Chương 87: Okkotsu Yuta (NFSW)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơn hàng thuộc về vị khách Armesalan
\(UwU)/ ♡

Char: Okkotsu Yuta
Thể loại: Trầm? "Để tui dịch ra cho dễ hiểu ha." Ngược tâm, R21.
Summayry: Mối quan hệ không tồn tại tình yêu.

Lưu ý: Do đơn hàng không được đánh số thứ tự nên khi nhận được hàng để tránh tác giả nhầm lẫn, hãy xóa bình luận đặt Req đi!!! Làm ơn mà mấy má tui già cả rồi nên không nhớ được ...

Note: Không biết người đẹp có còn nhớ tới nhỏ dzịt màu dzàng trên cái nền màu hường này hong ta?

.
.
.

Sẽ có một ngày ánh đèn vào ban đêm chẳng thể làm cho ta yên giấc.

Tôi nghe được tiếng thở nặng nề từ cậu phả qua khoảng không cạnh bên. Chúng tôi cùng nhau nằm trên chiếc giường đôi, đắp cái chăn bông dày dặn và chán nản tới độ chẳng thể ngủ nổi. Dù đã kết hôn cách đây hai tháng theo chỉ thị của thượng tầng, những lão khọm già tham lam thích ra lệnh cho cấp dưới.

Hôm đó khi tôi bước vào trong gian phòng cổ quái, thứ mùi máu tanh nồng nặc bao phủ ngay lập tức khiến tôi buồn nôn. Đám người tự cao ngồi thẳng tắp, dáng hình siêu vẹo ẩn sau tấm vải trắng tinh. Cảnh tượng đáng lẽ sẽ cực kỳ hợp với phim kinh dị lại trở nên khá quen thuộc với tôi. Một chú thuật sư đặc cấp đã hoạt động gần sáu năm trời.

"Đã đến rồi à?" Lão ta lên tiếng hỏi.

"Vâng." Tôi máy móc trả lời.

Ánh nến vàng sệt lan tỏa, tôi nghiêm chỉnh quỳ dưới sàn, hướng đôi mắt đờ đẫn lên trên như con chó trung thành nhất. Loài vật được con người gán ghép cái danh bạn tốt, tôi cười khẩy, không người bạn nào muốn đeo thêm cọng dây xích đâu.

Nặng nề quá.

"Đây là mệnh lệnh, các người hãy tạo ra thế hệ chú thuật sư ưu việt hơn."

Theo lời ông ta hai đứa tôi được giao cho trọng trách khá mất dạy, dù chưa từng gặp qua nhau để hiểu về đối phương. Mà thông thường việc các dòng tộc lớn liên hôn chả phải chuyện gì xa lạ hết. Tất cả cũng chỉ vì giới chú thuật đã dần lụi tàn, nên mới cần thêm nhiều nhân tài xuất chúng, tương tự với Gojo Satoru hay Fushiguro Megumi.

"Anh không định làm sao?" Tôi ngây thơ hỏi, còn vô tư dùng đầu ngón tay chọt chọt tấm lưng cứng cỏi kia.

"..."

Mặc khác Yuta vẫn nằm im còn giả vờ không nghe thấy, tôi khó chịu kéo tấm chăn sang phía mình rồi bực bội đạp gối. Thỉnh thoảng sẽ quan sát xem tên này định làm gì tiếp theo, tuyệt vời! Cậu ta thật sự bơ tôi luôn. Tôi thở dài nhìn lên trần nhà tối đen, ừ, có lẽ kết hôn với trẻ con là loại trải nghiệm tẻ nhạt thế này.

"Được được, chị chúc nhóc ngủ ngon."

"Tch."

Khoan, cậu ta vừa tặc lưỡi à?

Yuta thất thần ngồi dậy, gương mặt thiếu niên lộ rõ vẻ bất mãn. Cậu ta ấn mạnh tôi xuống giường dùng dây thắt lưng trên tủ khóa chặt cổ tay tôi, não bộ tôi bỗng nhiên ngưng trệ toàn thân cứng đờ. Và sự tự tin ban đầu hoàn toàn mất hút sau nụ cười ngờ nghệch.

"Thế này thì lại hơi nhanh quá ..." Nụ cười trên môi tôi hóa thành hình dạng méo mó.

"Câm miệng."

Quả nhiên, âm giọng đều đều của cậu ấy chẳng tồn tại nguồn cảm xúc nào. Giống như đang nói chuyện với một con búp bê vô tri vô giác. Thật lòng thì tôi thấy có chút khó chịu, vì bản thân thường xuyên bị xem thường như vậy nên mới vô cùng mệt mỏi đây.

Thà rằng tôi cứ mặc kệ cái nhiệm vụ chó má đó đi, tận hưởng cuộc sống yên bình hoặc chết đuối dưới đáy biển lạnh lẽo.

"Cơ thể của nhóc ngọt ngào đấy, thật tuyệt khi nó có thể gia tăng chú lực cho kẻ khác."

Ma quỷ xuất hiện.

"Đ-au ... huh."

Bóp chặt con mồi.

