chương 6 suối nước nóng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta chia nhau tắm xong cũng sẽ kịp giờ cơm chiều" Fushiguro Megumi tính toán nói.

Hai người cùng nhau đi vào phòng Fushiguro Megumi, Yuuki tới đây cũng không có mang hành lí chỉ có cặp sách đựng bài tập thầy cô giao vào lễ nghỉ đông.

"Chạy về nhà lấy quần áo thực phiền phức" Fushiguro Megumi phun tào nói, tay nhanh nhẹn tự mở ra tủ quần áo của mình: "Yuuki-kun có thể mặc tạm đồ của tớ".

Fushiguro Megumi dơ lên quần áo: "Nó có chút cũ nhưng thực sạch sẽ, ngày mai chúng ta có thể trở về nhà Yuuki-kun lấy". Fushiguro Megumi lại bổ xung: "còn có quần nhỏ, tớ có quần nhỏ mới không có mặc qua".

Cùng tắm là không thể nào, tuyệt đối không thể, tuy chỉ còn là con nít 6 tuổi nhưng lòng tự trọng thực cao, Fushiguro Megumi cũng không có thói quen cùng người khác tắm, đặc biệt là ở trong không gian nhà tắm chật hẹp.

Fushiguro Megumi mang quần áo đi tắm trước.

Trong phòng cũng chỉ còn lại Yuuki, Yuuki không do dự mà tạo ra mấy cái công cụ tinh linh.

Công tụ tinh linh vừa xuất hiện liền quen đường, quen lẻo phân chia nhau dọn dẹp phòng, sắp xếp cặp sách của Yuuki, sửa sang lại chăn đệm.

Fushiguro Megumi tắm cũng không lâu, một lát liền xong tới lượt Yuuki.

"Yuuki-kun, tớ xuống sân sau tắm cho ba con chó! Tắm xong có thể xuống nhà xem TV".

Phòng tắm cũng không rộng giống như Okita gia viện nhưng cũng may đều thực sạch sẽ. Nước nóng đã được Fushiguro Megumi thay mới.

Công cụ tinh quen thuộc nột bỏ Yuuki quần áo, chờ Yuuki ngâm mình liền bắt tay vào công đoạn kị cọ, bôi dầu thơm.

Tắm xong công cụ tinh linh mặc tốt quần áo, trải đầu sửa sang lại giúp Yuuki.

Quần áo của Fushiguro Megumi có chút lớn cho nên mặc cũng thực thoải mái, quần áo cũng không có mùi mốc cũ chắc hẳn có giặt qua, còn thoang thoảng mùi nắng.

Yuuki từ phòng tắm đi ra cũng liền tới giờ cơm.

Hôm nay có nhiều nguyên liệu nấu ăn lại chiêu đãi Yuuki cho nên Tsumiki làm thật nhiều món phong phú.

Trong nhà cũng không có tập tục ăn cơm không được nói chuyện, Tsumiki vui vẻ trò chuyện cùng Yuuki, Fushiguro Megumi yên lặng nghe thỉnh thoảng cũng góp vài câu.

"Yuuki-kun nếu như có cả một nông trại thì sẽ làm gì? Nếu không bán ra ngoài có phải hay không sẽ thực phí".

"Không có, Yuu-san cũng đang quy hoạch vận dụng vào phát triển buôn bán. Nhiều khi ra ngoài Yuu-san không thể tự mình nấu cơm, thực phẩm bên ngoài cũng không chê đáng tin cậy". Yuuki tạm dừng, quy hoạch phát triển có chia sẻ cho người khác cũng không sao: "Cho nên Yuuki dự định sẽ mở ta thật nhiều nhà hàng, tiền để Yuu-san đầu tư là không cần để ý".

Nghe xem! "Mở nhiều cửa hàng", "tiền không cần để ý" là người có thể nói ra sao!?

Một đứa bé có thể nắm giữ nhiều tiền như vậy sao? Ba mẹ đâu, người giám hộ đâu?

"Nhưng nà Yuu-san chỉ khó trong việc tìm đoàn đội kinh doanh cửa hàng, đầu bếp, phục vụ, người cai quản,... Thực phức tạp".

