Ep 33: Kế hoạch cho lễ thành thân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hồi thảo luận kĩ lưỡng đã tiêu tốn mất cả buổi chiều của cả hai, nhưng cũng nhờ vậy mà kế hoạch đã được định ra, sẵn sàng đến mức có thể thực hiện bất cứ lúc nào. Amane chỉnh lại trang phục của mình trong một căn phòng khác mà anh vừa xin phép chủ quán trọ cho mình vào nhờ vài phút. Chiếc áo choàng đen ngòm làm anh mang một màu lạnh lẽo như sắc đêm vào trước lúc bão tố. Chiếc nón cùng màu có vành rộng, che khuất đi nửa gương mặt. Nhìn bộ dạng này chắc ai cũng nghĩ anh là thích khách mất thôi. Vốn dĩ Amane chưa từng nghĩ đễn chuyện bản thân mình sẽ làm đến mức này, nhưng vì đây là sự kiện trọng đại đối với Nene nên anh không thể làm qua loa được.

Trong phòng, Nene cũng trùm lên mình một bộ váy liền thân màu vàng nhẹ. Dưới ánh trăng, những sợi chỉ thêu cứ như dát vàng lên chiếc váy những hoạ tiết hình hoa trà, tôn lên vẻ bí ẩn của cô công chúa nhỏ. "Đêm nay có lẽ sẽ rất dài đây..."_ cả hai người đều đã sẵn trong mình cái suy nghĩ ấy.

Bước đến trước cửa căn phòng nơi mà Nene đang hồi hộp chờ đợi đến giờ khắc bắt đầu của một cuộc hội họp giữa hai tỷ muội cùng cha khác mẹ giữa em và Sakura, Amane khẽ khàng gõ cửa.

"Hỡi công chúa xinh đẹp của ta, liệu nàng đã sẵn sàng cùng ta bước ra ngoài đó?"_ giọng anh có phần dịu dàng hơn mọi khi.

Đôi mắt vừa mới đây còn chỉ chăm chú vào mặt trăng tròn vành vạnh trên trời của em đã ngày lập tức hướng ra phía chiếc cửa gỗ ngăn cách em và anh. Em mỉm cười, nói vọng ra bằng ngữ điệu lịch sự:

"Em rất vui vì chàng đã quyết định hộ tống em vào đêm nay đó, Amane. Sẽ thật tốt nếu mọi chuyện hôm nay đều suôn sẻ... Em mong là thế."

Nene hít vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra thật mạnh. Dường như em đã hạ quyết tâm để có thể xuất phát ngay thời khắc này. Em chậm rãi bước đến mở cánh cửa, và rồi bắt gặp bàn tay của Amane đã đưa ra đón lấy bàn tay em từ lúc nào.

"Tay nàng khá lạnh đấy! Hứa với ta, đừng quá sức nhé. Nếu có bất cứ chuyện gì ngoài tầm kiểm soát xảy ra, hãy nhớ rằng nàng có thể rời khỏi, hoặc ít nhất, ta sẽ có mặt ở đó để đưa nàng đi, Nene."

Nene trầm ngâm một chút nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Em khá lo lắng liệu đây có phải cách tốt nhất để mình giải đáp những khúc mắc trong lòng hay không, nhưng liệu giờ hối hận thì làm được gì đây? Sự đã quá muộn màng, em không thể cứ giương mắt làm ngơ những kẻ đã tàn nhẫn bỏ rơi hai mẹ con em mà sống trong hạnh phúc.

Quốc vương của Mizuisora_ người cha mà em chẳng hề muốn nhận, vị Nữ hoàng_ người đã đẩy mẹ em đến bước đường cùng phải tự vẫn, và giờ đây là Sakura_ người hoàng tỉ cùng cha khác mẹ mà em mới nhận vài ngày... Tất cả họ, không thể chà đạp em như vậy, không thể quên em dễ dàng đến thế!

"Chúng ta đi thôi, Amane."

._._._._._._._._._._.

Ồn ào. Đông đúc. Vui vẻ. Hào nhoáng. Những tính từ để chỉ lễ thành thân của Hoàng tử liền hiện lên trong đầu em ngay khi em vừa nhìn qua bầu không khí tưng bừng ấy. Thiệt là không thể tưởng tượng nổi một lễ thành thân của vị Hoàng tử chính cống duy nhất của một vương quốc thịnh vượng như Shinkai lại có thể được tổ chức ở một nơi như thế này.

Nghe đồn Hoàng tử Tsukasa là một người dị thường, không thích sự náo nhiệt. Tất nhiên rất ít người từng nhìn thấy gương mặt của ngài ấy. Ngài ít khi ra ngoài và thực sự thì chỉ một số lượng nhỏ_ đếm trên đầu ngón tay_ những người hầu quen thuộc mới có thể tiếp cận gần ngài mà thôi.

Nắm lấy bàn tay Amane, dường như em chẳng còn chút sợ hãi nào đủ để nghĩ đến những trường hợp xấu có thể sẽ xảy ra với cả hai nếu vụ này không thành. Đôi mắt ngập sắc đèn lồng đỏ của em đang nhìn lên bầu trời đêm với những gợn mây tím sẫm nhạt nhòa như sương trôi nổi. Bầu trời sâu hun hút, mù mịt làm em liên tưởng tới một tương lại không xa của mình. Em chùn bước...

