chương 5 nghỉ đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghỉ đông sắp tới, Fushiguro Megumi đã có bạn.

Tsumiki-neechan thật vui vẻ muốn Fushiguro Megumi dẫn bạn về nhà chơi.

"Yuuki-kun!"

Hai người lại gặp nhau ở cổng trường.

Yuuki nhìn chằm chằm Fushiguro Megumi, tiêu trí tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, mắt to tròn xanh thẫm.

Thấy Yuuki chỉ nhìn chằm chằm mình, Fushiguro Megumi liền biết Yuuki lại không nhớ tới mình, cậu có chút khó chịu cau mày: "Không biết tớ là ai sao?"

Yuuki chớp chớp mắt.

" A là Bạch Tuyết!"

"....." Fushiguro Megumi suýt chút nữa tự vướng ngã chân mình.

"Là Fushiguro Megumi " Fushiguro Megumi bất đắc dĩ nói.

"Gumi-chan! Là bạn thân" Yuuki đập tay nói.

Bạn thân chính là bữa trưa mang bento, bạn thân chính là trực nhật vệ sinh, bạn thân chính là cùng đi về nhà.

Như vậy Gumi-chan chính là bạn thân.

"Là Megumi-kun, không phải Gumi-chan" Fushiguro Megumi sửa đúng.

"Được rồi, Gumi-chan!".

"Là Megumi!".

"Đã biết, Gumi-chan".

"..."

" Như vậy Yuu-san sẽ không nhớ kĩ được a! Chỉ có thể gọi Gumi-chan thôi" Yuuki gãi tóc khó xử nói, trong miệng còn lẩm bẩm " Nghe vậy không phải thực phong nhã sao?".

Fushiguro Megumi cũng không lòng vòng với đề tài gọi tên này, cậu mau nói ra mục đích của mình.

"Tsumiki-neechan muốn mời Yuuki-kun nghỉ đông tới nhà chơi, nếu không tiện có thể từ chối".

Fushiguro Megumi cậu biết là Yuuki hiện tại ở một mình, cũng có người dám hộ. Nhỡ đâu nghỉ đông Yuuki sẽ cùng người giám hộ đi chơi.

"Sẽ có bánh hoa đào sao?".

"Tsumiki-neechan gần đây mới học, chắc là có" Fushiguro Megumi trả lời.

"Vậy được rồi, Yuu-san sẽ tới chơi, dù sao từ chối nữ tính là hành động kém phong nhã đâu" Yuuki quyết định.

Tuyết rơi phủ trắng xóa, lễ nghỉ đông đã tới, sau bị các bạn gái trong lớp lưu luyến chuyện trò cả buổi, Yuuki mới cùng Fushiguro Megumi bước về nhà.

Nhà của Fushiguro Megumi cũng không xa, đi tầm 10 phút là tới.

"Gumi-chan chúng ta đi đường này đi" Yuuki cúi đầu nhỏ giọng nói.

"?"

Fushiguro Megumi không biết Yuuki có chủ ý gì nhưng cũng đi theo.

Đây là đường tắt, ngõ nhỏ tối tăm thường sản sinh ra nguyền rủa. Sau vừa sáng nay Yuuki phát hiện nó bị xụp xuống một mảng lớn, do ngõ khá tối cho nên không ai phát hiện cũng không ai đi đường này.

"Đường không đi được" Fushiguro Megumi cau mày nói.

Yuuki không có đáp lời mà hơi dịch vào ngõ nhỏ, mò ra hai cây tre đã bị cột chắc dựa vào tường.

Trước con mắt tò mò của Fushiguro Megumi, Yuuki dịch chuyển cây tre dựa sát vào cạnh tường rồi đẩy nó xuống tạo thành cây cầu.

Yuuki-kun thực khỏe, vận chuyển tre như vậy chắc chắn sẽ thực nặng, chẳng nhẽ đây cũng là chú lực tạo thành.