"... Nhưng mà sau đó Yuu-san liền tìm được, thuê đầu bếp sẽ từ các trường đào tạo dạy nghề, người quản lí cũng vậy, khi bọn họ ra trường nhiều người còn không có quy hoạch đường, còn có nhiều người vẫn chưa tìm việc làm. Yuu-san đã nhờ công cụ ... Khụ, đã nhờ người giám hộ của mình hợp tác và giúp đỡ trong việc tìm người".

Yuuki dự định mở vài cái nhà hàng sẽ nhỏ thôi bởi vì một cái nông trại cũng không có cung cấp đủ cho quá nhiều nhà hàng lớn.

Yuuki còn dự định xe mua thêm vài cửa hàng bán đồ ngọt, sẽ mở ra đoàn đội thiết kế trang phục.

Còn có thật nhiều đường phải đi đâu,  ở thế giới hiện đại có rất nhiều điều thú vị, nhiều thứ chơi thật vui, kiếm tiền cũng khiến cho người ta cảm thấy sung sướng.

Yêu tộc mệnh thật dài cho nên cuộc đời càng thật nhàm chán, tình cảm đối với yêu tộc đều không đáng nói, họ thường không muốn tiếp xúc với con người vì con người tuổi thọ đối với họ thực ngắn, cho nên nhiều khi chia li, tử biệt khiến họ không muốn dính líu tới. Nhưng mà Yuuki lại khác, Yuuki chỉ muốn theo đuổi những gì khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Huynh trưởng cả đời theo đuổi sức mạnh, tự cường, đệ đệ theo đuổi trở thành đại yêu trân chính. Yuuki lại là kẻ dị loại, cô có thể theo đuổi thực lực nhưng cũng chỉ nhất thời khi cô cảm thấy nó vui vẻ, Yuuki đối với công tác làm việc đều thực lười, Yuuki chỉ đầu nhập với những điều khiến bản thân hứng thú, thỏa mãn chính mình, chỉ vì chính mình vui vẻ, sống tự tại.

Cho nên dù có hay không kết bạn với con người, cho dù có nhiều lần chứng kiến cảnh tử biệt Yuuki đều dễ dàng buông tay. Đối với người khác Yuuki cũng chỉ đặt một chút tình cảm cho nên khi muốn dứt ra đều dứt ra dễ dàng, không có thứ gì gọi là "sinh ly tử biệt, tử biệt tang thương" cả.

Nhận thức của Yuuki rất thoáng, một phần cũng nhờ vào cái bệnh mặt manh, "ta không nhớ ngươi là ai, sao có thể vì ngươi mà đau khổ đâu?", chính là như vậy.

Khi chuyển sang thế giới khác Yuuki cũng không có sợ hãi hay lo lắng, điều đầu tiên Yuuki làm chính là thu lợi ích về phía mình sau đó tìm kiếm, khám phá thật nhiều thứ thú vị ở thế giới này, không để bản thân phải buồn bực nhàm chán.

Yuuki không bao giờ lo lắng về tiền, cho dù Yuuki không có trở thành Okita Yuuki thì Yuuki cũng không để tiền làm cản trở chính mình đi tìm những điều thú vị. May mắn EX nó kiêu ngạo như thế đấy!

Một bí mật nho nhỏ chính là Yuuki từng có lần bị cuốn sang thế giới khác, cũng từng từ một cái giếng mà xuyên tới hiện đại. Cho nên đối mặt với thế giới mới, Yuuki không cảm thấy luống cuống, thậm trí cô còn thật hào hứng tìm hiểu, đi khai phá ra nhiều cái mới lạ.

Nếu xếp hạng tiếp thu hoàn cảnh tốt nhất chắc chắn Yuuki đứng thứ nhất.

Trở lại với vấn đề chính, sau khi ăn cơm xong Fushiguro Megumi cất dọn bát đũa trở lại bồn rửa bát.

Món bánh hoa đào cũng sắp làm xong còn chờ một chút nữa.

Hai người trở lại phòng chuẩn bị làm bài tập nghỉ đông.

Trên nguyên tắc năm học bắt đầu ở tháng 4 và kết thúc ở tháng 3. Đại đa số trường học dùng chế độ 3 học kỳ, học kì 1 từ tháng 4 đến tháng 8, kì thứ 2 từ tháng 9 tới tháng 12, kì 3 từ tháng 1 tới cuối tháng 3.

