chương 18 Ngày hè tế 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Năm thứ hai ở Hawaii. Thượng tầng muốn xử lí chú hài dị biến Panda.

Người giám hộ không cho Yuuki sớm về nước.
Gojo Satoru cùng Geto Suguru xông vào cao tầng, chân đạp cửa khí tràng bá đạo chỉ vào từng người uy hiếp, lấy Gojo gia chủ đe dọa cao tầng.

Xử tử chú hài dị biến Panda bị dừng lại, Yaga Masamichi cấp bậc từ sắp lên đặc cấp bị lùi lại giữ nguyên chuẩn một bậc.

Cùng năm này Geto Suguru sau khi một lần hoàn thành niệm vụ trở về, lập tức bị Yaga Masamichi kéo vào phòng giáo huấn 1 tiếng đồng hồ.

Gojo Satoru thấy Yaga Masamichi tức giận đến như vậy liền miêu miêu tò mò hỏi Geto Suguru.

"Cậu làm sự cái gì lại khiến Yaga-sensei tức nổ phổi như vậy, huấn hơn 1 tiếng đồng hồ a~" Gojo Satoru dơ dơ lên điện thoại bấm tính giờ.

Geto Suguru có chút vô ngữ, không thể hiểu được, còn có loại người ngồi canh trước cửa bấm giờ xem xem Yaga Masamichi mắng người mất bao nhiêu thời gian, đây không phải chỉ đơn giản rảnh rỗi mà còn là đầu óc có bệnh!

Geto Suguru nhẹ nhàng mỉm cười sửa đúng lời nói của bạn thân: "Satoru, sao tớ có thể là người giống cậu đâu, tớ đây là làm việc tốt a".

Gojo Satoru khuôn mặt nháy mắt đen: "Ha? Ngươi ám phúng lão tử, đừng tưởng rằng lão tử nghe không hiểu, có phải hay không ngươi mắng lão tử!".

Geto Suguru không có bị Gojo Satoru lời nói ảnh hưởng, hắn vẫn tủm tỉm cười ôn hòa vô hại: "Sao có thể, Satoru sao lại nghĩ rằng mình cứt chó tính cách cộng thêm chuyên đi làm sự đâu!".

Gojo Satoru nghiến răng nhìn chằm chằm Geto Suguru sau đó hắn bực bội nói: "Chút nữa tới sân thể dục chúng ta đánh một trận. Hiện tại nói cho lão tử biết ngươi lại làm sự gì?".

Geto Suguru không có nói chuyện, hắn lấy từ dưới gầm bàn ra hai cái cờ khen thưởng. Một cái là sự kiện Bàn Tinh Giáo thu hoạch còn cái còn lại...?

Gojo Satoru: ??

"Cậu lại báo nguy đem ai tống đi vào??"

Gojo Satoru kinh sợ rơi xuống kính râm.

Geto Suguru bình tĩnh báo ra con số: "112 cái thôn dân".

Gojo Satoru hít hà một hơi.

Hắn chưa từng nghe qua, báo nguy chuyện này còn sẽ bị nghiện.

" lần trước bê đi hang ổ Bàn Tinh Giáo với danh nghĩa tà giáo, giết người, nồi liêu xoong gáo cái gì cũng có, giờ lại là lí do gì?".

Geto Suguru vẻ mặt cao thâm bê lên tách trà uống một ngụm, thong thả trả lời: "Đồng phạm giết một đôi vợ chồng, ngược đãi nhi đồng cùng với mua bán trẻ em" Mua bán trẻ em là hắn bịa chuyện, tìm cái nồi ấn lên trên đầu bọn họ.

Nhìn bạn thân từ đầu đến giờ vẫn tủm tỉm ôn nhu cười, Gojo Satoru trong lòng phát mao. Cảm thấy có một ngày mình ngồi trong nhà không biết cảnh sát từ đâu đổ xô tới, nồi từ bầu trời rơi xuống chụp lên đầu mình.

Geto Suguru lại một lần nữa được ngồi lên báo chí.

Hai người tốt nghiệp cao chuyên, Gojo Satoru trở về bận rộn với Gojo gia. Geto Suguru nhận nuôi hai đứa trẻ có thuật thức cũng chính là Mimiko cùng Nanako mà hắn cứu từ sự kiện 112 cái thôn dân.

