Chương 12: Mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quýnh Thư kéo lại áo, rồi nhanh chóng băng qua sân trước, chạy vào nhà.

Em vờ như không thấy, cho tới khi bước lên bậc thang đầu tiên của thềm trước cửa nhà, mới ngẩng lên, bất ngờ hỏi.

- Ơ, chủ tịch....

Trụ Diên cứ tĩnh lặng mãi như thế, trân trối nhìn em như thế. Dường như gã có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng rồi chẳng có bất cứ một thanh âm nào được bật ra khỏi cổ họng cả. Xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, ánh sáng nhàn nhạt từ ánh đèn trước cửa nhà Quýnh Thư chẳng thể chống chọi lại với màn đêm này. Tuyết bắt đầu rơi dày, lạnh, rất lạnh, nhưng Quýnh Thư còn lạnh gì nữa chứ. Lý Tại Hiền rất ấm áp phải không, anh ta rất ấm áp mà, chơi thân với nhau như vậy, gã hiểu anh ta rất rõ. Lý Tại Hiền là ngọn lửa, lúc nào cũng rực rỡ, ở bên Quýnh Thư, chắc chắn sẽ khiến em vui vẻ hơn. Xứng đôi như vậy, nhưng rốt cuộc cảm giác khó chịu đang dâng trào trong lòng này là gì?

Quýnh Thư, có phải... cậu đã chán ghét tôi...?

- Chủ tịch đến đây có chuyện gì vậy?

Em tươi cười, rồi lách qua người gã để mở cửa nhà. Em tiến vào trong, và tránh qua một bên để mời gã vào.

- Chủ tịch có muốn vào nhà uống chút trà không?

Gã quay lại, nhìn em một hồi lâu, rồi chẳng biết nên làm gì nữa. Gã tức giận, phải, nhưng lại chẳng hiểu bản thân tức giận vì chuyện gì. Gã muốn to tiếng với em, nhưng cũng lại muốn ôm em thật chặt. Đừng rời xa tôi, gã muốn thét lên như thế, ở bên tôi, gã muốn thì thầm vào tai em như vậy, những gã lại cứ nín bặt. Đồng tử liên tục rung lên, môi gã hơi hé, như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Gã nuốt nước bọt, rồi đưa cho em mấy cái túi giấy gã đang cầm trên tay, cố gắng bình ổn tông giọng, nhưng lại vội vã nói.

- Đây là... quà của tôi.

- Quà sao? Chủ tịch... thật cảm ơn, nhưng sinh nhật tôi chưa...

- Không phải quà sinh nhật, chỉ là quà thôi...

- Thành thật cảm ơn, nhưng vì sao..?

Vì sao ư? Gã cũng không rõ được nữa, có lẽ là mong em tha thứ cho gã, cho những gì gã đã nói và đã làm, có lẽ là mong em sẽ chấp nhận tấm lòng này của gã mà nở một nụ cười như ngày xưa. 

Có lẽ gã mong có thể cứu vớt chuyện xưa cũ. Chỉ bằng vài món đồ này ư? Không, đây chỉ là cách để gã mở lối trên con đường đưa một Văn Quýnh Thư của những năm tháng vui vẻ đó trở lại. Chỉ là.... gã nhớ em ngày đó rất nhiều, vậy thôi.

- Tôi tiện đường đi mua sắm với Chiêu Mỹ, thấy mấy cái cravat hợp với cậu, nên mua, thưởng cho sự cố gắng của cậu trong mấy tháng qua...

-.... Vậy sao?_ Em nhỏ giọng, tay mân mê quai túi. Đầu em cúi gằm xuống, trời lại tối nên gã chẳng thể thấy rõ khuôn mặt em. A... Quýnh Thư... không phải như vậy đâu...

Không phải, tại sao lại nói dối như vậy chứ Lý Trụ Diên? Tự gã nhớ rõ, chiều nay khi đi mua cravat cho em, gã đã hạnh phúc đến mức nào mà. Hạnh phúc khi nghĩ tới ngày mai, và những ngày sau đó nữa, Quýnh Thư sẽ đeo những cái cravat này đi làm. Gã đã lựa từng cái, thật cẩn thận và còn nhờ người ta đóng thành những hộp quà nhỏ xinh cho em nữa. Quýnh Thư thích hình mặt trăng, vậy nên ở đằng sau mỗi cái cravat đều được gã đặc biệt yêu cầu thêu thêm hình mặt trăng màu vàng. Gã ngồi đó chờ họ thêu, và gã nghĩ về em rất nhiều.

 "Cảm ơn, Trụ Diên!" 