Yuuki dẫn đầu bước qua cây cầu, sau khi sang bên kia vẫn thấy Fushiguro Megumi không nhúc nhích mới thúc dục hô lớn: "Còn thất thần làm gì, chúng nó ở ngay đằng trước, Gumi-chan không phải nói đi tìm chúng nó sao?"

Ừ nhỉ, trưa nay Yuuki nói có con cẩu thực đáng yêu hình như là bị vứt bỏ nhưng sáng nay vội vàng đi học nên Yuuki không mang nó trở về mới giấu nó đi, chiều nay muốn cùng cậu tới tìm nó.

Fushiguro Megumi không hề cảm giác được Yuuki dùng từ có chút kỳ quái, cậu bước qua cây cầu nhỏ.

Trời hiện tại đã về chiều, mùa đông tối thực mau cho nên ngõ nhỏ đã tối mịt mờ, hai người cũng chỉ thấy mờ mịt hình bóng của nhau.

Fushiguro Megumi vừa chạm tới bên kia thì bị tay của Yuuki nắm chặt.

"... Nó... Nó thực đáng sợ, chúng ta sẽ chết"

Yuuki cả người run lẩy bẩy, giọng nói nghẹn ngào.

"Có chuyện gì ?" Fushiguro Megumi ngữ khí thành khẩn nói.

Chẳng nhẽ lại là nguyền rủa?

"GUMI!!!" Đột ngột Yuuki hét lớn.

Fushiguro Megumi bỗng nhiên trên vai rơi xuống thứ gì.

Ngõ nhỏ âm u, mùa đông tối mịt thường khiến người ta liên tưởng tới....

"Aaaaaa......"

Sau tiếng hét lớn của Fushiguro Megumi, từ đầu ngõ nhỏ lập tức chạy vào một bóng người đen xì.

"Aaaaaaa......" Hai người đồng loạt hét lớn.

"Huỵch"

Bóng đen ngã xuống hố.

"...."

"...."

Hai người im lặng nhìn nhau, sau đó Yuuki lấy ra đèn pin soi xuống hố.

"Lão cha!?" Fushiguro Megumi không thể tin được thốt lên.

Fushiguro Toji cả người nhơ nhuốc, bị xi măng góc cạnh va đập có chút đau, hắn đã bò dậy chuẩn bị đứng lên bỗng bị đèn sáng chiếu tới, sau đó hắn nghe thấy Fushiguro Megumi kinh hô.

Hắn thỉnh thoảng vẫn luôn rình coi Fushiguro Megumi mỗi khi tan học về, hôm nay cũng rảnh hắn thói quen đi xem con trai mình. Vì "thiên cùng chú trói" tuy hắn không có chú lực cũng không nhìn thấy nguyền rủa nhưng hắn tự thân cường hãn tôi luyện mà có thể cảm nhận được, cho nên lúc hai tiểu quỷ kia đi vào ngõ nhỏ hắn cũng đi gần theo. Mà hắn còn là "Chú thuật sư sát thủ", tuy không thể nhìn vật trong bóng tối rõ mồn một nhưng việc ẩn nấp, nghe ngóng đều không vấn đề.

Fushiguro Toji cũng có thể nghe thấy hai tiểu quỷ nói chuyện.
[ "chúng nó ở ngay đằng trước, Gumi-chan không phải nói đi tìm chúng nó sao?"]

[ "... Nó... Nó thực đáng sợ, chúng ta sẽ chết"]

[ "có chuyện gì?"]

[ "GUMI!!!"]

["Aaaaa...."]

Sau tiếng hô lớn của Yuuki cùng đồng loạt tiếng hét của Fushiguro Megumi, Fushiguro Toji liền lập tức chạy ngay vào mà quên mất phán đoán, bóng tối làm hắn không nhìn rõ vật, không biết chuyện gì xảy ra, và hắn ngã xuống hố.

Fushiguro Toji hiện tại đối mặt với hai tiểu quỷ từ trên cao nhìn xuống chính mình, mà đứa nào mắt cũng tròn xoe.

Khụ, khụ.

