8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm trên nền đất bẩn thỉu của phòng giam, lúc ý thức còn mơ hồ và các cơn đau như ập vào đại não, Chanhee nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Ông đã nói chỉ cần bắt làm con tin, sao lại hành hạ cậu ấy?" Younghoon mặt đanh lại, không kiềm chế mà gắt lên với người đàn ông ở đối diện. Ông ta là Cho Doosoon một trong năm thủ lĩnh của phe nổi loạn, tùy nói là thủ lĩnh, nhưng vì một vài lý do mà luôn bị người khác coi thường hơn bốn người còn lại một bậc.

"Từ bao giờ mày lại ủy mị thế. Để tao nhắc cho mày nhớ mày là người của phe nào, là chính mày chọn đi con đường này. Nên đừng có quên mất bản thân là ai mà đi lo cho lũ sâu bọ thấp kém. Đừng có làm ra vẻ cao quý với tao, mày chẳng qua cũng giống tao, là một đứa phản bội mà thôi."

Chanhee cố gắng mở to mắt, để không nghe nhầm, giọng nói này chẳng phải là của Younghoon? Lời bọn họ đang nói là gì... không lẽ nào Kim Younghoon lại phản bội, phản bội bọn họ.

Younghoon nắm chặt bàn tay, mặt lạnh như cắt "Có thể tôi làm chuyện giống ông, nhưng không bao giờ thấp kém vì lợi ích của bản thân mình mà phản bội đồng đội giống như ông. Ông đừng ép tôi, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đâu. Không được động đến dù chỉ một sợi tóc của cậu ấy. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì, tôi thề rằng người đầu tiền xuống âm phủ làm bạn với cậu ấy là ông."

"Con mẹ thằng điên, giờ mày còn dám uy hiếp tao? Đừng tưởng có anh cả chống lưng cho thì tưởng mình là quý tử. Anh cả chỉ coi mày là thứ con rơi con vãi để tùy ý lợi dụng, lúc hết giá trị thì máy cũng chỉ là rác rưởi chẳng ai thèm nếm xỉa tới mà thôi." Hắn nhếch mép cười vẻ xem thường lắm, nhổ nước bọt xuống rồi rời đi. Tuy là dáng vẻ không sợ ai đó nhưng cũng không quên nhắc bọn đàn em không cần động tới Chanhee nữa.

Đương nhiên ngay cả khi Cho Doosoon không ra lệnh thì cũng sẽ không ai dám động tới Chanhee nữa, chỉ thiếu điều đổi luôn cậu sang căn phòng giam vip có máy sưởi chăn ấm đệm êm. Ai mà không biết Younghoon là đứa con trai duy nhất của "Anh cả" người đứng đầu phe nổi loạn. Tuy rằng đúng như Cho Doosoon nói, quan hệ cha con của bọn họ không tốt. Thậm chí ngay từ đầu Younghoon cũng không hề chấp nhận việc làm của cha mình nhưng không biết sau đó vì sao lại gia nhập phe nổi loại rồi trở thành một gián điệp của chúng. Dù có ghét nhau đến đâu thì cũng đâu ai dám chọc vào ổ kiến lửa đó, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Không chừng đầu của bọn chúng sẽ bị bắn nát lúc nào không hay.

Lúc Younghoon nhìn qua khe cửa vào phòng giam, thấy Chanhee vẫn đang nhắm mắt nằm ở góc mới yên tâm rời đi mà không biết rằng người kia đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi của mình và Cho Doosoon.

Mọi kí ức chạy qua trong đầu Chanhee chân thực đến mức khiến cậu run rẩy. Ngay sau khi mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là hình ảnh Kim Younghoon đang nằm ở chiếc giường bệnh kế bên, tay vẫn đang truyền nước.

Trong phòng không có ai, suy nghĩ một lúc, cậu gắng rời giường tiến về chỗ người kia. Chanhee khẽ thở hắt ra khi vịn được vào thành giường rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chưa được bao lâu thì Younghoon tỉnh, có lẽ cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhau, không ai có ý định bắt đầu. Younghoon không nhịn được ánh mắt có phần dò xét của Chanhee nữa bèn quay đi.

"... Hôm đó lúc tôi ở trong phòng giam kia, đã nghe thấy anh nói chuyện với một tên trước cửa. Hắn chính là kẻ cầm đầu của chúng hôm mọi người đến cứu tôi, phải không?"

Younghoon không ngờ điều đầu tiên Chanhee nói không phải lời mắng chửi hay trách móc gì mình đâu khi trải qua đống chuyện tồi tệ ấy. Cũng không ngờ Chanhee lại nghe thấy những gì bọn họ nói, lại chỉ qua một giọng nói mà đoán được đó là ai. Anh nhìn cậu rất lâu, rồi khẽ gật đầu.

