chương 19: Thời kì quốc trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yuuki cùng Fushiguro Megumi tiếp tục ở Kỳ Ngọc học tiểu học, nhưng cuối cấp một, Yuuki cùng Fushiguro Megumi lại tách ra.

Yuuki nhảy cấp lên quốc trung, vui vẻ chạy tới quốc trung học, chuyển luôn cả nhà tới Tomoeda.

Fushiguro Megumi lần này không có đi theo bạn thân.

Fushiguro Megumi còn có chị gái, cậu cũng thực thích Kỳ Ngọc. Quan trọng là Fushiguro Megumi bị ma vương Gojo Satoru túm được.

"Uy, tiểu quỷ tóc đỏ đâu ?".

Gojo Satoru dùng chân dài chặn lại Fushiguro Megumi ở trước cổng trường.

Hôm nay hắn làm hết nhiệm vụ trong ngày dành ra được thời gian, hai tiểu quỷ kia cũng vừa kết thúc nghỉ xuân, bắt đầu năm học mới.

Nhân cơ hội này Gojo Satoru tìm tới tính sổ chuyện mấy năm trước, còn có những khúc triết trong khoản thời gian Gojo Satoru bị hai tiểu quỷ lăn lộn vẫn chưa có thể trả thù trở về.

Gojo Satoru còn ghi sẵn một cuốn sổ đâu.

Miêu miêu siêu mang thù.

Bởi vì chuyện mấy năm trước không hiểu sao bị Yaga Masamichi bắt chép văn, tìm tới cửa thì vồ hụt, lại thêm oán niệm xã súc 2 năm. Gojo miêu miêu chôn cục tức biết được hai tiểu quỷ kia từ Hawaii trở về liền dành ra vài ngày thời gian làm xong nhiệm vụ ( 〒▽〒) dùng nhanh thuấn di vừa học được không lâu (bởi vì sợ người chạy mất không đuổi kịp cho nên Gojo Satoru cấp tốc học xong thuấn di) chạy tới đổ cửa.

Biết người có ở trong nhà, có cả 3 đứa nhỏ không thiếu không thừa. Gojo Satoru kiêu ngạo cũng không dùng Rokugan quét quét xem tình hình liền vừa tiến nên liền chân dài đá cửa.

Hai tay đút túi quần, biểu tình hung ác trên mặt hiện rõ: "Lão tử là tới tìm sự". Thỏa thỏa diễn một cái đại vai ác cực kỳ nhuần nhuyễn giống như đã từng như vậy rất nhiều lần.

Cao tầng khóc ròng: tại hạ là kẻ bị hại.

Kyoto học sinh: tại hạ cũng là kẻ bị hại.

Nguyền rủa sư: thực trùng hợp, tại hạ cũng vậy.

Chú linh: ô ô ô...

Gojo Satoru sau khi nhìn xong toàn cảnh trong nhà, cũng phát hiện đối tượng cần trả thù...

Nhưng mà...

Ai nói cho hắn biết tại sao Yaga Masamichi lại có mặt ở đây?

Gojo Satoru biểu tình hung ác, một giây sau biểu tình trở lên vặn vẹo giống như ăn phải kikufuku vị mù tạt.

"Sotaru!!!"

Nghênh diện tiếp đón Gojo Satoru là "thiết quyền chế tài" của Yaga Masamichi.

Xuất trận lần đầu tuyên cáo thất bại.

Gojo Satoru dòng quyển sách nho nhỏ ghi thù: Cáo trạng gia trưởng, lão tử vô tội bị tấu.

Lần thứ hai là tháng sau đó (bởi vì nhiệm vụ cho nên Gojo Satoru tạm lùi lại việc trả thù tháng sau).

Lần này dùng đồ ăn uy hiếp Panda, Gojo Satoru biết được buổi chiều 1 giờ cả 3 cái tiểu quỷ sẽ tới công viên giải trí chơi.

Chờ bọn họ tới công viên chơi xong rồi tính sổ sao?

Đương nhiên là không.

