốn lắm, rất muốn...

Nghĩ đến những tâm niệm thầm kín ấy, em lại nhớ tới Bạch liên đao_ thứ vũ khí có thể giết chết một con người thuộc thiên giới, thậm chí cả Chúa vĩ đại nếu đâm xuyên qua tim. Nếu một ngày em kề chiếc đao ấy lên trái tim mình, miệng thì thầm những lời tạm biệt kiếp này, liệu rằng anh có đến ngăn đường kiếm ấy của em lại hay không...?

Có lẽ sẽ không đâu nhỉ? Vì dù sao anh cũng đã nói rằng không còn cần em nữa rồi nhỉ...?

Gương mặt như chực khóc của Nene vẫn đau đáu hướng về tòa tháp cao chót vót của Reen, đôi mắt lấp lóa với lệ sóng sánh tưởng chừng trào ra tới nơi. Hai gò má ửng đỏ, đôi mắt giây trước vẫn bày tỏ nỗi yếu đuối bất tận chẳng hiểu sao đã có phần chín chắn hơn... Dường như, có gì đó thôi thúc em không được bỏ cuộc, làm sắc thái khuôn mặt em thay đổi nhanh hơn cả chong chóng xoay...

Em toan đứng dậy, định bước vào trong điện Moona để hỏi lí do rõ ràng mà Reen nói vậy thì đột nhiên...

/Keeng!!!/_ lưỡi đao kề cổ mình, em hoảng sợ mà lùi tuột về sau mấy bước, gương mặt tái xanh rồi đổ đầy mồ hôi.

Hai viên ruby đỏ hồng loáng thoáng mở ra trộm nhìn xem ai đã làm việc này sau khi vừa đóng chặt lại, em hoàn hồn khi thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp, mỹ lệ tuyệt trần. Hàng mi cong cong uốn lên thật cuốn hút, mái tóc thả xuống mang sắc hoa anh đào đầu mùa nhẹ nhàng, thanh tao làm nổi bật lên màu da trắng sứ điểm chút hồng phấn của nắng ban mai. Cô gái này... rốt cuộc là ai chứ...?

Em đưa mắt tỏ ý dò hỏi, và được đáp lại bằng ánh mắt sắc lẹm màu nhạt hơn cả mái tóc tuyệt phẩm ấy từ cô ta, cùng lời nói lạnh lùng như khinh thường, còn có chút đe dọa...

"Ngươi là người từ đâu đến? Sao dám chầu trực trước điện Moona của người mà ta thân cận? Nhìn tướng mạo khả ái mà nham hiểm, chắc cũng không phải hạng tốt lành gì~ Hay để ta tiễn ngươi đi bằng Bạch liên đao của ta nhỉ?"_ cô ta cười, nói liền một thoắng làm Nene không kịp đáp lại thì đã bị đâm cho suýt trúng.

Cũng may em kịp thời né, không thì tay có khi đứt rồi cũng nên...

"Khoa... Khoan đã!!! Tôi...tôi không phải ai khả nghi cả!! Tôi là hậu bối của Reen-sama mà..."_ em lắp bắp đáp lại khi bị xiên thêm mấy mũi nữa nhưng không trúng.

"Vậy nói ta nghe danh xưng của ngươi! Ta biết tất cả các hậu bối từ trước đến nay của anh ấy~ Nếu ngươi thực sự không nói dối, thì nói ta nghe ngay!!"_ lần này, mũi đao thẳng ngay trước tim em, làm em đứng hình.

Động đậy chắc chắn sẽ chỉ có thể nhận về cái chết... Lúc này em mới thấy bản thân ngốc nghếch biết bao khi tưởng tượng ra cái khung cảnh y hệt cảnh tượng này và chờ đợi Reen đếm cứu... Mọi sự sao lại trùng hợp vậy không biết!!!

"Được rồi... Cô... cô đừng manh động!! Tôi là Zarapitta thuộc hạm đội Angels Grant Wishes... Tên lúc còn sống là Yashiro Nene..."

Dứt lời, em ngạc nhiên thấy cô ta buông thanh đao xuống, tái xanh mặt mày, miệng lẩm nhẩm hỏi với nét tò mò, hay đúng hơn là có phần sợ hãi...

"Ngươi... chính là người ... đã ...đã bị ta hại chết hôm đó... sao...?"

Em mắt tròn mắt dẹt nhìn vào thiên thần trước mắt, tự nhủ trong lòng, đắn đo qua lại...

Nhưng rồi cô gái kia cười nhạt, gương mặt bừng sức sống trở lại, cả sự trịch thượng cũng hiển hiện trong đôi mắt nhạt nhòa ấy. Cô giới thiệu bản thân với giọng tự đắc, và làm em bỗng nhớ dần kí ức ngày mưa cuối đời mình...

"Ta là Emalynate, là đứa thứ mười lăm trong những Đứa con của Chúa!! Hân hạnh được gặp lại ngươi, Yashiro Nene~"

《End》

Nói trước đây là nữ phụ nhé mọi người~
Eru_ Thiên Lam Hạ Nắng💮





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net