Quá mất mặt, đã vậy Fushiguro Megumi còn nhận ra hắn.

" A? Là Ngưu tộc ba ba sao?" Yuuki cũng tròn mắt ngạc nhiên, sau đó từ đầu xuống chân đánh giá một lượt, cuối cùng dùng tay che miệng nhỏ giọng nói: "Không một chút phong nhã".

Một cái tương lai chú thuật sư, một cái thể chất thiên cùng chú trói đã nghe rõ rành mạch.

Fushiguro Toji:........

Fushiguro Megumi :..........

Vừa rồi không khí sợ hãi cũng tan hết sạch. Hai cha con thống nhất trực tiếp làm lơ Yuuki.

Fushiguro Toji có chút xấu hổ khi bị con trai mình phát hiện, hắn nhảy ra khỏi hố ra vẻ chấn tĩnh: "tiểu quỷ giờ này tiến ngõ nhỏ làm gì? Chú linh là thứ để mấy tiểu quỷ chơi đùa sao".

"Chú linh?" Yuuki mờ mịt nghiêng đầu nhìn Fushiguro Megumi: "đó là thứ gì?"

Fushiguro Megumi không biết vì sao Yuuki giả vờ không biết nhưng cậu cũng không chọc thủng, so với lão cha thì đồng bạn cân nặng hơn.

"Chúng ta đi tìm cẩu". Fushiguro Megumi nhìn lão cha kiên nhẫn giải thích.

"Đúng vậy, chúng ta còn phải đi tìm cẩu" Lúc này Yuuki mới ngẩn ra.

"Vừa rồi bọn mi hét lớn cái gì"

Nếu tìm cẩu thì hét cái gì, lại còn nói "Chúng ta sẽ chết".

"Là con rắn, Yuu-san thấy nó ở bên trên đỉnh đầu"

Yuuki sợ hãi dùng đèn pin soi lên. Trên đỉnh chỉ có cành cây từ phía bên kia tường chĩa vào nhưng lại không hề có thứ gì.

"Rõ ràng Yuu-san có thấy nó" Yuuki nghi hoặc.

Fushiguro Megumi chợt ngớ ra vừa rồi có thứ gì mới rớt xuống vai mình, sau bị quăng ra rơi xuống đất, cậu cúi người lần mò.

"Làm gì có thứ gì, cứ kêu kêu quát quát" Fushiguro Toji khó chịu.

"Thật sự Yuu-san có nhìn thấy".

"Là thứ này sao?" Fushiguro Megumi giơ lên một sợi dây thừng hỏi.

Buổi tối quá mờ cho nên xuất hiện nhìn sai cũng không sao.

Nhưng mà...

"Sao ông đi theo tôi?" Fushiguro Megumi lãnh đạm nghi vấn.

"... Ta chỉ tiện đường đi qua mới nghe tiếng hét của chúng mày" Fushiguro Toji nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm nghi ngờ: hiện tại không cùng phú bà lại xuất hiện ở đây, không phải có điều mờ ám chắc có quỷ!

Chỉ nghe Yuuki khoa trương kinh ngạc một tiếng "Oa~ lí do này Yuu-san có thấy trong phim! Đoạn này tổng tài nói với nữ chính 'Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua mới tiện tay cứu cô mà thôi, đừng tự mình đa tình' " Sau đó Yuuki còn tiếp tục bình luận: "Rõ ràng ngày nào cũng đi siêu xe, chân đều không tự mình đi sao có thể đi ngang qua một cái ngõ nhỏ như vậy nhỉ? Kì quái".

Fushiguro Megumi:.....

Fushiguro Toji:.... Cảm giác như đứa nhỏ này đang nội hàm ta nhưng ta không có chứng cứ.

"Bớt xem phim 8h" Fushiguro Megumi không lưu tình vỗ đầu Yuuki một cái, sau quay sang nhìn chằm chằm lão cha: "Có phải hay không ông đi theo tôi?".

Tuy lạnh nhạt chất vấn nhưng trong lòng Fushiguro Megumi ẩn ẩn cao hứng.