Chưa một mảnh tình vắt vai đùng đùng sau một đêm có hai đứa con, tuổi trẻ Geto Suguru đã có tố chất làm cha, hắn lo nghĩ chuyện kiếm tiền dưỡng hai đứa nhỏ.

Tuy chú thuật sư kiếm tiền nhiều nhưng Geto Suguru ghét bỏ cao tầng, không muốn trở thành công nhân bị bóc lột, hắn quyết định dọn ra cao chuyên chiếm dụng hang ổ của Bàn Tinh Giáo mở ra bước đầu sự nghiệp "bán hàng đa cấp" lừa tiền nhà giàu, nói triết lí tuyên truyền giáo chúng, cùng cao tầng cạnh tranh sinh ý.

Quan trọng là câu cuối cùng, lý tưởng quá vĩ đại.

Geto Suguru hắn mặc áo cà sa Gojo, tóc được búi lên một nửa, ngồi trong thần điện từ trên cao nhìn xuống một bộ trách trời thương dân lắng nghe "kẻ ngốc nhiều tiền" ở bên dưới kể lể, sau đó tùy tay phất trừ chú linh bên cạnh.
Geto Suguru mỉm cười đằng sau quang huy lập lòe, hắn ôn nhu biểu tình cũng không có nói nhiều, há mồm liền báo ra con số: "2 triệu yên".

Cảm thấy giáo chủ mở mồm liền báo tiền, tính cách trắng ra, tươi mát thoát tục không làm ra vẻ, không có vòng vo giống như bọn yêu diễm đồ đê tiện ngoài kia, lại xem thần thái, "kẻ ngốc nhiều tiền" càng thêm tin tưởng sùng kính Geto Suguru, hắn lấy trong thẻ ra thẻ ngân hàng trịnh trọng đưa lên: "2 triệu là tiền cần phải trả, còn số tiền còn lại là tấm lòng thành kính của tại hạ đối với ngài".

Geto Suguru từ chối đưa đẩy vài câu, sau đó mimiko cùng Nanako từ phía sau hi hi chạy tới lấy thẻ ngân hàng.

"Mimiko, Nanako đừng nháo" Geto Suguru bất đắc dĩ nói.

"Geto đại nhân, chúng ta muốn mua thêm thú bông" Nanako nũng nịu.

"Vậy ngài hãy coi như đây là tiền tiêu vặt ta tặng cho hai đứa nhỏ đi, ngài cứ nhận lấy".

Geto Suguru vẻ mặt khó xử sau đó ậm ừ nhận lấy.

"Kẻ ngốc nhiều tiền" vẻ mặt thỏa mãn đi ra khỏi Bàn Tinh Giáo.

Yuuki cùng Fushiguro Megumi ở tổ chức giả chết sau đó nghênh ngang trở về nước.

Gojo Satoru biết tin muốn chạy tới tính sổ chuyện hai năm trước nhưng Gojo gia còn bao việc, hắn bận lu bù phất trừ chú linh cùng chỉnh đốn Gojo gia cho nên không có thời gian.

Vài tháng sau dành được ít ỏi thời gian vội vàng chạy tới thì biết hai đứa nhỏ đã chạy tới Osaka nghỉ hè.

Đáng giận! Lại nghỉ.

Gojo Satoru lần này hóa thành chanh tinh.

Gọi điện cho bạn thân khóc lóc kể lể thì lại nghe Geto Suguru miêu tả cảnh biển thế này, cảnh biển thế nọ, thì ra Geto Suguru mùa hè năm nay cùng hai đứa con nuôi ngồi thuyền ra đảo nghỉ dưỡng tiện thể tuyên truyền mở rộng giáo chúng.

Gojo Satoru tức giận đập vỡ điện thoại chạy tới cao chuyên phòng y tế cầu đồng học an ủi, nhưng bị Ieiri Shoko không khách khí đuổi ra cửa phòng. Sau đó một cú điện thoại bên Gojo gia lôi Gojo Satoru trở về tiếp tục sự nghiệp xã súc.

Nanami Kento năm 3 cao chuyên chứng kiến từ đầu đến cuối, vẻ mặt trưởng thành đẩy gọng kính trên mũi.