"Lúc đó tuy ý thức tôi không rõ ràng nhưng Jaehyun có vẻ rất kích động?"

"...Hắn ta từng là người của tổng cục kháng chiến. Bị phe nổi loạn mua chuộc mà phản bội Jaehyun, chuyện cụ thể thế nào tôi không tiện nói, dù sao cũng là chuyện riêng của hắn, sau này cậu sẽ biết thôi. Dù sao, đó là một đòn đả kích rất lớn vào Jaehyun, cục trưởng và cả tổng cục nên hắn ta được đặt cách trở thành một trong những thủ lĩnh của chúng."

Chanhee suy nghĩ, nếu như là thủ lĩnh thì những chuyện như cầm quân ở nhà lao như vậy cũng không đến lượt hắn phải ra mặt. Nhưng nếu là một tên khốn phản bội đồng đội để treo lên cao thì khác. Đương nhiên dù có mang tiếng là thủ lĩnh đi chăng nữa thì cũng sẽ không quá được coi trọng. Đấy là lý do tại sao hắn chỉ có thể lảng vảng ở nhà lao phe nổi loạn với mấy tên lính quèn để tra khảo tu binh và Jaehyun lại tức giận tới mức ấy khi nhìn thấy hắn.

"...Vậy còn anh? Tại sao anh làm thế? Tôi đã nghe thấy hắn nói, anh.. anh là con trai của... người mà nếu tôi không nhầm thì là thủ lĩnh đứng đầu phe nổi loạn?" Giọng Chanhee hơi run lên khi nhìn sắc mặt trắng bệch đi mất phần của Younghoon. Dù biết chuyện này không thể là giả nhưng biểu hiện ấy của anh như một mũi dao đâm vào tim của cậu. Vậy là ngày từ đâu Younghoon đã lừa họ, không phải một kẻ phản bội bị mua chuộc mà là ngay từ đầu Younghoon chưa bao giờ cùng một phe với bọn họ hết.

"Tôi... không phải con trai của ông ta." Younghoon quay đi, nhìn ra cửa sổ. Sau đó dù Chanhee có cố gắng hỏi thêm điều gì anh không không trả lời. Cậu cũng không biết phải làm gì, đành quay về giường. Tuy rằng vô cùng gần nhau, nhưng lại xa xôi đến vô tận, mỗi người đắm mình không một thế giới riêng của bản thân.

.

Sunwoo vừa nhìn thấy Jaehyun thì lập tức khóc nức nở xà vào lòng hắn như một đứa trẻ. Jaehyun cũng chỉ biết cười bất lực vỗ vỗ mấy cái vào lưng cậu. Juyeon cả Eric và Hyunjoon vẫn đang đứng ở xa kia nhìn bọn họ, không ai lại gần.

Eric thì thầm vào tai Juyeon, nhưng âm lượng đủ lớn để cả Hyunjoon cũng nghe thấy "Chuyện là sao, sao tên Younghoon kia cũng chạy về đây rồi. Có phải lại lừa chúng ta không đấy?" Juyeon không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Jaehyun và Sunwoo ở đằng xa kia.

Phải mất một lúc sướt mướt Sunwoo mới chịu bỏ Jaehyun ra. Lúc hai người tiến lại chỗ bọn Juyeon, bỗng Sunwoo thấy Hyunjoon đi lên phía trước, cậu cũng đề phòng mà đừng chặn trước, đẩy người Jaehyun ra sau lưng mình "Cậu lại định gây ch-"

"T... tôi xin lỗi." Chưa kịp để Sunwoo nói hết câu, Hyunjoon đã nói chen vào. Còn bày ra điệu bộ vô cùng bẽn lẽn đưa một tay lên gãi gãi đầu "Lúc trước tôi kích động quá nên cư xử hơi ngu xuẩn, cậu đừng để bụng."

Trong lúc Sunwoo cũng đang bối rối không kém vì chưa biết trả lời thế nào thì Jaehyun đã đẩy cậu sang một bên tiến lên mà xoa đầu Hyunjoon như nựng một con cún con khiến mái tóc cậu rối tung lên "Ôi mấy đứa nhóc này đáng yêu quá đi mất, như mấy đứa trẻ con giành nhau kẹo rồi làm lành ấy nhỉ, haha."

Sau đó anh khoác vai cả hai đến chỗ Juyeon và Eric "Hello Eric, lâu không gặp."

Điệu bộ cợt nhả của Jaehyun cùng giọng điệu như thể anh vừa đi du lịch Hawaii về khiến Eric và Hyunjoon cùng lúc cạn lời không biết nói gì. Hyunjoon ngại quá lên chuồn ngay khỏi cái quàng vai của Jaehyun chạy về chỗ Eric cùng khuôn mặt đỏ bừng như cà chua.

