Hồi 13: Em gái bị sắp đặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô... cô chính là Emalynate sao...?"_ Nene không giấu nổi sự hoảng hốt mà lấy tay đưa lên trước mắt, nét mặt tái xanh.

Em đưa hai tròng mắt Painite đỏ rực ngước nhìn cô gái trước mặt mình. Thật không ngờ, cô gái này thậm chí còn trẻ hơn cả em. Đôi mắt sắc sảo của cô ta đáp lại ánh mắt như ngây ra của Nene, đồng thời nở một nụ cười ma mị. Hất mãi tóc hồng nhạt ra phía sau, khuôn miệng mở ra, cô ta đáp lại em bằng một giọng tàn nhẫn xen chút cười đùa...

"Đúng vậy~ Như ta vừa nói, ta chính là Emalynate. Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy nhỉ?"

Em nép mình, sợ hãi run rẩy từng hồi, trái tim đập nhiễu loạn, không để em có thể dừng lại sự bối rối lúc này. Em cầu mong lúc này có ai đó bên cạnh em_ một người nào đó, bất kể ai cũng được... Xin hãy đến bên em và che chở em được chứ...?

"Sao? Không có điều gì muốn nói với ta à? Chẳng phải ngươi là hậu bối yêu quý của Reen-nii sao?"_ lời vừa thốt ra từ miệng của Emalynate làm tròng mắt của Nene bật to ra.

Nghe hai từ Reen-nii từ miệng cô ta làm em nghĩ tới người mà em đang rất cần lúc này_ Reen-sama...

"Mà thôi~ Ta với ngươi sẽ đàm thoại sau vậy, lúc này ta đang rất bận. Chắc Reen-nii đã đợi ta rất lâu rồi~"

Em giật mình. Không thể hiểu nổi trái tim em lúc này tại sao lại như bị thắt chặt lại, chặt đến ngộp thở, đến nỗi làm em muốn khóc. Một bên tay em đặt lên mảnh tim bị hỏng hóc, tay còn lại không hiểu sao lại nắm chặt lại chan chứa sự thất vọng cũng như sự tức giận vô cớ vì một điều gì vẩn vơ chỉ vừa thoáng qua mà em không biết là điều gì...

Khuôn miệng mấp máy, em muốn nói lại Emalynate một điều gì đó, nhưng lại không thể! Cô ta đang bước đi từng bước như thể đang chạy nhảy trên vầng mây dẫn tới cổng của điện Moona, bỏ mặc lại em vừa đau đớn vừa quằn quại trong sự hối hận vì không cách nào cất giọng lên nổi. Người con gái của Chúa ấy đã đi rất xa, chạm tới nơi có lẽ em sẽ chẳng bao giờ dám bước vào thêm lần nữa...

Cái cách nói về Reen của cô ta làm Nene chỉ muốn hỏi một điều duy nhất, rằng mối quan hệ giữa cô ta và Reen... có đơn giản chỉ là tình cảm huynh muội được gắn kết qua việc làm một Người con của Chúa hay không... Điều nhỏ nhặt thế này thôi cũng làm em lưu tâm, làm em muốn hỏi kẻ đã từng giết mình một lần dù cố ý hay vô ý, vậy mà em chẳng thể hé miệng nói nửa câu...

Ngước mắt nhìn lên phía trên điện Moona, em tự hỏi bây giờ đang có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ. Liệu... hai người họ có tồn tại thứ tình cảm ấy hay không?

Nhưng, dù có lo đến mấy, có sốt ruột đến mấy thì giờ em đâu thể làm được gì. Em đã dường như không còn một mối quan hệ nào với Reen nữa rồi... Lủi thủi lê lết thân mình đi khỏi đó, em phải tự dằn lòng xuống để cố không rơi nước mắt. Em không muốn bất cứ ai thấy nỗi yếu đuối này của em, đặc biệt là anh cùng với Emalynate. Mọi cảm xúc lúc này làm em chỉ muốn buông xuôi tất cả. Trong đầu em dậy lên những tiếng sóng vỗ rì rào nơi biển khơi lạ lẫm, tiếng sấm chớp hòa cùng tiếng mưa rào tại vùng đất nào đó xa xa. Những âm thanh ấy, chợt như muốn rủ rê em rời khỏi phương trời này_ nơi không còn gì ép buộc em ở lại thêm nữa...

Phải chăng có giọng nói ai cất lên, êm dịu tựa tiếng dương cầm thanh thoát, như bản hòa ca của thiên thần thì sẽ có thể thay đổi quyết định nông nổi của em lúc này...?

Nhưng... im ắng đến vô định. Không một tiếng động gì cất lên. Không một lời nói nào được phát ra để níu kéo em.

....

"Zarapitta... Không,... Nene..."_ từ trên đỉnh của tòa điện chính, Reen đã nhìn thấy em, cũng như chứng kiến cuộc trò chuyện giữa em và Emalynate, và giờ đây là thấy em đang dần lạc phương hướng.

"Reen-nii~ Lâu rồi không gặp nhỉ? Em đã muốn tới chỗ anh từ mấy tuần trước rồi, nhưng cũng chỉ vì cái sự việc vô tình kia mà em bị Người cấm túc..."