Tại sao phải chờ bọn họ chơi xong? Đám lạn quả quýt sẽ chờ lão tử nghỉ phép xong rồi giao nhiệm vụ sao?

Tại sao lão tử làm công còn lũ tiểu quỷ đi chơi ?

Lão tử khó chịu liền khiến người khác cùng nhau khó chịu.

Gojo Satoru ác liệt nghĩ.

Gojo Satoru ỷ mình chân dài một bước vượt lên chặn lại ba tiểu quỷ.

Vẻ mặt ác liệt trói lọi: "lão tử tới trả thù".

Yuuki vừa thấy Gojo Satoru liền sinh ra PTSD, cả người sợ tới mức không dám cử động.

Fushiguro Megumi lập tức cảnh giác như lâm đại dịch, tiến tới kéo lại Yuuki về phía sau.

Fushiguro Tsumiki tuy biết Gojo Satoru nhưng bởi vì biểu tình của Gojo Satoru quá hung ác cho nên Fushiguro Tsumiki liền theo bản năng chắn trước mặt hai người.

Gojo Satoru thấy ba tiểu quỷ biểu tình như vậy thì hài lòng. Nhưng chuẩn bị vươn tội ác tay thì...

Bốp!

"Satoru!!! Nhà ngươi định làm gì?".

"Yaga... Yaga-sensei?"

Yaga Masamichi!!!!

Yaga Masamichi tới thực đúng lúc, trên tay còn xách giỏ đồ ăn đi chợ.

Ai cho hắn biết 1h chiều đi chợ có phải hay không thực kì quái.

Còn thực trùng hợp đi ngang qua đây.

Mọi hôm giờ này không phải nên ở trong trường học vui vẻ may thú bông sao?

"Panda nói muốn chiều nay cả nhà cùng ăn lẩu, thực phẩm tới chiều mua liền không tươi cho nên đi sớm".

Yaga Masamichi giải thích sau đó vung thiết quyền thêm cho Gojo Satoru một quả ổi, kính râm lóe lên một đạo phản quang: "Còn có, Satoru có thể giải thích vì sao muốn chặn đường bọn nhỏ sao?".

"Yaga-sensei...".

A, thì ra là Panda ám chỉ, chẳng nhẽ liều lượng mù tạt không đủ cay hay đậu hủ thối không đủ nặng mùi mà dám bán đứng hắn!

Panda học theo Yuuki vô tội chớp mắt: ta chỉ là một con Panda, ta nghe không hiểu Satoru đang uy hiếp cái gì.

Nghe thấy tên quen thuộc, Yuuki mới nhận ra người tới là ai.

Là người giám hộ a! Mấy ngày không gặp Yuuki liền quên luôn người giám hộ hình thù ra sao.

Tuy không nhận ra người giám hộ sớm hơn nhưng không sao cả, hiện tại cũng có thể mượn cáo oai hùm.

"Michi-san~" Gặp được hậu thận, Yuuki không chút do dự phác tới, đỏ hồng hai mắt không chút do dự cáo trạng: " ô ô... Đại ca ca thực đáng sợ, đại ca ca muốn đánh Yuu-san sao?... Ô ô... Yuu-san thực sợ hãi".

Lần thứ hai xuất trận, Gojo Satoru tuyên cáo thất bại.

Lần thứ ba Gojo Satoru thực thi kế hoạch là ba tiểu quỷ tan học buổi chiều.

Sau khi điều nghiên địa hình không có xuất hiện bóng dáng của Yaga Masamichi, Gojo Satoru đứng trước cổng trường ý định đổ người ở cổng.

Nhưng không nghĩ tới tan học so với trong dự tính có chút muộn, Gojo Satoru chờ đã mất kiên nhẫn.

Tới khi chờ tới khi tan trường, vẻ mặt của Gojo Satoru đã đen như đít nồi, bởi vì biểu tình quá hung ác cho nên dọa khóc mấy đứa nhỏ, Gojo Satoru bị coi là bất lương thiếu niên muốn tới tìm chuyện: thu tiền bảo kê, thu tiểu đệ. Bác bảo vệ trường không chút do dự báo nguy.