Nghỉ hè từ cuối tháng 7 tới cuối tháng 8, nghỉ đông từ gần cuối tháng 12 tới đầu tháng 1, nghỉ xuân từ cuối tháng ba tới đầu tháng 4.

Nói chung là kì nghỉ đông cũng chỉ có  hơn một tuần, năm nay nghỉ thêm cả lễ Noel.

Yuuki cùng Fushiguro Megumi soạn ra những hoạt động cùng nhau vào ngày lễ nghỉ đông cho nên cần gấp gấp làm xong bài tập.

Bài tập cũng không khó, vì là lớp 1 cho nên bài tập thực dễ lại toàn là trắc nghiệm, Yuuki cũng không cần đọc đề đã 15 phút xử lí xong, cũng chỉ có Fushiguro Megumi nghiêm túc đối đãi với bài tập.

Yuuki ngả người vào ghế dựa, tay ôm thú bông duy nhất trong phòng của Fushiguro Megumi, cô bắt đầu dùng quyển sổ nhỏ quy hoạch hoạt động sắp tới.

"Ngày mai chúng ta liền bắt đầu đi suối nước nóng đi".

Fushiguro Megumi cặm cụi làm bài cũng không có ngẩng đầu lên: "Đi sớm như vậy?".

"Yuu-san đã quy hoạch xong cũng đã đặt trước khách sạn rồi. Sáng sớm chúng ta sẽ đi taxi tới trạm tàu điện, sau hơn 2 tiếng liền tới khách sạn, quần áo cũng không cần chuẩn bị, tới đó tất cả đều mua mới".

Biết là Yuuki cũng không tính toán cái gì chuyện tiền bạc, Fushiguro Megumi cũng không có tranh cãi về việc này.

"Sẽ đi mấy ngày, Tsumiki-neechan bận việc học thêm có lẽ sẽ không thể cùng chúng ta đi" Fushiguro Megumi hơi cau mày nói.

"Đi 2 ngày đi! Hai ngày sau chúng ta cùng đi chơi nhiều nơi cùng Tsumiki-neechan, còn ngày Noel Yuu-san phải cùng người giám hộ bồi đắp tình cảm. Thực phiền a~" Yuuki dụi mặt vào gấu ôm, thịt má cùng gấu bông bị áp xuống khiến cho giọng nói có chút rầu rĩ.

"Sao Yuuki-kun có thể nói người giám hộ của mình như vậy đâu?"

" Đó là lần thứ 2 Yuu-san sẽ cùng người giám hộ tiếp xúc, chỉ mong là sẽ thuận lợi đi"Yuuki có lệ nói.

Fushiguro Megumi dừng bút, ngẩng lên không giấu nổi kinh ngạc nhìn Yuuki: "Nghĩa là thường ngày Yuuki-kun đều sống một mình sao!?".

"Yuu-san tự bản thân có thể lo cho chính mình" Yuuki không sao cả cười cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Fushiguro Megumi nhìn Yuuki muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành: "Yuuki-kun có thể thường xuyên tới đây nhiều hơn, tớ cùng Tsumiki-neechan cũng không cảm thấy phiền".

"Gumi-chan thay đổi rất nhiều đâu" Yuuki nhìn Fushiguro Megumi một lúc sau đó cảm thán nói.

"?"

"Lúc đầu Gumi-chan thực lạnh lùng a~, dù biết là ngoài lạnh trong nóng nhưng cũng sẽ không biểu đạt quá nhiều" Yuuki hơi dừng lại, cô tươi cười nói tiếp: "Nhưng mà càng ngày Gumi-chan càng có vẻ cởi mở hơn, cũng sẽ ấm áp nhắc nhở người khác". Giống như mẫu thân giới tính nam, gọi tắt là nam mụ mụ, để ý từng chi tiết, quy hoạch thật nhiều, thích nhọc lòng, thích lo lắng.

" Yuuchan là đồng bọn" Fushiguro Megumi khóe môi hơi cong lên: "Là bạn thân duy nhất đương nhiên sẽ có chuyên chúc đối đãi".

"Yuuchan?".

"Cậu cũng gọi tớ là Gumi-chan cho nên tớ cũng muốn gọi Yuuchan thân mật một chút, nếu không thích tớ cũng sẽ không gọi" Fushiguro Megumi cẩn thận nói.