Thứ tanh nồng đó đang ngọ nguậy trong vòm họng tôi, đâm vào trong đâm sâu hơn nữa ... Tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn ấy phảng phất xung quanh, tại nơi không tồn tại ánh sáng. Những đợt bắn tinh trầy trật hủy hoại tâm trí trống rỗng, khi tôi ngậm nó mãi dẫu muốn nôn ra lắm.

Vì cổ họng đã rát tới độ nhói lên rồi.

Nếu như chọn bật khóc bây giờ tôi sẽ càng khốn khổ hơn trước. Nếu như ... linh hồn tôi gục ngã, cả thế giới ngoài kia liền muốn chống trả tôi.

Tôi hiểu mình không thể chạy trốn, không thể thoát khỏi số phận cay nghiệt đó.

"Nhóc bao tuổi rồi nhỉ?"

"Đừng nhiều chuyện và tập trung vào đi." Tôi cắn môi.

Xuôi theo dòng đời siết tim tôi từng chút, mong là vạn ngày sau nữa tôi có thể tự viết nên di chúc tiễn đưa mình.

Tôi sợ

Cái cảm giác buông thả đó.

Trên dòng sông vương vấn dòng nước mắt mằn mặn.

Sâu bọ đang dần bò vào trong rồi bám lên tử cung tôi, cơ thể tôi điên cuồng lắc lư máu đỏ chảy xuống, nhễu từng giọt.

Chảy, rơi, hòa lẫn.

"Tập trung vào."

Yuta bình thản kéo áo tôi xuống tay cậu áp lên đầu ti, nhẫn tâm kẹp thứ mẫn cảm ấy vào kẽ ngón tay.

"Áh."

Tôi bất giác rên rỉ, đầu lưỡi ấm nóng của cậu lướt qua da thịt tôi liên tục bú mút, khoái cảm như luồng điện chạy dọc thân thể, đầu ngón chân tôi vô thức cong lên. Thoát khỏi giấc mộng chớm tàn tôi chân tôi bám lên eo cậu, hèn mọn khẩn cầu tình yêu.

Nhưng ... Chúng tôi hề không yêu nhau.

Ngón tay thô ráp dùng sức len lỏi vào giữa hoa huyệt đẫm nước, mỗi động tác thọc vào rút ra đều mang theo dâm dịch sền sệt. Điên cuồng khuấy đảo, ấn mạnh lên hột le sưng đỏ bên dưới.

Côn thịt của cậu đã sớm cương cứng đến phát đau.

Yuta lạnh nhạt phóng thích phần gậy thịt nam tính thô dài kia ra ngoài. Chĩa chúng lên bụng nhỏ còn không quên ép tôi chạm vào nó.

Côn thịt kia nóng thật, tôi âm thầm cảm thán, thân gậy rắn chắc, quy đầu vì kích thích đã tràn ra không ít chất lỏng nồng mùi. Tôi theo thói quen cũ vuốt lên vuốt xuống, há miệng ngậm nguyên cây rồi ve vẫy cái lưỡi rắn để hút.

Nét mặt của cậu vẫn hờ hững như cũ, không nói không rằng đẩy tôi ra xa. Yuta nắm chặt cổ chân tôi kéo lên trên, côn thịt to lớn cắm vào trong tiểu huyệt.

"Áh ... K-hông."

Tôi hét lớn đồng tử mở to hết cỡ, choáng váng cảm nhận được hoa huyệt bị giã nát, trong thoáng chốc tôi thở dốc. Nhưng Yuta vẫn tàn nhẫn đẩy vào tiểu huyệt chặt hẹp đó, mãi đến khi cả cây gậy đầy gân được cắm thẳng vào tử cung. Tốc độ của Yuta không giảm xuống, cậu liên tục xỏ khuyên như muốn đụ chết tôi.

"Dạng chân ra và hứng tinh dịch của tôi. Chảy giọt nào thì coi chừng tôi."

Âm hộ tôi bị cậu kéo căng, hoa huyệt theo đó cũng co rút lại sau cùng đạt tới cao trào. Hông tôi không ngừng đong đưa, gương mặt đỏ ửng tóc rũ xuống vai, nước bọt theo khóe miệng chảy ra bên ngoài trông rất dâm loạn. Đống tinh dịch tanh tưởi thấm ướt chân tôi, nước mắt cũng thế, giọt nước mắt của kẻ rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Tôi yếu ớt mỉm cười. Khóe mi nhắm hờ trông như con sóc nhỏ ướt sũng, mất đi cánh rừng và chẳng bao giờ có thể trở về ngôi nhà của nó.

Và cậu thiếu niên đó chợt rưng rưng khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Sẽ có một ngày ánh đèn vào ban đêm chẳng thể soi sáng nỗi đớn đau của hai ta.
.
.
.

Vcl sai lỗi xưng hô giờ mới kịp fix khók khók. Thành tâm xin lỗi những ai đã đọc phải đống hỗn độn đó.

Lâu lâu mới trả req .... ehe ... ehe.

I Love You.

( ՞ਊ ՞)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net