Người chưa thấy, Gojo Satoru liền bị túm lại mang tới đồn cảnh sát hảo hảo giáo dục một trận.

Bởi vì xung quanh là người thường cho nên hắn không có sử dụng thuấn di chạy trốn cho nên bị bắt vừa vặn.

Lần thứ ba xuất trận, tuyên cáo thất bại.

Lần thứ tư, Gojo Satoru học ngoan, sau khi điều nghiên địa hình không có Yaga Masamichi, hắn quyết định ở nửa đường về nhà chặn đường.

Buổi chiều đường vắng cũng ít người qua lại. Gojo Satoru từ ngõ nhỏ đi ra, cao chuyên đồng phục, kính râm tròn tròn.

"Lão tử bắt được hai ngươi, sẽ không có ai tới cứu bọn mi đâu" Gojo Satoru biến thái hắc hắc cười, hai tay xum xoe làm ra động tác kì quái.

Nhưng không hiểu sao Gojo Satoru chỉ kịp dọa dọa hai đứa nhỏ còn chưa kịp thực thi kế hoạch liền không biết ở xó nào ra cái cảnh sát bắt vừa vặn.

Lần thứ hai lên sở cảnh sát báo danh.

Lần thứ năm...

Lần thứ sáu...

Lần thứ n...

Một lần trả thù là hơn 3 năm, mà lần nào cũng tuyên cáo thất bại, Gojo Satoru còn ăn mệt rất nhiều lần.

Nay tìm tới cửa liền chỉ thấy xú thí mặt, đầu tạc nhím tiểu quỷ một mình đi học.

"Mọi lần đều giống như liền thể anh em, mua một tặng một, nay chỉ có một mình xú mặt đầu con nhím tiểu quỷ. Uy, tóc đỏ tiểu quỷ kia đâu?".

Fushiguro Megumi lạnh một khuôn mặt, biểu tình hung ác trừng mắt: "Ta lại không phải cậu ta ba ba, sao biết được cậu ta đi chỗ nào. Còn có, mới không phải mua một tặng một".

Gojo Satoru không có bị Fushiguro Megumi làm cho tức giận, hắn một tay xoa cằm nhìn chằm chằm Fushiguro Megumi khiến cậu một trận nổi da gà.

Đối diện với ánh mắt kì quái, cảnh giác của Megumi, Gojo Satoru lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đã biết!", sau đó hắn tiếp tục lộ ra ý xấu tươi cười "hắc hắc hắc ~" mới mở miệng đoán: "Ai nha~ chẳng nhẽ là nhà ngươi bị nhân gia ghét bỏ sau đó bị vứt bỏ chạy lấy người đi?".

"Hằng ngày xú một khuôn mặt lại không thú vị, bị nhân gia ghét bỏ ra phải. Nhân gia 6-7 năm có thể chịu được xú tiểu quỷ cũng là một nhân tài".

"Lêu lêu lêu, bị bạn thân ghét bỏ, xú tiểu quỷ thực đáng thương ~".

"Ha ha ha ha".

Nhìn khuôn mặt càng tối sầm lại của Megumi, Gojo Satoru lập tức phá lên cười.

Không tìm được chính chủ, hắn liền tìm bạn thân của chính chủ trả thù, tuy chỉ là cái thế thân nhưng biểu tình cũng rất thú vị sao.

Gojo Satoru hướng Fushiguro Megumi vươn tội ác tay.

Fushiguro Megumi nguy!

Megumiiii chạy mau _____!!!

Fushiguro Megumi biết Yuuki lên tới quốc trung chắc chắn sẽ ngày ngày tìm việc, chạy ngược chạy xuôi, nơi nơi chơi đùa, bởi vì trong năm thứ 4 của tiểu học Yuuki đã liệt ra rất nhiều hoạt động muốn thực hiện. Cậu cảm thấy mình yếu kém cho nên vẫn tiếp tục ở lại cùng Gojo Satoru học tập chú thuật, hằng ngày học tiểu học.