Em sẽ gọi tên gã chứ, em sẽ cười chứ? Liệu Quýnh Thư có vui không nhỉ? Gã nghĩ là có, gã mong là có, thực lòng mong như vậy....

Gã muốn gọi tên em, nhưng sau cùng, lại quyết định không làm thế. Vì đã muộn rồi, em và gã cần phải nghỉ ngơi thôi, vậy nên ngày mai, ngày mai gã sẽ giải thích với em sau.

- Vậy... tôi về đây.

- Vâng, chủ tịch đi đường cẩn thận._ Em cúi đầu chào, và dõi theo hình bóng gã rời đi, khuất sau màn đêm và làn tuyết rơi dày. Trở vào bên trong, em thở ra một hơi dài đầy sảng khoái, sau đó thò tay vào bên trong một cái túi giấy, em lôi ra một hộp cravat nhỏ. 

- Tiện đường sao...?_ Em khẽ cười, rồi cầm cái cravat ra trước gương, quàng thử vào. Lúc đó, liền phát hiện ra một hình mặt trăng nhỏ được thêu đằng sau. Em liền chạy ra, mở hết những hộp cravat khác, cái nào cũng có hình mặt trăng khuyết được thêu đằng sau. Em ngả lưng ra ghế, cầm cái cravat đang đeo trên cổ, hôn lên hình mặt trăng nhỏ đẹp đẽ rồi khúc khích.

- Lý Trụ Diên... nói dối tệ quá...

~o0o~

Buổi sáng đầu tuần, trời hửng nắng, như không còn chút dấu tích của một đêm lạnh lẽo mới trôi qua. Em hít vào một hơi đầy sảng khoái khi nhìn lên số tầng đang dần tăng, xem lại bản thân trong gương một lần cuối trước khi cửa thang máy mở ra, mắt tự động nhìn xuống cái cravat, xanh sọc đen, Lý Trụ Diên vẫn là thích sự kết hợp màu sắc này như thế.

Tiếng *ting* vang lên dứt khoát cũng như những bước chân em tiến ra khỏi đó. Nhưng thanh âm đầu tiên em nghe thấy, lại là tiếng Chiêu Mỹ cười. Em khựng lại, định hình mọi chuyện và cố gắng không mất bình tĩnh. Em ngẩng lên và nhìn cô gái đó đứng cạnh gã. Chiêu Mỹ liếc mắt xuống phía Trụ Diên, rồi cất giọng.

- Chào buổi sáng, Quýnh Thư.

- Buổi sáng tốt lành, cô Chiêu Mỹ._ Em tươi cười và thoải mái tiến đến bàn làm việc của gã, vừa đi vừa chậm rãi hỏi.

- Cô Chiêu Mỹ tới đây có chuyện gì sao?

- Không có gì, chỉ là hôm nay được nghỉ, đến đây với anh Trụ Diên thôi.

- Đầu tuần mà được nghỉ sao?

- Cậu có vấn đề gì với chuyện đó sao?

- Ồ không, tôi nào dám vấn đề với cô Chiêu Mỹ. Chỉ là tò mò thôi, tò mò rằng rốt cuộc chỗ làm của cô là như nào, mà lần trước trong giờ làm vẫn có thể đến đây._ Em quay lưng và đi pha một tách cà phê như thường lệ, chuyện đối thẳng mặt với Chiêu Mỹ em cũng đã nghĩ tới nhiều rồi, chỉ là bây giờ nó đã thực sự xảy ra thôi. 

- Ý cậu là sao, Văn Quýnh Thư!?_ Chiêu Mỹ tuy khá dữ dằn, nhưng lại là loại người dễ đoán. Việc cô ta tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, em thở hắt ra một hơi như khinh miệt, tay vẫn chậm rãi pha cà phê.

- Ý tôi như nào thì nó là như thế, còn cô Chiêu Mỹ muốn hiểu ý tôi như thế nào, tôi không thể thay đổi được._ Em cầm cốc cà phê ra và đặt lên bàn gã, hương cà phê làm em nhớ tới Tại Hiền trong giây lát. Nhưng không giống như mùi cà phê đắng, Tại Hiền mang hương cà phê có chút ngọt và ngậy như được pha thêm kem sữa vào, một mùi hương đem lại cho em cảm giác khó chịu.

- Tại Hiền..._ Em lầm bầm cái tên này, trong phút chốc nhớ đến chuyện hôm qua, làm thân với anh ta là một quyết định đúng đắn, em biết một ngày nào sẽ có thể lợi dụng được anh ta mà. Đồng tử Trụ Diên giãn ra, nhưng gã ta vẫn đủ tỉnh táo để trấn tĩnh lại bản thân, làm to chuyện ở đây sẽ chỉ khiến mối quan hệ của cả ba thêm rắc rối.Bàn tay Chiêu Mỹ đặt lên vai gã siết lại, khi cô nhướn mày khinh khỉnh.