Cho đến khi, trước mắt em hiện ra một cây đại thụ treo hàng ngàn đèn hoa đăng tỏa ánh sáng vàng dịu ấm áp. Chúng không ngừng thôi thúc em nhớ về một quá khứ đơn độc trên ngọn tháp không một ai biết về như thể một câu chuyện xa xưa.

"Đây là món quà mà nhân dân đã chuẩn bị cho Công chúa Mizuisora, người mà trong tương lai sẽ trở thành Nữ hoàng của vương quốc Shinkai. Nghe nói Công chúa yêu những ngọn đèn lấp lánh này."_ một cụ ông đứng gần đó cất lời, và rồi nhiều hơn những lời được người dân đáp lại.

"Thật là một công chúa dễ thương~"

"Ở Mizuisora, sinh thần năm nào của Công chúa họ cũng thả đèn trời hết. Khung cảnh ấy thật phải nói như trong mơ vậy!"

Đúng vậy. Khung cảnh ấy hệt như những ngày xưa cũ mà cho đến giờ em vẫn thi thoảng mường tượng ra trong giấc mơ của mình.

Cho đến phát ngán sự ruồng bỏ ấy...
.
.
.

Họ không biết đã đến cổng sau hoàng cung như thế nào, chỉ biết rằng mình đã bước qua vô số những lời tán thưởng về sự môn đăng hộ đối của lễ thành thân, về vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng công chúa chưa từng được ra mắt người dân lần nào, và về sự thái bình không còn xa của vương quốc dưới trướng của đôi phu thê này.

"Đến đây được rồi. Theo kế hoạch, chàng sẽ đợi em ngoài thành, chỉ cần thông báo cho em sự xuất hiện của Hoàng tử thôi, còn lại em sẽ tự giải quyết."_ Nene hạ giọng.

"Trong đó có thể rất nguy hiểm, hãy để ta vào cùng nàng!!"

"Không cần thiết, Amane ạ. Em sẽ trở lại rất nhanh thôi, trong vòng hai tiếng là cùng, và cả hai ta sẽ trở lại quán trọ, và rồi..."_ đến đây, em không thể nghĩ thêm được điều gì để nói._ "Chỉ vậy thôi. Nhưng... nếu chàng nhất quyết một mực muốn đi cùng em để gặp Sakura tỷ, thì em sẵn lòng..."

Gương mặt em dưới bóng tán lá xum xuê đã chẳng thể nhận ra cảm xúc gì nữa. Amane ngay lập tức lên tiếng phủ nhận:

"Nàng nói gì vậy chứ Nene? Không đời nào..."_ anh nói, giọng lạc đi vì xúc cảm mãnh liệt._ "Không đời nào ta lại có mong muốn... thậm chí là suy nghĩ về việc gặp lại nàng ấy! Bây giờ người trong lòng ta là nàng, và mãi mãi chỉ là nàng mà thôi, Yashiro Nene!!"

Dứt lời cũng là lúc hai cánh tay của em ôm chặt lấy cổ anh, em không thể cất lời cảm ơn, mà cũng chẳng thể nói lời xin lỗi. Mọi cảm xúc của em lúc này đã được truyền tải hết qua những giọt nước mắt ấm nóng ngọt ngào lăn trên bờ vai của chàng thiếu niên em yêu bằng cả trái tim. Anh cũng xúc động, vụng về dỗ dành em. Em chỉ cố gật đầu nuốt nước mắt rồi nhanh chóng khuất vào trong thành...

"Amane, em yêu chàng..."_ Nene em đã thì thầm như vậy đó.

._._._._._._._._._._.

Còn khoảng hai tiếng trước khi lễ thành thân bắt đầu. Đã là sáu rưỡi tối, bầu trời Shinkai vẫn luôn tắt ánh mặt trời sớm như vậy. Trong thời gian chờ đợi Nene, Amane bất giác đưa mắt về phía quảng trường nơi sắp diễn ra sự kiện trọng đại ấy. Đôi mắt nhạy bén của anh dừng lại trên bức chân dung của đôi uyên ương_ mà người ta vẫn cho là vậy. Đôi mắt cứng đờ, não bộ như có dòng điện chạy qua, đau nhói. Amane ngồi thụp xuống, khắp thân thể ứa mồ hôi lạnh.

Gương mặt của vị Đệ nhất Hoàng tử Shinkai no Yugi Tsukasa ấy giống bản mặt của anh đến nỗi chính anh cũng chẳng thể phân biệt. Và cái hậu quả của việc nhìn thấy điều này là các dây thần kinh trong đầu anh chịu một đả kích lớn. Đáng sợ hơn là một thứ gì đó, một thứ đã bị khóa lại sâu kín trong anh như đang được tháo bỏ xiềng xích mà lộng hành. Anh ho và khạc ra máu, một thứ máu đen ngòm như thể anh bị trúng độc.

Một thước phim mơ hồ ngắn bắt đầu phát trong tiềm thức anh, kể câu chuyện về hai hoàng tử sinh đôi giống nhau y như đúc từ một khuôn. Vị nhị Hoàng tử ngay từ khi mới lên bốn đã tự ý thức được về ngai vàng, về quyền lực. Hắn ghen tức với người anh trai và lên kế hoạch giết chết hoàng huynh của mình nhưng bất thành...

________________

Eru_ Kiiro Taiyou.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net