Chap 1: Tôi Bình Thường Lắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yaga Shiro là một người bình thường, rất rất bình thường.

Từ hơi thở và khí chất đều toát ra sự bình thường.

Từ cử chỉ và lời nói đều bình thường nốt.

Nhưng gia cảnh của nó lại bất thường đến thảm thương.

Gia đình nó đã bị sát hại.

Chẳng biết bì lý do gì, nhưng có thể họ đã đắc tội với ai đó. Có thể kẻ đó vẫn còn nhân từ lắm nên mới không xuống tay với nó.

Và cũng từ đó, nó sống cùng ông chú già Yaga Masamichi.

.

.

.

.

.

Masamichi nhìn cô bé ngồi quỳ gối trên nệm thêu hoa trước mặt.

Ông thở dài một hơi rõ to.

"Lần thứ mấy rồi? Cháu định đánh bạn học đến bao giờ đây?"

Gương mặt con bé không biến chuyển, nó gãi đầu tỏ vẻ vô tội lắm. Nhưng nhìn ông chú đang khoanh tay, nghiêm khắc nhìn nó ghê hơn mọi khi; con bé bĩu môi nói:

"Do chúng gây sự trước, đâu thể trách cháu."

"Cháu không khiêu khích chúng thì sao xảy ra xung đột?!"

"Thì cũng phải trách chúng quá dễ bị khiêu khích chứ!"

Masamichi giận tím mặt.

Coi như ông cãi nhau không lại với con bé đi.

Shiro trưng bộ mặt bất mãn, nó cũng sai. Nhưng sai ở chỗ là không lôi bọn rác rưởi kia vào góc nào đó đánh, lại mất khống chế mà lao vào đánh chúng giữa thanh thiên bạch nhật.

"Đây là vụ thứ 9 rồi, Hiệu trưởng muốn con chuyển trường rồi đây."

Ông thở dài thêm lần nữa.

Vụ chuyển trường cho đứa cháu gãi như cơm bữa, ông cũng không phải lạ lẫm gì nữa rồi. 

"Lại phải chuyển nữa ạ?"

"Hỏi thừa, nhờ con mà trường họ mang tiếng xấu là tập hợp toàn lũ du côn đấy."

"Vậy còn trường nào chịu nhận con không?"

"Hừ! Cứ đà này thì con chuyển luôn sang trường ta mà học."

"Được vậy thì tốt quá!"

Nhận ra mình lỡ lời, Masamichi vội sửa lại:

"Ta nói thế thôi, chứ còn Trường Trung Học Sugisawa đây này."

Ông không muốn Shiro dính dáng tới chú thuật sư.

Cú sốc về cái chết của gia đình em trai ông đã đủ để dằn vặt ông rồi.

Ông không muốn Shiro - người thân cuối cùng của mình phải nằm xuống. Con bé xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp, mà muốn vậy thì tốt nhất không nên dính đến bất cứ thứ gì liên quan đến chú thuật.

"Ta đã làm luôn thủ tục chuyển trường rồi, ngày mai con đến trường luôn cũng được."

"Dạ."

Shiro bỏ về phòng.

Thể chất nó vốn hơn người.

Đụng đám lao nhao kia một cái là chúng nằm chỏng chơ ra ngay.

Nhưng nó cũng chỉ là hơn phàm nhân một chút.

Còn đâu nó vẫn rất bình thường.

Nhưng Shiro thích vậy, nó muốn bản thân không nổi bật. 

Chỉ cần sống đơn giản, làm việc bình thường, ăn uống giản dị. 

Bình thường đến khó tả.

.

.

.

.

.

Sáng hôm sau.

Nó đến Trường Trung Học Thành Phố Số Ba Sugisawa, ở đây rất bình thường, phù hợp với một người bình thường như nó. 

Shiro học, ăn trưa, ngủ nghỉ.

Tuyệt.

Bình thường hơn cả tầm thường.

Nó thích như vậy.

Con bé liền quyết định bản thân sẽ không quậy phá nữa, để ở lại ngôi trường tầm thường này.

Masamichi thì rất ngạc nhiên khi ba ngày rồi nhà trường chưa gửi thư đề nghị chuyển trường, hay giấy báo đuổi học của đứa cháu gái.

Nhưng một ngày nọ, Hội trưởng Hội học sinh bỗng đề nghị nó phải Đăng ký CLB. Nói rằng, nó phải đăng ký nếu không điểm thành tích sẽ bị giảm và việc này là bắt buộc.

Nó nhìn tờ đơn Hội trưởng phát cho, trong đó ghi những CLB rất thú vị ở trường. Những CLB hấp dẫn nhất thì được đề hẳn lên đầu cùng những lời giới thiệu ngon ngọt như rót mật vào tai.

Qúa nổi bật.

Không bình thường chỗ nào cả.

Shiro lập tức giở mặt sau, nơi ghi những CLB bình thường và tẻ nhạt nhất.

Đôi mắt nâu đỏ đảo nhanh qua những dòng chữ, rồi dừng lại ở hàng  chữ cuối cùng.

"Hội trưởng, tôi muốn Đăng ký vào CLB Tâm linh."

Anh ta ngạc nhiên.

Nhấc kính lên ra vẻ tri thức.

"Học sinh năm nhất à, cậu chắc chứ? Tôi khuyên cậu đừng vào đó, tầm thường lắm."

Tầm thường.

Đó là điều nó muốn.

Nếu hội trưởng đã xác nhận như vậy thì nó cũng chả chần chừ mà đồng ý luôn. Anh ta có vẻ bất lực trước câu trả lời của nó.

Xin lỗi nhé.

Tôi là người bình thường nên chỉ thuộc về nơi bình thường thôi.

Thế là ông Hội trưởng nhỏ mọn đành dẫn nó đến Phòng học gần cuối hành lang.

Nhưng anh ta không muốn một cô gái nhỏ mất đi tiền đồ phía trước chỉ vì liên quan đến cái CLB nhảm nhí này, anh ta quyết định ra oai với đám thành viên, để Shiro biết điều rút khỏi đây.

Shiro: Không ai khiến nhá.

"CÂU LẠC BỘ TÂM LINH!!"

Anh ta phá cửa, hét to như một tên dồ.

Trong khi ba người kia đang cười chí chóe với nhau.

Đầu tiên, anh ta nói rất nhiều về việc muốn giải tán Câu lạc bộ và sự vô tích sự của nhóm. Rồi quanh đi quẩn lại, lại nói cậu bạn tóc hồng kia không phải thành viên và nhóm không đạt tiêu chuẩn số thành viên yêu cầu. 

Tóm lại là CLB tâm linh phải giải tán.

Nhưng chưa kịp để Hội trưởng giới thiệu về thành viên mới cho cái CLB nhảm nhí này thì một người đàn ông đứng chắn cửa. 

"Cố vấn của Câu Lạc Bộ Thể thao, Takagi-sensei!"

Cuối cùng thì tất cả đều bơ đẹp Shiro và hè nhau ra sân bóng để cậu bạn tóc hồng so tài với ông thầy kia. 

"Xem ra mình đã tiến lên tầm cao mới về việc trở nên bình thường"

Shiro chỉ đành bám theo họ hóng hớt.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net