Mặc dù có chút không muốn cùng Yuuki tách ra nhưng Fushiguro Megumi cuối cùng đành tử bỏ cùng Yuuki học chung.

Dù sao thì bọn họ đã hứa 15 tuổi hội họp ở cao chuyên.

Fushiguro Megumi nắm chặt tay tiếp tục vung lên nắm đấm cùng chú linh lăn lộn.

Gojo Satoru đứng một bên hắc hắc tươi cười, miêu miêu lộ ra ý xấu tiếp tục suy nghĩ dùng cách nào để dày vò Fushiguro Megumi.

..................

Quả thực sau khi nhảy cấp tới quốc trung, Yuuki cả ngày hỗn như cá gặp nước.

Yuuki chọn quốc trung này chủ yếu là giáo phục đẹp cả nam lần nữ.

Giáo phục tông màu đen trắng.
Áo sơ mi bên trong cùng cà vạt ngắn; bên ngoài tây trang đen với 6 cúc; quần tây trang vốn dài được Yuuki sửa lại thành quần đùi; cùng giày búp bê ulzzang kiểu nam; mang thêm tất đen tới bắp chân.

Tomoeda trang phục từ tiểu học tới cao trung đều được thiết kế đẹp mắt, phong cảnh ở đây yên bình tĩnh lặng, không khí vườn trường hài hòa, không biết là do từ trường hay nhân tố nào ảnh hưởng mà ở đây nguyền rủa rất ít, cùng lắm cũng chỉ có cấp 4, không có nguy hại.

Thực thích hợp xây dựng sự nghiệp.

Yuuki lựa chọn nhảy cấp cũng bởi vì dành thời gian đầu nhập kế hoạch làm sự.

"Muộn rồi, muộn rồi!!!" Tiếng hô từ xa vọng lại, Yuuki vừa ngoảnh đầu ra sau thì thấy một thiếu nữ tóc nâu ngắn, mặc đồng phục của quốc trung Tomoeda, trên chân mang theo giày trượt patin, một bộ cuống cuồng hoảng loạn dùng vận tốc không thể phanh lại từ phía dốc trên lao xuống.

"TRÁNH RAAA!!!!" Kimonoto Sakura nhìn thấy Yuuki ở đằng trước, biết mình không kịp phanh lại, cô hoảng sợ hét lớn.

Rầm!

Kimonoto Sakura đâm ngã vào bụi cây ven đường, bị ăn đau, hai mắt trở thành nhang muỗi, trên đầu bay vòng vòng ngôi sao nhỏ.

"Thật xui xẻo" Kimonoto Sakura che lại cục u trên đầu, ai oán nói.

Kimonoto Sakura lúc này còn nhớ tới người mình suýt nữa đụng phải, cô vội vàng ngồi bật dậy muốn xin lỗi.

"Có đau lắm không?".

Giọng nói giống như tiếng chuông bạc, ngọt ngào ôn nhu còn mang theo nãi âm của độ tuổi chưa phá giọng, ẩn chứa lo lắng.

Kimonoto Sakura đỡ lấy đầu, vừa ngước lên nhìn liền ngơ ngác nhìn người trước mặt, đại não trống rỗng không phản ứng, quên luôn cả ý định vừa rồi của mình.

Trước mắt, sau lùm cây xanh, tiểu thiếu niên cúi thấp người chăm chú nhìn xuống phía cô.

Nóng cháy sáng ngời dương quang xuyên thấu qua lá cây, vỡ thành từng khối đặc sắc quang điểm trong suốt hổ phách, rơi trên mái tóc cùng khuôn mặt tiểu thiếu niên, giống như giấc mộng kinh diễm không chân thật.

Quầng sáng hóa thành ngân hà ảnh ngược ở một đôi mắt so với tĩnh lặng đại dương còn muốn sáng trong tinh khiết.

Da thịt trắng giống như trên đỉnh núi tuyết sơn nhiều năm băng tinh không bị hóa tan, trong suốt tựa ngọc thạch, lại bị màu vàng nhạt của nắng sớm mà bồng bột sức sống.