___________

Trở về từ Hawaii, hai người không tính thời gian cho lên chậm chễ khai giảng.

Tới khi học tập 1 tháng, bọn họ lại bắt đầu vào nghỉ hè.

Gojo• xã súc + chanh tinh• Satoru: 

(`д′#ノ)ノ!!! Vô lượng không xứ!

Nghỉ hè chưa được bao lâu, Yuuki kéo Fushiguro Megumi vẫn luôn chăm chỉ luyện tập tay ảnh bắt đầu tiếp tục hành trình chơi bời.

Mà mùa hè không thể thiếu đó chính là:

Gojo Satoru: Lễ hội mùa hè ~
* ^        ^ *
 *(  ̄▽ ̄ )   *
'/ ~           ~

Haibara Yu: yaaa~  o(〃>▽<〃)o

"Hội thực đông người nha, Gumi-chan cẩn thận đi lạc" Yuuki nghiêm trang dặn dò, tay nhỏ nắm lấy tay Megumi.

Megumi: =_=

Megumi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm Yuuki.

Ai mới là người đi lạc ?

Megumi không khỏi nhớ tới lần đi công viên lần trước, trước khi đi rõ ràng dặn không được đi lung tung, phải xem kĩ bản đồ. Quay ra chưa đầy 5 phút, bạn thân đã bị đánh mất.

Megumi sốt ruột chạy đi tìm, sau đó loa quảng trường liền thông báo.

"Bé Gumi, bé Gumi (bởi vì chị nhân viên hỏi tên họ của Fushiguro Megumi nhưng Yuuki không biết). Nếu có đi lạc thì hãy mau chóng tới quảng trường chỗ đài tháp cao cao, onii-san đối với bé Gumi thực lo lắng".

Megumi khuôn mặt vô biểu tình đón nhận xã chết ánh mắt đi tới quảng trường lãnh bạn thân trở về.

Lại mặt vô biểu tình nghe xong một tràng đổi trắng thay đen, nhắm mắt nói bừa.

Lại mặt vô biểu tình túm theo vật trang sức đón nhận ánh mắt của mọi người dứt khoát bước đi.

"Ô ô... Đã nói là theo sát Yuu-san, sau Gumi-chan không chịu người để Yuu-san phải lo lắng như vậy đâu ô...ô... Cách".

"Được rồi, được rồi" chị nhân viên rút ra khăn giấy xoa xoa cho Yuuki, một bên hướng về phía Fushiguro Megumi, ngữ khí thường đối với trẻ con mang theo dỗ dành: " Từ lần sau nhớ ngoan ngoãn nghe lời onii-san nha, đừng để đi lạc như hôm nay, không chỉ khiến cho người khác lo lắng còn khiến chính mình lâm vào nguy hiểm".

Sau đó chị nhân viên đưa cho mỗi đứa một túi kẹo tiễn đi.

Cuối cùng túi kẹo đều vào miệng Yuuki.

Fushiguro Megumi thoát khỏi hồi ức, cậu quay ra nhìn Yuuki đang háo hức tò mò nhìn thợ làm kẹo đường đang chế tác kẹo táo.

"Gumi, Gumi!" Yuuki giật giật tay, tươi cười chỉ chỉ vào quầy kẹo táo.

"Ở Heisei không có cái này, nhưng ở Heisei có thực nhiều tạo hình kẹo gọi là Amezaiku".

Người bán kẹo táo nghe thấy Yuuki nói vậy cũng lộ ra mỉm cười: "Cậu bé cũng thực hiểu biết nha. Tuy hiện tại Amezaiku vẫn chưa bị thất truyền nhưng lại ít người làm, thống kê cũng chỉ có 100 nghệ nhân, muốn được tận mắt xem họ chế tác kẹo thực hiếm thấy đâu. Này, kẹo táo của hai đứa".

Yuuki nói câu cảm ơn sau đó lấy một cái kẹo chia ra cho Megumi.

Thấy Megumi vẫn nhìn chằm chằm chính mình không nói câu nào, Yuuki nghi hoặc: "sao vậy?".

Fushiguro Megumi nhìn thoáng qua người bán kẹo sau đó lắc lắc đầu: "Không có gì".