Emalynate vừa nói, vừa nở nụ cười khinh thường khi nhìn theo anh xuống nàng thiên sứ đang bước đi trong tuyệt vọng ấy. Cô ta đã từng ghen tị với em khi em còn là con người từ rất lâu rồi, chỉ bởi một lí do nào đó. Và giờ, thấy mọi chuyện với em đã không còn tốt đẹp nữa, thực sự trong lòng cô ta vui như mở hội vậy.

Đứa con này của Chúa đã từng giết rất nhiều người, và lúc nào biện hộ cho cô ta cũng chỉ là lời vô tình. Ánh mắt sắc lẹm như dao của cô, tưởng là đem lại sự say đắm cho người khác, nào ngờ lại như một nhát dao chém tan mọi mơ tưởng hão huyền mà người khác dành cho cô. Chính như vậy, mọi thiên sứ không ai muốn lại gần cô ta cả. Rất ít khi cô ta để ý đến một người nào đó. Thường thì chỉ cô ta nghĩ việc chú ý đến một người quả thực là mọt công việc mệt mỏi. Vậy mà từ khi được gặp gỡ Reen, cô ta thậm chí đeo bám anh không rời lấy nửa bước. Phải khó khăn lắm anh mới thoát khỏi cô ta một thời gian, và ngay lúc này anh lại có vẻ khá biết ơn cô ta vì đã mang em tới thiên giới, tuy rằng với một hành động không thể nói là tốt đẹp gì.

"Reen-nii, anh đang nghĩ gì sao...? Nhìn anh có vẻ đăm chiêu quá đó !! Để ý đến em này !!"_ Emalynate bĩu môi, phồng má khi cứ phải chịu cảnh người cô ta thích dõi theo tình địch của cô ta.

"Được rồi, anh xin lỗi nhé Ema."_ Reen dịu giọng, rời ánh mắt khỏi em khi thấy em không còn quá ỉu xìu như lúc nãy mà cất cánh bay theo hướng về Golden Sky._ "Rồi, vậy rốt cuộc hôm nay em tới đây rốt cuộc là với lí do gì?"

"Hửm?? Vậy là phải có một lí do gì đó thì em mới được tới thăm anh hay sao, Reen-nii~?"

Ánh mắt nhõng nhẽo của cô ta lại một lần nữa hướng về phía anh. Reen chỉ có thể thở dài và cười cho qua, vốn dĩ anh ngay từ đầu đã không định làm phật ý cô ta rồi. Nhẹ đưa tay lên xoa đầu cô em gái bị sắp đặt cho là thế, anh mỉm cười lạnh lẽo:

"Tất nhiên là bất cứ lúc nào em cũng có thể tới đây mà Ema, chỉ có điều đừng bao giờ bắt nạt đến hậu bối của anh nhé."

"Hậu bối... Ý anh là con nhỏ Zarapitta đấy à?"_ cô ta qua ngoắt, vung bàn tay giả vờ trìu mến của anh ra khỏi lọn tóc hồng thơm vị lily._ "Em thực sự không ngờ là Reen-nii lại có một đứa hậu bối chướng mắt như vậy đó~"

"Nhưng dù cho Zara-chan có làm em chướng mắt đi nữa thì đó vẫn là người của anh, huống hồ gì cô ấy cũng lớn hơn em một tuổi."_ anh nhẹ phủi tay như vừa gỡ bỏ được thứ gì bẩn thỉu lắm ra khỏi nó, nhưng không để cho Emalynate thấy.

"Hừ !! Được thôi, nếu anh đã nói vậy thì em xin nghe lời. Vậy thôi, em xin cáo từ, vài ngày nữa gặp lại anh sau, Reen-nii~~"

Emalynate tỏ vẻ tức tối một chút rồi lại tươi cười ra mặt, cất lời chào rồi thong dong đi khỏi điện Moona. Nhìn theo bóng lưng cô ta, anh chỉ khẽ nhíu mày. "Từ trước đến nay, cô không hề quá có ý kiến gì với hậu bối của tôi, vậy mà nay sao lại để ý đến Nene quá đỗi như vậy...? Rốt cuộc em ấy đã đắc tội gì với cô chứ?"_ dòng suy nghĩ tuôn ra khỏi đầu làm anh càng thêm mệt mỏi, không giữ vững tư thế mà ngã khuỵu xuống sàn đá cẩm thạch.

Quả thật muốn đi thăm em, mà chính thân thể cũng không cho phép. Anh đang cố dày vò bản thân như để chuộc lỗi với em, chính giờ khắc em đối mặt với người đã từng giết em lại không thể đứng ra cho em một điểm tựa...

"Nene..., liệu em có nhớ ngày ấy không...?"

Vị thánh thần trẻ tuổi ngắm nhìn đôi bàn tay của mình, gương mặt tối sầm lại, lã chã rơi vài giọt lệ mặn chát...

《End》

Cám ơn mọi người đã đọc nhaa, chương này ra muộn vì ở đầu chương tự dưng mình bị tắc ý, không triển khai được ><
Chương sau có nên đề cập một chút về Tsukasa không nhỉ...?

Eru_ Thiên Lam Hạ Nắng 💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net