Mái tóc là mùa hè ban chiều bầu trời nhiễm đỏ hồng hoàng hôn chứa đầy ấm áp, ôn nhu. Có thể tự nhiên có được màu tóc như vậy là vô cùng hiếm có, không biết còn tồn tại thứ hai hay không nhưng trước mắt Kimonoto Sakura cũng chỉ thấy được tiểu thiếu niên sở hữu.

Hai giọt chu sa lệ chí rơi xuống bên dưới hai mắt, huyết đỏ tựa như hạt tương tư yêu dị lóa mắt, đặc biệt tới lỗi khiến người nhìn một lần sẽ không quên được.

Đạm phấn đào hoa đến đỏ thắm hoa hồng hóa thành bất đồng sắc thái điểm xuyến bờ môi.

Cho dù tuổi còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp đoạt mắt người nhìn, quả thực giống như được thượng đế thiên vị, tỉ mỉ họa lên một bức chân dung tinh xảo mỹ lệ.

Tiểu thiếu niên không chờ được đáp lại, khẽ chớp mắt nghi hoặc theo bản lăng nghiêng đầu.

"Thiên sứ..." Kimonoto Sakura như ngừng thở thốt lên một câu.

Tại sao nhân gian lại có thể có người xinh đẹp giống như thiên sứ như vậy!

Kimonoto Sakura mở to mắt, ngây người nhìn.

"Có bị thương sao?".

Giọng nói tiểu thiếu niên lại lần nữa vang lên, lúc này Kimonoto Sakura mới sực tỉnh, đại não bắt đầu bình thường vận động.

Nghĩ lại hành động chật vật vừa rồi, Kimonoto Sakura lập tức đỏ bừng mặt, cô cuống cuồng đứng dậy phủi phủi trên người quần áo.

"Thực xin lỗi!" Kimonoto Sakura nhắm lại hai mắt cúi người 90°.

"Yuu-san cũng không có bị thương" Ấm áp giọng nói đáp lại, mang theo ôn hòa an ủi.

"Onee-san có thể dẫn Yuu-san tới trường được không?" Yuuki lúng túng ngượng ngùng gãi gãi tóc.

A?

"Onee-san?" Kimonoto Sakura mở to mắt.

Lúc này Kimonoto Sakura mới phát hiện ra tiểu thiếu niên này thấp hơn cô gần một cái đầu.

Sau đó suốt dọc đừng đến trường, Kimonoto Sakura phấn khích được cùng Yuuki trò chuyện.

Kimonoto Sakura biết được tiểu thiếu niên này nhỏ hơn cô 3 tuổi, hiện tại Kimonoto Sakura là học sinh năm 2 của trường. Biết được Yuuki vừa mới chuyển tới tuổi còn là học sinh tiểu học, ý niệm ban đầu khi gặp cũng bị dần dần mạt tiêu cuối cùng chỉ còn lại quan tâm, chú ý, tình thương của mẹ.

Không sai! Chính là tình thương của mẹ, dù sao thì khi biết được đối phương tuổi nhỏ như vậy, cho dù có xinh đẹp thì Kimonoto Sakura cũng không dám nhúng chàm, cô lại không phải biến thái có sở thích luyến đồng, huống chi Kimonoto Sakura đã có người mình thích.

Đáp lại sự nhiệt tình của Kimonoto Sakura, Yuuki vẫn giữ thói quen mỉm cười, phúc hậu, vô hại.

A~ Đây chính là nhân gian thiên sứ! Kimonoto Sakura không nhịn được hai tay phùng mặt, trong lòng hò hét.

"Chị ở tại năm 2, ban B, nếu như có gì không quen thuộc thì nhất định phải tìm tới chị" trước khi hai người tách ra, Kimonoto Sakura nắm lấy hai tay Yuuki nghiêm túc nói: "Cho dù có xuống núi đao biển lửa chị vẫn sẽ cố gắng đi tới, cho dù có bận cùng bạn trai hẹn hò thì chỉ cần thiên sứ đưa ra thỉnh cầu, chị nhất định sẽ có thời gian!".