Megumi không quá thích ăn đồ ngọt nhưng kẹo đường cậu vẫn cầm trên tay, tới khi đi dạo một vòng ngắm xong khu chợ, Yuuki đã ăn xong cả chiếc kẹo trên tay của cậu.

Nếu như năm trước chắc chắn Yuuki sẽ ghét bỏ nó mất vệ sinh. Nhưng không biết vì sao Yuuki có thể thản nhiên mà ăn mấy thứ này.

Thực kỳ quái.

Bệnh khiến phích cũng có thể giảm bớt sao?

Dưới ánh đèn cam vàng, màu đỏ của tóc thực bắt mắt. Fushiguro Megumi hơi ngẩn người.

Có phải hay không màu tóc so với lần đầu gặp mặt biến nhạt đi một chút?

Năm trước chỉ là màu kẹo táo hiện tại là màu đỏ hồng lá phong?

"Thiên sứ!".

Một tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của Fushiguro Megumi.

Yuuki bị một bàn tay nắm lấy ống tay áo Yukata ngăn cản cô tiếp tục đi tiếp.

Cả hai người bước chân dừng lại.

Cách gọi này?

Fushiguro Megumi đã quá quen thuộc bởi vì mỗi khi cùng Yuuki tới cao chuyên thì một vị mê đệ Haibara Yu năm 3 sinh thường hai mắt bling bling hô to: "Tiểu thiên sứ!".

Hai người quay đầu nhìn lại.

Đó là một cô bé tuổi học tiểu học, cao hơn Fushiguro Megumi một cái đầu khi tính cả kiểu tóc tạc con nhím hack chiều cao của Megumi.

Mái tóc đen dài xõa tới ngang lưng, đôi mắt to tròn màu đen nháy, khuôn mặt ôn nhu đáng yêu, dưới bên khóe môi là một viên chí, bởi vì trên người mặc váy đen cùng với màu mắt, màu tóc cho nên làn da phá lệ trắng sáng.

"Cậu là?" Yuuki toát ra nghi hoặc, dựa theo lễ nghi lộ ra cái mỉm cười.

Cô bé nộ ra biểu tình không thể tưởng được, sau đó bàn tay vẫn như cũ nắm chặt vạt áo của Yuuki kích động nói: "Rika! Tớ là Rika".

"Chúng ta không phải là bạn thân sao? Thiên sứ nói chúng ta là bạn thân" Nói tới đây hốc mắt của Rika trở lên đỏ bừng, giọng cô run run nộ ra vẻ mặt sợ hãi: "... Thiên sứ... Thiên sứ... Có phải hay không cậu trách Rika khi không dám đứng ra tạm biệt cậu lần cuối..."

Rika nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt khi Yuuki dừng lại bước chân quay đầu nhìn về phía cửa sổ của phòng mình một lúc lâu, cuối cùng lại lộ ra một cái mỉm cười sau đó quay đầu trở lại, dứt khoát tiếp tục đi tiếp. Lúc này nhớ lại Rika mới biết tới đó là cái mỉm cười mang theo thất vọng cùng bi thương.

Rika bừng tỉnh.

"Đúng vậy..." Rika dần dần buông ra vạt áo của Yuuki, dưới ánh đèn lồng cô lùi lại hai bước, cô cười tự diễu: " Một người nhát gan giống như Rika sao có thể có được chính mình thiên sứ đâu?".

Trước kia cô giáo mầm non thường nói: "mỗi đứa trẻ sinh ra sẽ có một bà mụ đỡ đầu, đó chính là của riêng đứa trẻ đó thiên sứ".
Rika cho dù biết đó là lời nói dối nhưng cô cũng không để tâm.

Thế giới này dù thật sự có thiên sứ, nhưng chắc chắn là một đứa trẻ như mình sẽ không có thuộc về chính mình thiên sứ.

Sau đó Rika thấy được Yuuki, cô nhận định đó là thiên sứ của chính mình.

Mình là người đuổi theo cũng là người buông tay.

Rõ ràng nói phải nắm chặt lấy, muốn trở lên hoàn hảo.

Người đứng trước mặt cậu ấy là mình, người chỉ dám núp sau cánh cửa nhìn cậu ấy mà không dám xông tới cũng là mình.