"Xùy... Đừng có tự mình đa tình" Fushiguro Toji mạnh miệng nói.

"Oa~ câu này cũng thật giống" Yuuki thốt lên.

Fushiguro Megumi:....

Fushiguro Toji:....

"Câm miệng!" Fushiguro Toji hằm mặt quát. Sau đó liếc nhìn Fushiguro Megumi một cái: "Nghe hay không thì tùy thích, ta đi trước".

"Oa~ câu này cũng y chang, có phải hay không Ngưu tộc ba ba trộm xem phim truyền hình 8h" Yuuki tiếp tục kinh hô.

"Ta còn cần phải trộm!!? Không đúng, ta mới không xem phim 8h" Fushiguro Toji kêu kêu quát quát.

"Còn nữa, gọi cái gì "Ngưu tộc" ?"

"Gumi-chan nói lão cha là Ngưu Lang, Ngưu Lang chính là thuộc Ngưu tộc, như vậy Gumi-chan là bán yêu".

"Ha?" Đứa nhỏ này đang giảng chuyện cười gì vậy?

"Đúng rồi lão cha" Fushiguro Megumi lên tiếng ngăn chặn lại Fushiguro Toji nổi nóng muốn tiến tấu đánh trẻ con: "Tôi muốn giới thiệu ông cho Yuuki-kun, nhất định phải giảm giá 30%"

"?" Con trai, ngươi nói cái gì??? Tách từng chữ ra hắn nghe hiểu nhưng ghép lại thành một câu hắn lại không hiểu.

"Không phải ông làm Ngưu Lang sao? Yuuki-kun cũng giống bọn họ a" Fushiguro Megumi kiên nhân giải thích. Yuuki-kun là cái phú nhị đại, không có ba mẹ, thiếu tình thương cha, suy ra cần thuê ba ba. Fushiguro Megumi đã tự diễn giải như vậy.

"Nhóc con, mi hiểu Ngưu Lang là gì sao?"Fushiguro Toji híp mắt nhìn chăm chú, cảm giác rất nguy hiểm.

Nhưng Fushiguro Megumi cũng không bị bộ dáng của Fushiguro Toji dọa sợ, cậu kiên nhẫn giải thích nghĩa của từ "Ngưu Lang" mà mình tự hiểu: "Phục vụ thuê ba ba dành cho các người thuộc hào môn nhưng từ nhỏ thiếu thốt tình cha" Fushiguro Megumi mắt cá chết một bộ 'ông là ngu xuẩn sao, hỏi một câu ngớ ngẩn'.

"....." Là hắn lí giải sai hay con trai hắn có điều hiểu lầm về hai từ "Ngưu Lang".

Ai dám thuê hắn làm ba ba? Ai dám làm con của hắn!!?

Nhìn vẻ mặt câm nín không nói gì của Fushiguro Toji, Fushiguro Megumi nghi hoặc hỏi: "... Chẳng nhẽ không phải".

"Ngưu Lang! Cái này Yuu-san có nghe qua " Yuuki một bộ vẻ mặt bừng tỉnh, hô lớn níu kéo lực chú ý về phía mình.

Hai cha con đồng loạt nhìn về phía Yuuki, lão cha vẻ mặt "xem ngươi phun được cái gì" còn đứa con một bộ tò mò hứng thú.

"Chính là truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang là người yêu của Chức Nữ, sau những ngày tháng chia xa, con của hai người đều do Ngưu Lang  chăm sóc". Yuuki giống như nhà trẻ đứa bé hứng thú bừng bừng biết được đáp án muốn thầy cô nghe mình.

Fushiguro Megumi tuy chưa xem cái gì "Ngưu Lang Chức Nữ" nhưng nghe Yuuki giải thích cũng một bộ vẻ mặt bừng tỉnh: "thì ra là vậy, cuối cùng Ngưu Lang vẫn là cho thuê ba ba phải không?" Sau đó quay sang Fushiguro Toji sắc bén nhìn: "Đáp án của tôi là đúng!"