Yuuki ngốc lăng, chưa từng nghe có người có thể nhiệt tình như vậy, quá mức trắng ra mà không che dấu, người như vậy lương tâm ít ỏi của Yuuki cũng áy náy khi hố người. Yuuki cong khóe mắt cười rộ nên, trong ánh mắt lập lòe tinh quang giống như mặt biển bị mặt trời chiếu xuống, cô hơi nghiêng đầu: "Cảm ơn".

A~ ta đã chết! Kimonoto Sakura phủng ngực giống như bị mũi tên đâm trúng, loạng choạng ngã về đằng sau.

Tại sao có thể cười rộ nên đáng yêu xinh đẹp như vậy ô ô...

Nhãi con, muốn dưỡng tiểu thiên sứ !!!

"Uy, Kimonoto Sakura!".

Đột ngột nghe được tiếng gọi Kimonoto Sakura giật mình quay đầu lại, nhận ra giọng nói của chủ nhân, Sakura khuôn mặt chột dạ lúng túng giống như bị bạn trai bắt gặp mình đang vụng trộm cùng người khác yêu đương.

"Lý... Lý Tiểu Lang".

Người tới là bạn cùng lớp với Kimonoto Sakura, hắn có một mái tóc cùng màu với Sakura nhưng sắc tố lại đậm hơn, khuôn mặt tuấn lãng có thể được xưng là đứng đầu vườn trường.

So với Megumi càng lớn càng tuấn tú xinh đẹp nhưng sẽ không bị nhận nhầm thành con gái, so với Yuuki xinh đẹp, đáng yêu không phân biệt nam nữ thì Lý Tiểu Lang khuôn mặt có vẻ ảm đạm.

Lý Tiểu Lang lạnh một khuôn mặt, liếc nhìn Yuuki gật gật đầu xem như chào hỏi ngay sau đó quay mặt đi: "Daidouji đang tìm cậu".

Kimonoto Sakura quay sang nhìn Yuuki ánh mắt lưu luyến: "Hôm nay có thể cùng thiên sứ ăn trưa sao?".

"Kimonoto! Đi mau lên".

"Đã biết".

..............

Ở Kỳ Ngọc không có phổ biến ngoại khóa tổ chức câu lạc bộ cho nên thực nhàm chán.

Yuuki tới Tomoeda, năm thứ nhất đăng kí vài câu lạc bộ mình cảm thấy hứng thú.

Chủ yếu là các môn thể thao, thể thao  xã đoàn ở Nhật Bản rất phổ biến lại có nhiều môn thú vị.

Trước đây chưa từng tham ra xã đoàn Yuuki nhiệt liệt hứng thú, một lần đăng kí liền điền 5 cái xã đoàn: bóng rổ, bóng đá, tennis, kiếm đạo cùng bắn cung.

Sắp xếp một tuần chia 5 ngày tới báo danh một câu lạc bộ, Yuuki chủ yếu tập chung vào câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá, tennis còn bắn cung với kiếm đạo chỉ tùy tiện điền.

Bóng đá chơi thực thuận chân, Yuuki chủ yếu cách đấu sử dụng chân cho nên khi đánh nhau thường quen đá hơn là đấm.

Ở xã đoàn kiếm đạo không hiểu ra sao bị phó đội trưởng nhằm vào, có phải hay không bởi vì ngày hôm qua Kimonoto Sakura chạy tới tìm cô?

Nhân tiện nói thêm Lý Tiểu Lang là phó đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo. Nghe nói từ nhỏ ở bên Hồng Kông, kiếm đạo cũng ở bên đấy học.

"Lý tiền bối lại thua rồi a~" Yuuki chỉ mũi kiếm gỗ trước cằm Lý Tiểu Lang, mắt cong lên khiêu khích tươi cười.

Lý Tiểu Lang cắn môi quay mặt đi, hắn chống tay tự mình đứng dậy không hề nói một lời đi ra khỏi phòng tập.

Nhân loại thật kì quái, Yuuki không nhịn được trong lòng phun tào.