Thực nhát gan.

Chính mình làm gì có tư cách để trách móc cậu ấy khi quên mình đâu.

Bởi vì con người nhát gan của mình khiến cậu ấy lộ ra biểu tình thất vọng ấy.

Người muốn cậu ấy vui vẻ cũng là mình, người khiến cậu ấy thất vọng cũng là mình. Cái biểu cảm mà mình không muốn cậu ấy lộ ra nhất lại bởi vì chính mình mà lộ ra.

Cứ tưởng gặp được Yuuta, chính mình đã thoát khỏi cái xác yếu đuối nhát gan ấy. Nhưng cho tới hiện tại khi trực diện đối mặt, lại nhận ra rằng mình không phải thoát khỏi nó mà chỉ là vùi nó vào sâu bên trong mà thôi.

Hiện tại, Rika có can đảm để giữ lấy nó sao?

Rika sẽ còn có cơ hội lại một lần nữa ngắm nhìn quang sao?

Nhưng là...

Rika sẽ suy nghĩ rất nhiều nhưng sẽ không nói ra. Bởi vì nhìn thế giới bằng cái nhìn khác cho nên mọi suy nghĩ của Rika thường cực đoan không phù hợp với tuổi tác. Rika cảm xúc so với ai khác đều nhạy cảm, lại luôn giữ trong lòng không nói ra.

Cho nên khi Yuuki cùng Megumi nhìn thấy hành động của Rika chỉ cảm thấy thực khó hiểu.

Không phải vừa còn nói chuyện sao? Tại sao lại khóc a? Hai người còn chưa nói câu gì đâu.

Yuuki cùng Megumi hai mặt nhìn nhau chần chừ nghi vấn:

" là ăn vạ đi?".

"Là ăn vạ sao?".

Chưa để hai người tiếp tục thì thầm to nhỏ thì lại một tiếng nói đánh gãy.

"Rika, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?".

Tiếng nói quen thuộc mang theo hơi suyễn bởi vì phải chạy đuổi theo cả một đường.

Rika bị kéo lấy cánh tay, cô quay đầu ngơ ngác nhìn lại.

Yuuta nhìn ra đôi mắt Rika ửng đỏ, cậu vô ý thức nắm chặt tay: "Cậu...".

Không để Rika nói bất kì câu nào, Okkotsu Yuuta kéo lấy osananajimi về đằng sau, lấy người bảo hộ tư thái chắn trước mặt Rika. Cậu dùng đôi mắt tối nghĩa nhìn về phía hai đứa trẻ cùng tuổi: "Có phải hay không chính các cậu khiến cho Rika khóc?".

Thường ngày Okkotsu Yuuta sẽ có một bộ yếu đuối, nhút nhát, thường thường còn bị người trong trường bắt nạt, cho dù có Rika bảo hộ Okkotsu Yuuta vẫn bị bạo lực học đường.

Nói sẽ không lớn tiếng, đôi mắt tròn xoe nhược thế, thân hình nhỏ nhắn thường ở vế bị người khác bảo hộ.

Nhưng bởi vì động tới người quan trọng với chính mình, cậu sẽ bùng nổ, sẵn sàng tiến tới đấu mặt với người khác.

"Yuuta...".

Nhưng...

Một tiếng trống tinh thần hăng hái, hai tiếng trống tinh thần suy nhược là để chỉ Yuuta của hiện tại.

Sau khi bùng nổ nói xong câu đó, nhìn về phía một cái mặt vô biểu tình đầu nhím khốc ca, một cái tinh xảo đáng yêu bạn cùng lứa, cả hai người đều nhìn chính mình với ánh mắt kì quái, nghi hoặc : người này có phải hay không đầu óc có bệnh?

Hai người nhìn nhau chụm đầu kề tai nói nhỏ, thỉnh thoảng lại hướng Okkotsu Yuuta chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Đầu hắn có phải hay không chứa nước? Là sau khi gội đầu bị thấm nước nhưng quên chưa dốc ra sao?" Megumi học cách nói chuyện 'phong nhã' thường ngày của bạn thân.

"Chắc vậy?" Yuuki chần chừ không xác định.