Thấy bạn thân không tự biết mà mang theo mong chờ ánh mắt, Yuuki cảm thấy có chút buồn cười: "Gọi tùy tiện, coi như đó là chúng ta chuyên chúc cách gọi đi!".

"Tốt" Con ngươi thâm tựa hải lấp lánh những vệt sáng, Fushiguro Megumi cong khóe môi biểu tình không tự biết nhu hòa.

"Hahaha Gumi-chan thực ôn nhu"

"Nói ôn nhu cũng quá đi?" Fushiguro Megumi gãi đầu nhỏ, xấu hổ quay đầu.

'Cạch'

"Điểm tâm bánh hoa đào, hai em vừa ăn vừa học nhé" Tsumiki bưng đĩa bánh còn nóng hổi bước vào.

"Đúng rồi Tsumiki-neechan!"

"Sao vậy?"

"Ngày mai hai tụi em sẽ đi chơi suối nước nóng hai ngày".

"Chỉ hai đứa thôi sao? Như vậy thì quá nguy hiểm" Tsumiki lập tức lo lắng nói.

"Không sao nha~ Yuu-san thực thông minh, muốn hỏi gì thì nhờ chú cảnh sát, có việc gì tìm chú cảnh sát, gặp rắc rối tìm chú cảnh sát, nếu Tsumiki-neechan không yên tâm thì hằng ngày bọn em có thể gọi điện về".

Tsumiki vẫn cứ do dự, sau đó bị Yuuki lừa dối mấy câu liền ậm ừ đáp ứng.

Đối với đồng bạn, Fushiguro Megumi đều rất tin tưởng, tuy đồng bạn trông thật ngoan ngoãn, dễ bắt nạt nhưng ai biết được lại có thể dùng một chân đá ngã một lũ côn đồ.

Dáng người nho nhỏ, lớn lên đáng yêu cho nên Yuuki cùng Fushiguro Megumi khi đi học trở về quá muộn thường bị mấy tên côn đồ chặn lại đường đòi tiền bảo kê, Fushiguro Megumi người tuy nhỏ nhưng đánh nhau cũng không thua kém, Yuuki lại càng hung, hai người song quyền tứ đá phản kích lại.

Yuuki vừa đánh nhau còn vừa tủm tỉm cười ôn nhu nói chuyện, đáng sợ tới lỗi khiến Fushiguro Megumi sinh ra bóng ma tâm lí.

"Yuu-san thực sợ hãi, mọi người đồng loạt xông tới đều dọa Yuu-san~"

"Mọi người làm như vậy khiến Yuu-san thực tức giận nha".

"Yuu-san đã nói Yuu-san đang vội về, sao mọi người lại cứ thích chặn đường Yuu-san đâu? Hành động này không có một chút phong nhã".

"Cô giáo có dạy đi học phải về thẳng nhà, không được kéo bè kéo cánh, đoàn kết hữu ái, không bắt nạt nhỏ yếu, mọi người không có nghe cô giáo sao? Đứa trẻ không vâng lời cũng thực không phong nhã đâu~".

"Đã nói Yuu-san thực tức giận, nằm yên đi".

Giọng nói ôn nhu, lo lắng nhưng chân lại đánh không có ngừng nghỉ. Fushiguro Megumi một bên chứng kiến hàng loạt thao tác của bạn thân mà sợ ngây người.

Miệng nói không hề lặp từ, chân đá ra chiêu đều đẹp mắt có tính nghệ thuật. Đi theo Yuuki quả thực thêm nhiều kiến thức.

Hiện tại Fushiguro Megumi đối với từ "phong nhã" không thể nhìn thẳng.

Tới 10h tối bài tập cũng chưa làm xong nhưng Fushiguro Megumi cũng gấp lại, chỉ đành ngày mai ngồi xe điện làm lốt.

Fushiguro Megumi nhìn bên cạnh bạn thân đã mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở: "Buồn ngủ sao?".

"Ừ" Yuuki đáng yêu dụi mắt, cũng không cần nhắc nhở cô ngồi dậy ôm lấy con gấu chậm chạm bò lên giường.

