Chương 10: Bữa tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Quýnh Thư lúc nào trông cũng bé nhỏ như vậy....

Gã nghĩ thế khi đứng đợi trước cửa nhà em và trông em bước ra với một cái áo khoác lông to sụ trên mình, luống cuống khóa cửa nhà.

Gã nghĩ thế khi nhìn em lon ton chạy ra trông thật nhỏ bé, thật dễ thương và mềm mại biết mấy.

Gã nghĩ thế khi trông em ngước lên nhìn gã và cười, gã yêu nụ cười này.

- Đi thôi._ Gã ngượng ngùng và luống cuống, hắng giọng một cái rồi quay qua mở cửa cho em, Văn Quýnh Thư nhếch mép, Trụ Diên thực sự rất dễ dụ.

- Cảm ơn._ Em gật đầu rồi ngồi vào bên trong, nhìn theo gã vòng qua trước mui xe và ngồi vào ghế lái.

- Vậy... chúng ta sẽ đi ăn ở đâu?_ Em hỏi, khi nhìn gã bắt đầu khởi động xe.

- Mày nhớ chỗ mình hay ăn hồi học Đại học không?

- Nhớ...

- Vậy chúng ta đến đó, được chứ.

- Được._ Quýnh Thư chỉ đáp gọn, rồi nhìn ra phía bên ngoài đường kia. Em tuy không có mấy kỉ niệm tốt đẹp về nơi đó lắm, nhưng nếu gã muốn, thì em sẽ thuận theo ý gã.

Gã trông bầu không khí chùng xuống thì bối rối, gã muốn nói gì đó để cứu vớt tình hình, nhưng quả thực chẳng biết nói gì. Đầu óc gã rỗng tuếch, và từng lời ngớ ngẩn luôn được gã chặn lại mỗi khi kịp phát ra, hồi trước thì toàn là Quýnh Thư mở lời và bày trò, nhưng bây giờ thì...

- Nhắc mới nhớ, gần 1 năm trước, cái hôm mà mày hẹn tao tới đó ăn, thì tao gặp Chiêu Mỹ nhỉ!?

Gã cười, và quay sang nhìn em khi đang dừng đèn đỏ. Quýnh Thư không đáp, chỉ quay lại nhìn gã rồi nở nụ cười nhẹ, nhưng méo mó đau đớn, đến lúc đó gã mới nhận ra, quả thật bản thân không nên nói cậu vừa rồi.

- A... tao...

Gã định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì em đã quay đi. Gã vẫn có thể thấy em hít vào một hơi sâu, rồi thở ra đầy nặng nề, trong im lặng. Gã biết tự tay gã đã phá hỏng bữa tối đáng lẽ sẽ trọn vẹn này rồi.

Khi đến nơi, em chỉ lặng lẽ mở cửa xe rồi bước ra ngoài, em dường như không muốn nói gì nữa. Trụ Diên nhìn em bước vào bên trong, không hiểu sao lại có cảm giác như em đang tới đây một mình, không phải với gã hay bất kì ai khác, chỉ đơn giản là mình em mà thôi.

Nghĩ vậy mới nhớ ra, ngoại trừ với gã ra, Quýnh Thư chưa bao giờ nói thích ai, đến quý ai cũng chưa từng.

- A, Quýnh Thư lâu lắm rồi mới tới!_ Bác chủ cửa hàng reo lên mừng rỡ, xoa đầu em đầy yêu thương. Quýnh Thư cũng đáp lại, cười nhẹ mà đáp.

- Vâng, cũng lâu quá rồi.

- Ngồi đi ngồi đi, cháu muốn ăn gì?

Gã đi đằng sau, thực sự thấy Quýnh Thư như đang rất cô độc, buồn bã. Gã không hiểu sao, cảm giác về cảm xúc của em, gã rất rõ, chẳng cần em quay lại nhìn gã, gã cũng biết. Nhưng gã lại chẳng được như Tại Hiền hay Hạc Niên, gã lại chẳng biết làm sao để cứu vãn tình hình, chẳng rõ điều gì làm em vui và cũng chẳng biết nói gì để em bớt buồn. Gã chẳng được như họ...

- Trụ Diên đấy à? Hôm nay không đi cùng Chiêu Mỹ nữa sao?_ Bác chủ có vẻ bất ngờ, ừ thì bình thường gã hay đến đây với cô, gã cũng chẳng thấy đó là vấn đề. Cô bảo cô thích đồ ăn quán này, gã cũng vậy, thế nên thay vì đến với những nhà hàng đắt tiền, hai người lại hay chọn nơi này làm chỗ để trò chuyện hơn.

- Ơ... vâng... cháu..._ Gã ấp úng, gã đang sợ cái gì chứ? Gã không biết, chỉ là không hiểu vì sao, gã lại bất giác quay sang nhìn em.