- Còn đỡ hơn cậu, đi làm mà vẫn còn tâm trí để dụ dỗ người đã có bạn gái.

Quýnh Thư không tỏ vẻ nao núng, vì cô ta nói đúng, phải, em chính là loại người như thế. Em mỉm cười, rồi đáp lại.

- Phải, cô Chiêu Mỹ. Không những có tâm trí làm vậy, tôi còn phải dành thời gian dọn dẹp tàn dư trên ghế sofa hộ cô. Cô nói xem, người có ý thức có phải không nên làm phiền người khác nhất là trong những chuyện nhạy cảm như này không?

- Thôi được rồi, không cãi nhau nữa. Chiêu Mỹ, giờ anh còn phải làm việc, em có thể ra kia chờ được không? Anh sẽ cố gắng xong...

- Tại sao không bảo cậu ta đi!? Em có thể giúp anh mà!_ Chiêu Mỹ chỉ mặt Quýnh Thư mà nói. Em nhíu mày và mỉm cười như khinh thường, ý em là với học thức, kỹ năng cũng như kinh nghiệm của cô ta, cô ta có thể giải quyết chuyện gì chứ? Trụ Diên dường như nao núng, nhìn em rồi nhìn lên Chiêu Mỹ. Gã ta thở dài ra một hơi, không còn cách nào khác bèn nói.

- Thôi được rồi, dù sao hôm nay cũng không quá nặng nề. Tôi lo được, cậu có thể đi làm những việc khác. Tránh đi một chút, hôm nay tôi muốn có không gian riêng.

Em đã mong Trụ Diên khôn ngoan và rạch ròi hơn thế, nhưng một lần nữa em đã hiểu gã quá rõ để biết rằng đưa ra một quyết định khác là bất khả thi với Trụ Diên. Em cúi đầu, khe khẽ nói rồi quay lưng đi, từng thanh âm thân thương như chực vỡ ra trong cổ họng.

- Nếu chủ tịch đã nói vậy, thì tôi đi.

Em cầm lấy cặp và tiến ra thang máy bấm xuống tầng dưới. Thực ra vẫn còn vài dự án em cần phải bàn với Tại Hiền và lấy ý kiến của Hạc Niên, vậy nên có thể nhân cơ hội này mà làm việc đó. Em đưa tay lên vuốt mắt, cố diễn màn kịch này ít nhất là cho tới khi cửa thang máy khép vào. Trụ Diên ngồi đó, bồn chồn, quả thực cảm thấy hối lỗi. Có lẽ gã đã quá lời, gã không biết được vì Quýnh Thư mới là người phải đón nhận. Gã sẽ xin lỗi, sau khi Chiêu Mỹ rời đi, có lẽ là tối nay hoặc chút nữa khi gã có thời gian nhắn tin. 

Quýnh Thư trở xuống gặp Hạc Niên, thấy hắn ta đang vui vẻ nói chuyện với một cô gái khác trong lòng cũng có chút gợn sóng. Có lẽ là lo lắng mất đi một người có thể lợi dụng, cũng có lẽ là mừng thầm vì cuối cùng cũng đã bớt đi một mối phiền phức. Dù sao đi nữa thì một mình Tại Hiền là đủ rồi, Hạc Niên thì có hay không cũng không quan trọng. 

Văn Quýnh Thư rất kiên nhẫn, đứng từ xa nhìn Hạc Niên nói chuyện xong mới tiến đến bắt chuyện. Cô gái đó giống với Chiêu Mỹ, cả hai đều rất xinh đẹp, có cảm giác mềm mại nữ tính, điều mà Quýnh Thư có muốn cũng chẳng thể có được. Dù sao Văn Quýnh Thư vẫn là đàn ông, dù là Omega nhưng vẫn là đàn ông, so với phụ nữ vẫn có nhiều điểm không hấp dẫn bằng.

- Anh Quýnh Thư.

Hạc Niên thấy em ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ như cún con thấy chủ quả thực khiến Quýnh Thư cảm thấy có chút tức cười. Cũng không hiểu Hạc Niên thấy em có điểm gì tốt hơn những người theo đuổi hắn, so ra với những người luôn mong mỏi hắn, Quýnh Thư cũng không có gì nổi trội đặc sắc.