Fushiguro Toji:...... Bình tĩnh, bình tĩnh. Đây là con trai cùng bạn thân nó, hai đứa cũng chỉ là cái tiểu quỷ, bình tĩnh không được động thủ.

"Yuuki-kun có thuê không, lão cha sẽ đánh chiết giá còn 70%" Fushiguro Megumi tiếp tục mời chào, quảng cáo.

"Không thuê, mau biến"

Fushiguro Toji đen mặt táo bạo nói, chẳng muốn ở đây thêm một chút nào nếu không hắn sẽ không nhịn được rút kiếm ra chém hai tên tiểu quỷ này, Fushiguro Toji mau tróng một thân chật vật biến mất ở đầu ngõ.

Fushiguro Megumi cùng Yuuki hai mặt nhìn nhau.

"Hắn tới làm gì?"

"Không biết, chúng ta chẳng phải đi tìm cẩu sao? Đi thôi".

Yuuki ôm trên tay một con chó nhỏ, Fushiguro Megumi trên tay cũng ôm hai con chó nhỏ. Hai người đều cùng trở về nhà của Fushiguro Megumi.

Vài hôm trước Yuuki phát hiện ra thường ngày tan học về sẽ có người đi theo rình coi, trên người cũng không hề có sát ý. Hôm qua Yuuki mua tới cửa hàng thú cưng chọn ra ba con cẩu có linh tính, vì nguồn gốc xâu xa là khuyển (mặc dù không cùng đẳng cấp) cho nên Yuuki mới tìm được ba con cẩu được coi là có linh tính, nghe hiểu tiếng người.

Yuuki không chỉ dùng nó để dụ dỗ kẻ rình coi ra mà mục đích chính huấn luyện nó trở thành ba cái công cụ cẩu phục vụ cho mình, nói trắng ra chính là bóc lột lao động.

Một con Golden Retrieve màu vàng cam, một con Labrador Retrieve màu  kem sữa và một con Shiba. Chúng nó tốn khá nhiều tiền, được xếp hạng thông minh nhất trong loài chó, dễ dàng huấn luyện.

Ngay cả Fushiguro Megumi cũng không tin ba con chó đắt tiền như vậy lại nhặt được, cậu cũng đoán được là Yuuki mua nhưng lại không biết vì sao Yuuki phải nói dối.

Nhà Fushiguro Megumi không có lớn như trong tưởng tượng, đối với Yuuki mà nói thì nhà thực nhỏ còn cũ kĩ. Nhưng khi bước vào lại sạch sẽ ngăn nắp, độ hài lòng thoáng chốc bay lên, bả vai căng thẳng của Yuuki cũng hạ xuống.

"Bệnh khiến phích cũng thực rắc rối" Fushiguro Megumi nhìn Yuuki, nhỏ giọng phun tào. Nhưng tai khuyển tộc thực thính cho dù hiện tại bản thể là nhân loại cũng không có giảm bớt đi rất nhiều.

Yuuki phồng má không cho là đúng: "Không phải bệnh khiến phích, Yuu-san chỉ thích sạch sẽ hơn bình thường một chút thôi, căn bản sạch sẽ là điều bình thường, thực phong nhã".

Fushiguro Megumi:......

Cảm giác giống như Yuuki-san đang nội hàm cậu.

"Hai đứa về rồi sao?" Một đứa bé cũng không lớn hơn hai người là bao, bước ra cửa nghênh đón.

Tóc đen cột thấp, khuôn mặt bánh bao, đôi mắt cong cong, tuy chỉ là một bé gái khoảng 8-9 tuổi nhưng lại có nét thành thục, ổn trọng cùng ôn nhu.