Cho dù kà yêu quái sống hơn 100 năm nhưng cho đến hiện tại Yuuki cũng không thể tự tin là mình hiểu thấu nhân tâm.

Gojo-chan.

Dazai-chan

Chuuya-chan

Ranpo-chan

Sukuchu-chan.

Mei mei-chan (Minh Minh tương).

......

Ngay cả Megumi hay người giám hộ, nhiều khi Yuuki cũng không đoán bọn họ đang nghĩ cái gì.

Không hiểu sao Lý Tiểu Lang khi đối mặt mình sẽ lé tránh không hề nhìn thẳng nhưng lại luôn nhảy ra chiếm dụng thời gian, chen vào giữa.

Giống như hiện tại.

"Lý Tiểu Lang cũng tới cùng ăn trưa sao?" Kimonoto Sakura kinh ngạc nhìn Lý Tiểu Lang ngồi xuống bên cạnh chính mình.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, mọi lần Sakura sẽ cùng bạn thân Daidouji Tomoyo ăn luôn ở trong lớp nhưng từ khi quen Yuuki hai người lại cùng Yuuki tới nhà ăn chiếm chỗ.

"Xung quanh đã đầy chỗ" Lý Tiểu Lang trả lời, mở ra hộp bento, không hề có chút xấu hổ khi tự mình chen vào ba người.

Kimonoto Sakura nhìn xung quanh một vòng lại nhìn bàn 4 người ở đây, rõ ràng bàn này là chật nhất.

Kimonoto Sakura trong lòng phun tào nhưng cũng không trọc thủng lời nói của Lý Tiểu Lang.

Bọn họ bắt đầu ăn cơm. Daidouji Tomoyo khá nhiệt tình, cả buổi cơm trưa phùng chiếc máy quay nhìn chằm chằm Yuuki.

"Có thể đừng quay sao?" Yuuki ngượng ngùng che lại tầm nhìn của camera, khuôn mặt nhiều ra hai rặng mây hồng cực kỳ đáng yêu.

"Được thôi, thiên sứ! "Daidouji Tomoyo lớn tiếng đáp sau đó cũng không có ý định tắt đi camera.

"Senpai có thể hay không tắt camera đi..." Yuuki khó xử giống như muốn khóc.

"Daidouji-san như vậy là không lễ phép" Lý Tiểu Lang cau mày nhắc nhở.

"Đã biết, thực xin lỗi" Daidouji Tomoyo thất vọng thu lại máy quay. Nhưng sau đó suốt buổi ăn vẫn luôn dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Yuuki.

Yuuki:......

Cảm thấy cả 3 người này đều có vấn đề, hai người quá mức nhiệt tình lại trắng ra không chút cố kị, cho dù đã quen với được mọi người hoan nghênh nhưng Yuuki đối với sự cuồng nhiệt của hai người có chút kháng cự, còn có Lý Tiểu Lang, vẻ mặt ngạo kiều đi theo sau, hành động không thể hiểu được.

Chuyển tới Tomoeda có phải là đúng không?
__________

Năm thứ hai, Yuuki tham gia cuộc thi bắn cung cùng kiếm đạo tổ chức tại Kyoto.

Bởi vì nhóm Sakura đã là năm ba cho nên năm nay phải tập chung vào việc học. Lý Tiểu Lang cũng ít lui tới câu lạc bộ, cuộc thi năm nay cũng không có tham gia.

Nhưng Tomoyo lại vẫn như bình thường rảnh rỗi, học tập là con nhà người ta, trong nhà lại có tiền cho nên có thể ở nhà thuê gia giáo học tập.

Nhân tiện nói thêm Yuuki đã biết vì sao mà nguyền rủa nơi này rất ít còn rất yếu, đó là bởi vì "trụ cột của thế giới" Kimonoto Sakura. Có thể xưng là "khí vận chi tử", Tomoeda tượng chưng cho địa bàn của Kimonoto Sakura.

Nếu ví thế giới này được phân ra thành các mảnh nhỏ thì, có mảnh nhỏ có thể dung hợp ổn định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net