- Số tài liệu hôm trước cậu gửi cho tôi, tôi có vài chỗ muốn nhờ cậu xem lại và thay đổi một chút. Cậu có rảnh không, hay để khi khác tôi quay lại?

- Em rảnh em rảnh, anh cứ nói đi!_ Hạc Niên gấp gáp trả lời, kéo ghế ra mời Quýnh Thư ngồi nhưng đã bị em từ chối. Quýnh Thư dúi hắn ta ngồi xuống còn mình đứng đằng sau, em đặt tài liệu lên bàn rồi lật ra những chỗ muốn hắn ta sửa, thì thầm.

- Chỗ này, tôi nghĩ rằng...

Chu Hạc Niên có mùi quýt rất dễ chịu, vừa ngọt ngào vừa thanh mát, như thể đứng giữa một vườn quýt rộng lớn đang mùa kết trái vậy. Tính cách của hắn ta cũng giống với mùi hương, tươi mới lại dịu dàng, là một cậu trai tốt tới mức đôi lúc khiến Quýnh Thư cảm thấy tội lỗi. Chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt ở một cửa hàng bánh, cậu trai kia chỉ đơn giản là đi tới đi lui vẫn chưa chọn được món nào mà Quýnh Thư ngày hôm đó cũng đột nhiên tốt bụng, liền chỉ cho hắn ta món bánh ưa thích của mình mà nói.

"Cái này, ngon lắm đấy."

Nhìn cậu trai kia mở to mắt, hai má ửng hồng ngơ ngẩn nói cảm ơn, Quýnh Thư cũng đã biết mình đã khiến một người tương tư rồi. Cứ nghĩ sẽ chỉ lướt ngang qua nhau nhanh vậy thôi, ai ngờ vài tuần sau đã bắt gặp cậu trai này trong thang máy, còn thấy hắn ta cười rạng rỡ với mình.

"Chúng ta lại gặp lại nhau rồi. Từ bây giờ em sẽ làm việc ở đây, mong anh giúp đỡ!"

Vậy mà đã cũng được hơn 1 năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, Quýnh Thư cũng đã quen với chuyện có sự hiện diện của Hạc Niên trong đời. Không bàn đến chuyện hắn ta có quan tâm em hay không, có Hạc Niên giúp công việc của em nhẹ nhàng hơn rất nhiều, suốt thời gian qua hắn ta đã giúp đỡ em không ít vậy nên mỗi khi có dịp em đều mời hắn đi ăn, coi như là chút báo đáp cho những gì hắn đã làm.

Hạc Niên giống như một mùa hạ rực rỡ không ai sánh bằng vậy. Mỗi khi hắn ta cười không gian xung quanh như bừng sáng, ngay cả thanh âm của cậu trai này cũng đem lại cảm giác nhiệt thành gần gũi như những tia nắng chói chang.

Hắn ta là mùa hè mà Quýnh Thư đã luôn ghét, là kiểu người mà Quýnh Thư nếu nghe tới sẽ cố gắng tránh xa. Vậy mà không hiểu sao Quýnh Thư lại chẳng thể ghét nổi Hạc Niên, có lẽ cũng bởi hắn ta chẳng thự sự là mùa hè rực rỡ, có lẽ bởi thực chất hắn ta là mùa thu dịu dàng mà Quýnh Thư đã luôn yêu.

Chỉ là nếu làm mùa hè sẽ được nhiều người thích hơn vậy nên Hạc Niên mới làm. Ở điểm này, hắn ta và Quýnh Thư giống nhau, đều giả vờ làm một ai đó mà mình không phải, tất cả là để thế gian này đối xử với mình tốt đẹp hơn một chút.

- Cậu và tôi thật giống nhau.

Quýnh Thư bất giác thì thầm như vậy khiến Hạc Niên ngay lập tức quay đầu lại nhìn. Hắn ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Quýnh Thư, môi hắn hơi hé như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau cùng cũng chỉ "Dạ?" một tếng ngắn gọn như muốn Quýnh Thư xem rốt cuộc ý em là gì. Quýnh Thư chỉ cười, vỗ nhẹ vào lưng Hạc Niên rồi tiếp tục chỉ vào đống tài liệu như muốn hướng sự chú ý của hắn quay lại công việc.

Hắn ta và Quýnh Thư đều nói dối để được người mình yêu để ý tới, chỉ là Hạc Niên không đem chút ác ý nào trong đó, còn Quýnh Thư thì tới một chút thành ý cũng không có. Vậy thì không thể nói là giống nhau được, chỉ là có chung hành động mà thôi.

Hạc Niên tốt đẹp như vậy, sao có thể so sánh với Văn Quýnh Thư được chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net