Thật phiền phức, trong giai đoạn dung hợp hay tự bản thân có chứng ngủ trước 10h, yêu tộc cũng không cần ngủ đêm đâu.

Fushiguro Megumi gấp lại sách vở sau đó cũng theo Yuuki tắt điện bò lên giường ngủ.

Quanh quẩn mùi sữa tắm nhu hòa toát ra từ hai người, trong chăn ấm áp dễ dàng khiến hai người mơ màng ngủ.

Bên cạnh Yuuki hô hấp dần nhẹ dần, không tới vài giây liền đã ngủ.

"Ngủ rồi sao?"

Fushiguro Megumi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng nói bất giác nhu hòa, không ngờ tới Yuuki lại mau chóng ngủ như vậy.

Fushiguro Megumi hơi cúi đầu thơm nhẹ vào má Yuuki, ý cười lan tràn khóe mắt: "Chu~ Mộng đẹp"

***********

"Đã tới ~" Yuuki hoan hô bước xuống khỏi xe Taxi, trên mặt không giấu nổi vui vẻ.

Fushiguro Megumi đánh giá cảnh vật xung quanh, đây là thôn quê cũng chỉ từng nhìn thấy trên TV.

Không khí vào buổi trưa cũng không có lạnh lắm, đất trống trải, chỉ cần liếc một ánh mắt liền có thể nhìn thấy cả một vùng.

"Nếu như xuống nông thôn vào mùa hè, chúng ta có thể nhìn thấy cánh đồng lúa" Yuuki nhìn cánh đồng trồng đầy ngô bắp,khoai, cà,... Những rau dưa trồng vào mùa đông.

"Mùa hè sẽ thật nóng, đi tắm biển vui hơn" Fushiguro Megumi nghiêm túc suy xét.

"Vậy quyết định nghỉ hè sắp tới chúng ta sẽ đi biển! Hoan hô một cái" Yuuki giơ lên cánh tay.

"Hoan hô" Fushiguro Megumi lãnh đạm cùng Yuuki đập tay.

Chẳng hiểu nổi bạn thân, đối với cái gì cũng nhiệt tình hứng thú. Có lẽ tính cách trái ngược nhau thì dễ dàng trở thành bạn bè đi, kiểu bù trừ lẫn nhau ấy. Fushiguro Megumi hơi cong môi cười.

Bởi vì đường nông thôn nhỏ lại chưa đổ bê tông cho nên xe Taxi không vào được, mà mục đính đến phải đi qua thôn trang này tới gần bìa núi bên kia. Yuuki tìm địa điểm là nơi Okita Yuuki cùng ba mẹ hằng năm tới, suối nước nóng do nhà mình mở ra không tới mới lạ.

Đi qua cái kia dãy núi là một cái nông trại của nhà Okita hiện tại tài sản giấy tờ là của Yuuki. Nguồn nguyên liệu thức ăn cung cấp cho thực khách của suối nước nóng cũng từ nông trại này.

Nông thôn vắng tanh không có một bóng người, cũng không có mấy trẻ con đi chơi, quả thực thiếu đi nhân khí.

Yuuki còn nhớ rõ lúc mình ở thế giới Tây Quốc, cô khi đó thông qua một cái giếng mà đi tới thế giới hiện đại, công nghệ hiện đại hóa còn phát triển hơn ở thế giới này, khoảng cách hình như là năm 2020 gì đó, Yuuki ở nơi đó khoảng độ hai năm, thời gian thực ngắn, sau lại mảnh vá thời không tự động hồi phục, huynh trưởng tìm tới cửa túm Yuuki trở về sau đó còn kèm theo trực tiếp phim ngắn: như thế nào tấu một cái ấu tể.

Tuy chỉ hai năm còn chưa đủ khám phá hết nhiều điều thú vị nhưng Yuuki cũng hiểu đại khái về thế giới này, nông thôn hằng ngày đi đường người cũng không thưa thớt như vậy, không khí nói chuyện rôm rả, phố xá thành phố càng ồn ào sầm uất, cũng không hề có chú linh, có lẽ mỗi một thế giới là có đặc sản văn hóa khác nhau đi?

Nhưng phải công nhận là văn hóa anime hay các điện ảnh của thế giới hiện đại thực tuyệt vời~ thế giới nào cũng vậy, đủ không trùng lặp.