Mặt Quýnh Thư hơi tối lại, và em không giấu điều đó. Em cũng không thừa sức mà kìm nén mọi thứ như vậy, từng lời gã nói đã đủ mệt mỏi rồi, em bây giờ chỉ muốn dùng bữa cho xong chuyện thôi. Nhưng em đã ngay lập tức cảnh tỉnh bản thân, này mày không được như thế, mới chỉ có vài lời mà đã định bỏ cuộc rồi sao? Phải, em không được bỏ cuộc, chỉ là mấy lời cỏn con đó thôi, em không được nhụt chí vì chuyện đó. Em hít vào một hơi sâu, và kìm nén mọi nỗi buồn lại, tiếp tục nở nụ cười gọi.

- Trụ Diên, còn định đứng đó tới bao giờ? Mau gọi đồ đi chứ!

Trụ Diên trông em đã vui lên thì thở phào trong lòng, có lẽ em không để bụng những điều gã nói nhiều như gã tưởng. Gã nhanh chóng tiến đến, ngồi phía đối diện và không cần nhìn menu, gã đã nhanh chóng gọi.

- Cho cháu hai phần gà sốt, một mỳ đen và bánh gạo cay nhé! A, bánh gạo thêm hành tây nha bác!_ Gã gọi, và nhìn em mỉm cười gập menu lại, gửi lại bác. Em nhìn gã, em không nói gì, nhưng trong lòng em là một khoảng hụt hẫng.

Gã không thích ăn bánh gạo và gã gọi nó cho em, em biết. Nhưng kiểu ăn thêm hành tây đó, là của Chiêu Mỹ... Vốn dĩ có khi gã chẳng còn nhớ, em ghét hành tây và nếu như em ăn bánh gạo, em sẽ thích có dứa trong đó. Đó là gu ăn uống kì lạ và gã đã không ít lần thắc mắc về nó, nhưng có lẽ bây giờ gã cũng chẳng còn nhớ về kỉ niệm của hai người hồi đó nữa rồi.

Bác chủ quán nhìn em hơi bối rối, nhưng rồi cũng cầm menu mà quay vào bếp.

Em im lặng, em nhìn xung quanh và cảm giác buồn bã càng dấy lên to lớn mỗi lúc em nhìn thấy những gì thân thuộc. Trước hiên nhà đối diện kia là nơi em và gã đã trú mưa vào ngày thi khi đi về từ cửa hàng tiện lợi, cửa hàng bên cạnh là nơi em và gã đã cùng nhau chia sẻ cái bánh bao cuối cùng vào tối muộn. Còn nơi này, chiếc bàn này, em và gã đã luôn ngồi ở đây, trò chuyện về đủ thứ trên trời dưới biển, về học hành cho tới dự định tương lai.

"Tao sẽ là chủ tịch còn mày sẽ làm thư ký cho tao, sau mỗi giờ làm bọn mình đều có thể ra đây ăn!"

"Nghe tuyệt đó, vậy thì chủ tịch, tất cả nhờ vào ngài vậy!"

"Thôi đừng có gọi tao là chủ tịch, nghe sởn hết cả da gà rồi đây này!"

"Haha đùa thôi chứ còn lâu đây mới gọi mày là chủ tịch nhé nhé!"

"A cái thằng này...."

Bây giờ nghĩ lại, mới thấy khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết mấy, em khẽ cười nhưng rồi nụ cười cũng nhanh chóng biến mất, như làn sương vậy, chỉ quơ tay qua một cái, đã không còn lại gì.

Em biết em và gã sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại khoảng thời gian hạnh phúc đó...

- Của bọn cháu đây._ Bác chủ quán bê đồ ăn ra, gà đặt ở giữa, đặt đĩa mỳ trước mặt gã và đĩa bánh gạo trước mặt em, trong bánh gạo thay vì có hành tây, lại có dứa.

- A... bác..._ Em có phần hơi bất ngờ ngẩng lên nhìn bác, liền bị bác xoa đầu tới rối cả tóc.

- Cái thằng này, mày tưởng bác quên mày thích ăn bánh gạo với dứa sao? Mày đâu có ăn được hành tây, sao lúc nãy thằng Trụ Diên gọi mày không nói một tiếng, may mà bác nhớ ra đấy nhé!

- A... vâng, cháu cảm ơn bác!_ Em cười gượng rồi trông theo bác vội vã chạy ra bàn khác khi họ gọi, khi quay lại đã thấy gã nhìn em đầy bối rối.

- Tao... xin lỗi....

- Có gì đâu mà xin lỗi._ Em cười nhạt, rồi bắt đầu ăn. Gã hối lỗi, rồi ngày mai sẽ lại quên ngay thôi mà...

- Tao xin lỗi, lúc đó lại không nhớ ra mày không ăn được hành tây.

- Không nhớ cũng là chuyện dĩ nhiên thôi, rốt cuộc cũng đâu phải là chuyện cần để tâm.

Em dùng giọng điệu có chút buồn bã mà nói, liền khiến gã như cảm thấy em đang ám chỉ rằng, vốn dĩ bản thân em cũng chẳng phải là điều quan trọng để gã lưu tâm. Sao em lại nghĩ như vậy chứ?