"Uy, cậu có thể thử lắc lắc đầu xem xem có nghe thấy tiếng nước hay không" Megumi hai tay chắp trước người để vào bên trong ống tay áo, cậu hơi nâng cằm mặt không biểu tình hướng về phía Okkotsu Yuuta.

"Tuy rằng mùa hè thực nóng nước dễ bay hơi nhưng chứa lâu ở bên trong nước cũng sẽ không dễ bay hơi được đâu" Yuuki lộ ra vẻ lo lắng, quan tâm nói: "Để lâu như vậy thật không ổn a".

Okkotsu Yuuta:........

Rika:.........

Okkotsu Yuuta lập tức giống như bóng bay xịt hơi. Khí thế cũng giảm trở về như thường ngày.

Fushiguro Megumi hơi nâng cằm, vẻ mặt vô biểu tình, đôi ắt xanh mực trong bóng tối cảm giác rét lạnh, cộng thêm quả đầu nhím biển, nhìn là biết là không dễ chọc.

Thấy chính mình osananajimi thân thể đột nhiên cứng đờ, Rika nhẹ giọng gọi: "Yuuta ?".

Okkotsu Yuuta nhuốt xuống nước miếng, cứng đờ quay đầu nhìn Rika sau đó lộ ra trấn an mỉm cười.

Okkotsu Yuuta ánh mắt kiên định, cả người nho nhỏ hơi run: "Tớ... Tớ sẽ bảo hộ Rika. Bởi... Bởi vì Rika nói Yuuta là vương tử, Yuuta chắc chắn sẽ bảo hộ Rika".

Yuuki không nhịn được phụt cười, ngay cả bên cạnh Fushiguro Megumi khóe miệng run run cố nhịn cười.

Trước ánh mắt không hiểu ra sao của Okkotsu Yuuta, hai người bắt đầu tiếp tục kề tai nói nhỏ.

"Ngay cả Yuu-san cũng không nói mình là vương tử đâu".

"Trung nhị bệnh sao?".

"Trung nhị bệnh đi?".

"Đúng, hắn không phải não úng nước mà là ra cửa quên mang não".

"Sao có thể nói là 'não úng nước' đâu, phải nói là 'gội đầu quên xấy tóc'; không phải 'ra cửa quên mang não' mà là 'gội đầu xong quên chưa nắp vào', như vậy mới có một chút phong nhã".

"Đã hiểu".

"Kết luận là...".

" Trong đầu hắn chỉ toàn nước thôi đúng không?".

"Đúng vậy, đúng vậy cho nên mỗi người đều phải có trách nhiệm quan ái thiểu năng trí tuệ" Yuuki gật gật đầu.

"Không thể dùng 'thiểu năng trí tuệ' mà phải dùng 'người bệnh' tới hình dung" Megumi lập tức sửa đúng.

"Megumi thực phong nhã ~".

Okkotsu Yuuta: lão tử chịu đủ rồi !!!

Rika:.... Khụ khụ....

Yuuki cùng Megumi cũng không để ý tới hai người kia thế nào, xoay người nắm tay liền đi mất, vừa đi còn cùng nhau chụm đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Lần đầu tiên tới lễ hội mùa hè cũng quá xui xẻo đi".

"Không đâu gặp tuổi nhỏ đã biết ăn vạ còn có trung nhị bệnh thời kì cuối".

"Lần sau đổi địa điểm đi".

"Năm sau chúng ta tới Kyoto, Osaka quá đen đủi".

"Quyết định như vậy đi".

"Còn mua cái gì sao?".

"Mua bánh nhân mực đi, sắp tới giờ bắn pháo hoa, chúng ta đi tìm chỗ đợi, xem xong liền trở về ngủ".

"Lễ hội mùa hè Osaka năm nay không chỉ nóng còn không quá thú vị, duy chỉ có bạch tuộc viên còn miễn cưỡng ghi điểm".

"Đi nhanh một chút".

Rika ngơ ngác nhìn quen thuộc màu đỏ dần dần biến mất sau đám người, cuối cùng chỉ có thể quyến luyến nói hai chữ: "Yuuki...".

_____________

Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại... Nhưng lúc ấy có lẽ Rika không thể dùng hình dáng này cùng cậu ấy đối mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net