Nói tới chú linh Yuuki còn nhớ mang máng mình từng đuổi theo huynh trưởng chạy vào trong rừng, sau khi thoát khỏi rừng liền nhầm tới thế giới của con người cũng từng gặp qua chú linh, còn có cùng một nam hài xưng hô "bạn thân" một thời gian thực lâu, tầm hơn 5 năm gì đó.

Bởi vì hình thù của nam hài đó thực đặc biệt cho nên Yuuki mới nhớ rõ hắn. Và một lần Yuuki cùng bạn thân ở trong rừng đùa nghịch với chú linh, chỉ quay mặt đi có vài phút, bạn thân liền không biết đi nơi nào. Yuuki vẫn còn ngơ ngác quanh quẩn đi tìm, gọi mãi không có thấy bạn thân đâu, một mình lần mò ra khỏi rừng sau đó ở cửa rừng bị huynh trưởng sát khí bừng bừng chặn lại, bị tấu thảm.

Mặc kệ đi, nhớ lại vẻ mặt huynh trưởng quả thực một trận rùng mình.

Hai người đi vào giữa thôn, cũng không biết đường đi tới suối nước nóng cho nên Fushiguro Megumi không ngần ngại mà chặn lại một đứa bạn cùng lứa khác hỏi đường.

Yuuki chỉ đứng cách khá xa nhìn thoáng qua đứa bé kia.

Khuôn mặt được coi là dễ thương có chút phì của trẻ con, nhưng đối với nhan khống Yuuki mà nói thì khuôn mặt kia chính là người qua đường.

Tóc đen, mắt nâu đen, tóc ngắn tới gáy kiểu úp cái xoong nồi lên rồi cắt bừa, trên người mặc bộ đồ thể dục màu đỏ của trường học, có chút cũ nát, điểm đặc biệt duy nhất chính là có một đôi mắt to giống như pha lê châu trong bình nước ngọt có gas. Nhưng nhìn tổng thể thì quả thực vứt vào đám người cũng không tìm ra.

"Đi đằng trước một đoạn" Nhưng mà giọng nói của cô bé đó cũng không tệ lắm khiến Yuuki nhìn nhiều vài cái.

"Đó là cẩu sao? Thực đáng yêu" Cô bé cảm thán nói, ánh mắt không dấu nổi tò mò nhìn vào hai con chó được Fushiguro Megumi cho vào ba lô sủng vật cõng trên lưng.

Fushiguro Megumi trầm ngâm vài giây sau đó mới gật đầu: "Có thể, nhưng một chút thôi, chúng tôi đang vội".

Cô bé cũng không có để ý tới giọng điệu lãnh đạm của Fushiguro Megumi, tiến gần con chó sờ vài cái.

Thấy biểu cảm thích thú của cô bé, Yuuki nháy mắt hòa hoãn, đối với cô bé này cũng tăng lên hảo cảm.

Thích cẩu đều là người tốt!

"Nobara-chan! Mau tới đây" Từ xa giọng nói của một nữ hài khác vang lên.

"Vâng!" Cô bé gọi Nobara buông tay ra khỏi con chó, cũng không hề ý tứ chào hỏi hai người mà vui vẻ chạy đi.

"Yuuki-kun đi thôi" Fushiguro Megumi.

"Ừ" Âm tiết đặc biệt mang theo nãi âm.

Nobara theo bản năng mà chậm lại bước chân, cô quay đầu nhìn lại phía xa một đoạn.

Một đầu tóc đen cùng một đầu tóc đỏ hồng lớn nhỏ song song với nhau.

Nobara không cấm khỏi kì quái, vừa rồi Nobara rõ ràng không có thấy một người khác. Màu tóc đặc biệt như vậy Nobara đáng ra phải chú ý tới nhưng Nobara lại chỉ chú ý tới cái người tóc đen.....

Đột ngột một cái vỗ vai cắt ngang suy nghĩ của Nobara cùng với đó là giọng nói quen thuộc: "Thất thần làm gì vậy? Mau chạy nhanh tới nhà chị, mùa đông thực lạnh đứng ở ngoài không tốt".

"Vâng"

Nobara che giấu sự nghi hoặc trong lòng mình, vội vàng đuổi theo.

Thôi kệ, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan tới mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net