"Tối nay ta mở tiệc nhé, tôi phải uống rượu bù thôi trong kia toàn bị ép uống mấy thứ nước vị kinh quá." Jaehyun cười cười với bọn họ, không ai nhắc hay hỏi gì về chuyện cũ như thể đã qua rất lâu rồi dù đó mới là chuyện của ngày hôm qua.

.

Buổi tối, bọn họ ăn thịt nướng, nhưng chỉ có Chanhee xuất hiện với chiếc chân còn hơi khập khiễng, Younghoon thì bật vô âm tín. Jaehyun cũng không quá để ý, anh nâng ly cụng với mỗi người một lần rồi một hơi uống cạn, dốc lên đỉnh đầu tỏ ý đã cạn sạch rồi.

Khác với tưởng tượng của Sunwoo, không khí cũng khá thoải mái. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai đội xác nhập bọn họ ngồi ăn chung một bàn. Không ai nói về chuyện công việc, mấy câu chuyện cười của Eric khiến ai cũng cười không ngậm được mồm.

Thoáng chốc, ai cũng ngà ngà say, Chanhee tửu lượng không tốt nên gục đầu tiên, Eric và Hyunjoon chưa gục, nhưng cũng chập choạng đi không vững. Hai bọn họ dìu Chanhee trở về, Juyeon chỉ sợ ba người ngất ở đâu đấy không biết trời đất chăng sao gì nữa.

"Tôi đi xem bọn họ." Sunwoo là người duy nhất không say, đứng đậy đi theo ba người kia. Cũng không phải tửu lượng của cậu tốt, chỉ là Sunwoo không thích đồ có cồn nên trừ ly rượu đầu tiên cụng với Jaehyun ra, còn lại cậu uống nước ngọt.

Căn phòng chỉ còn lại Juyeon và Jaehyun, cả hai đều có tửu lượng tốt, nhưng vì uống nhiều quá nên cũng bắt đầu say rồi. Juyeon là người biết điểm dừng, đã ngưng uống từ lâu. Jaehyun vẫn đang uống, anh rót rượu ra một phần ba ly, một hơi uống cạn rồi lại rót tiếp, cứ như thế đến khi bình rượu chỉ còn phân nửa.

"Đừng uống nữa, cậu say rồi" Juyeon bước tới, giữ lại tay Jaehyun đang cầm bình rượu chuẩn bị rót.

"Say gì chứ, cậu đừng thấy mặt tôi đỏ thì nghĩ tôi say, lần nào uống rượu bia cũng bị vậy, là do da trắng thôi." Jaehyun cười cười làm khoé mắt cong lên nhìn như con cún.

"Không say cũng không nên uống nữa, cậu uống nhiều rồi, mai sẽ khó chịu." Juyeon lấy chai rượu khỏi tay anh đóng nắp lại "Tôi đưa cậu về phòng." Nói rồi cậu toan đỡ anh dậy thì Jaehyun đã đứng dậy trước, bước đến tựa vào người Juyeon, đưa hai tay quàng qua cổ cậu như vắt vẻo trên cái xào.

"Hì hì, vậy đành nhờ Juyeon đưa tôi về nhé." Mắt anh vẫn cong cong. Vậy còn bảo không say, đã say thành cái dạng này rồi... Juyeon thầm nghĩ.

Juyeon đèo bồng Jaehyun đi trên hành lang dài vắng vẻ. Bị hơi thở đều đều của anh phả vào cổ khiến mặt cậu nóng bừng. Nghĩ bụng, Jaehyun cao như thế kì thực nhẹ tênh đi, phải kiềm chế lắm cậu mới không bế bổng anh lên, vì nhỡ may mà bị ai bắt gặp thì ngại chết.

Về đến phòng, Jaehyun đã không còn mở nổi mắt, Juyeon thả anh xuống giường. Định quay đi thì  lại bị Jaehyun kéo ngược lại khiến cậu ngã ngào xuống đè lên người.

Juyeon dùng hai tay chống dậy nhưng cổ lại bị anh kẹp chặt không cho đi, bỗng Jaehyun mở mắt, nhìn chằm chằm Juyeon, mặt hai người đang đối nhau "Ừm.. Juyeon.. tôi khó chịu." Trong mắt Jaehyun phủ một tầng nước mờ, nhìn cũng có chút tội nghiệp.

Juyeon không nói gì chỉ nhìn thật sâu vào ánh mắt Jaehyun. "Juyeon.." Jaehyun tiếp tục gọi.

"Anh đang khiêu khích tôi đó á?"

"... Phải đấy, vậy Juyeon có mắc bẫy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net