- Nếu lần sau tao có quên, mày cứ nhắc tao nhé! Tao...

- Không cần, cứ gọi theo ý ngài. Tôi ăn thế nào chẳng được._ Em nhún vai, và cầm lấy đôi đũa.

- Không, tao...

- Ngài mau ăn đi, không sẽ nguội mất.

- Ừ... ừ...

Gã nhìn em, cũng đã khá lâu rồi gã mới ngồi đối diện em, gần em như này. Em lúc nào trông cũng thật an bình, và gã nghĩ gã yêu sự an bình đó, rất nhiều. Nhưng... dũng khí để tiến đến với sự an bình đó, gã lại không có.

- Quýnh Thư...

Gã gọi và nhìn vào đôi mắt trong vắt của em, nụ cười trên môi em bây giờ là thật chứ? Gã có cảm giác tất cả đều là giả, từ nụ cười như đang che giấu nỗi buồn này của em, cho tới giọng điệu buồn bã của em ban nãy, thật là khó hiểu làm sao. Gã còn chẳng thể rõ nổi, rốt cuộc có phải là em đang thực sự buồn không nữa.

- Cô Chiêu Mỹ... cô ấy thích ăn hành tây lắm sao?_ Em cất tiếng hỏi, khi nhìn thấy đĩa mỳ của gã. Lý Trụ Diên cũng đâu có thích ăn hành tây, nhưng nhìn đĩa mỳ của gã bây giờ xem, em dám cá rằng nếu là gã trước kia, chắc chắn sẽ không chịu ăn đâu.

- À ừ, cô ấy thích lắm. Cũng bắt tao phải ăn cùng nữa cơ, cô bảo là nó ngon với tốt cho sức khỏe nên kêu tao phải ăn. Mặc dù đến bây giờ tao vẫn không thấy nó ngon, nhưng ăn riết cũng quen. Nhưng mà nhìn cô ấy cười vui vẻ lúc thấy tao ăn, cũng vui lắm. Chiêu Mỹ là cô gái như thế đấy, cô ấy..._ Gã chợt ngưng lại, mặc cho biểu cảm trên khuôn mặt em vẫn thế, nhưng dường như có gì đó đang ngày càng trùng xuống. Khi Quýnh Thư giữ nụ cười đó trên môi, gã có cảm giác như em đang dùng ghim, ghim đôi môi mỏng đó vào hai bên má mà giữ nụ cười đó vậy. Đầy đau đớn, nhưng em vẫn làm, vì một lí do nào đó mà gã sẽ mãi mãi không bao giờ có thể hiểu được.

- Ngài cứ nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe mà._ Em ra hiệu tay, nói với giọng thoải mái, và em thầm cảm ơn người đối diện em bây giờ là gã, là Lý Trụ Diên chứ không phải Lý Tại Hiền hay Chu Hạc Niên, hai kẻ mà chắc chắn sẽ nhận ra cái nặng nề ẩn trong giọng điệu của em ngay lập tức.

Vì Trụ Diên, gã ta chẳng phải là kẻ để tâm đến em tới mức ấy.

- Chiêu Mỹ... cô ấy là một cô gái rất tuyệt vời, vậy nên...

- Vậy nên....?

- Vậy nên....

- Vậy nên tôi hẳn là kẻ tồi tệ rồi.

Trong giây phút, dường như lại thấy bóng hình nhỏ bé trước mắt như muốn tan đi theo làn gió đông khẽ thổi vào trong quán. Lý Trụ Diên quả thực muốn với tới ôm chặt vào lòng, nhưng gã đã không làm thế.

Vậy nên Lý Trụ Diên gã mới không chọn em.... ý em là vậy sao? Không, Quýnh Thư ơi, em không hề như thế! Em là điều tuyệt vời nhất và còn hơn cả thế, em chẳng bao giờ là kẻ tồi tệ cả vậy nên đừng bao giờ nói như vậy, ngay cả trong suy nghĩ xin em cũng đừng nghĩ vậy!

Nhưng gã không chọn em vì...

Vì...

Gã cũng không biết nữa, gã muốn chọn em mà....

Gã muốn giữ chặt con người ngồi trước gã, để không ai có thể đụng vào em. Gã muốn em bên gã, gã muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, gã muốn ôm lấy thân ảnh mỏng manh đó, và gã muốn...

Gã muốn hôn lên đôi môi mỏng đó, thật sâu và nồng nhiệt. Gã muốn chìm trong hương nhài mê đắm đó, và hãy dìm gã thật sâu, để gã chẳng bao giờ có thể thoát ra được nữa.

Văn Quýnh Thư, gã muốn bên em lắm, nhưng rồi gã đã không cho phép mình làm thế.

Chúng ta chỉ là bạn thôi, phải rồi, gã tự nhủ như thế...

Mặc dù tôi muốn hôn cậu, rất nhiều

Văn Quýnh Thư...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net