Khi Yuuki đánh giá Tsumiki thì Tsumiki cũng đánh giá lại người bạn đầu tiên của em trai mình: "Chị là Fushiguro Tsumiki, chị gái của Megumi-kun, em là Yuuki-kun đi?" Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Nhìn khuôn mặt ôn nhu cười của Tsumiki khiến Yuuki liên tưởng tới mẫu thân của đệ đệ, bà cũng là người có khí chất ôn nhu như thế này, trong suốt quãng thời gian ăn nhờ ở đậu nhà đệ đệ nhưng Yuuki lại đối mẫu thân hắn hảo cảm siêu cao. Xinh đẹp, hiền lương lại còn nấu ăn ngon.

Yuuki đối với Tsumiki tươi cười, ngoan ngoãn giới thiệu: "Em là Okita Yuuki, thật cao hứng khi gặp Tsumiki-neechan. Nhìn qua chị cũng thực phong nhã đâu ~".

"Trong khoảng thời gian này, cảm ơn khi Tsumiki-neechan chăm sóc".

Được ngoan ngoãn đáng yêu tiểu thiên sứ Yuuki manh tới, Tsumiki không khỏi phủng mặt mình: "Không cần khách khí! Chị cũng thực thích Yuuki-kun đâu ~"

Đệ đệ nhà mình từ nhỏ đã trưởng thành, mặt diện than giống như ông cụ non, tính cách thanh lãnh khiến Tsumiki không cảm nhận được mình là chị gái, nay đứa em trai lại mang vệ một tiểu thiên sứ ngoan ngoãn đáng yêu quả thực là đệ đệ quốc dân  trong lí tưởng của bao người, Tsumiki tìm tình thực vui vẻ.

"Yuuki-kun cũng không cần mang rau củ, thực phẩm tới đây đâu, đừng khách khí như vậy"

Gần chiều nay Tsumiki liền nhận được giao hàng thực phẩm, bên trong có rau củ còn có thịt cá mới mẻ, rau củ còn dính bùn đất, lá bị dấp nước tươi tốt, nhìn liền biết là thực phẩm vừa được vận chuyển từ nông thôn tới. Tsumiki biết đồ tươi như vậy giá thành sẽ thật cao.

Nhưng cũng chỉ là tới chơi mà thôi, Tsumiki cũng không có tính toán chi li như vậy, đãi vài ba bữa cơm cũng đủ.

"Yuu-san không quá yên tâm thực phẩm nhà người khác, đồ nhà mình Yuu-san yên tâm hơn. Tsumiki cũng không cần phải khách khí, một mình Yuu-san ăn cũng không hết cả nông trại".

Tsumiki:.....

Fushiguro Megumi:.....

Tuy biết là không có ý khoe khoang nhưng  cứ có cảm giác thực chua.

Nghe xem, "đồ ăn nhà mình" " có cả một nông trại" là người có thể nói ra sao!

Đáng giận! Vạn ác kẻ có tiền.

Hai người âm thầm chua loét.

Fushiguro Megumi tuy biết nhà bạn mình có thực nhiều gia sản, có cả trang trại nuôi bò để tự sản xuất sữa cùng sữa chua nhưng lại không ngờ tới bạn mình còn có cả một nông trại cung cấp thực phẩm.

Nhà giàu cũng không khoa trương như vậy đi!

Đáng giận! Chua sắp phải thành chanh tinh rồi.

" Yuu-san cũng có thể cùng Tsumiki chia sẻ, dù sao Yuu-san cùng Gumi-chan chính là bạn thân".

"Không cần đâu, thật sự không cần" Tsumiki từ chối cười vội vàng tách ra đề tài: "Đúng rồi, Megumi-kun mau dẫn Yuuki-kun lên phòng, sau đó đi tắm rửa rồi chắc cũng kịp giờ cơm".

"Yuuki-kun muốn ăn món gì?" Tsumiki trước khi quay người vào bếp liền hỏi ý kiến.

"Yuu-san không có kén ăn nhưng nhất định phải có món bánh tráng miệng".

"Vậy làm món bánh hoa đào nha ".

"Vâng ~"

"Yuuki-kun mau lên tới" Fushiguro Megumi đứng ở cầu thang nhìn Yuuki còn đang chậm chạp.

"Lên đây".

______

Phúc lợi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net