Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook đi khỏi, cô mới dám tìm điện thoại của mình. Cả ngày hôm nay cô không liên lạc với TaeHyung, nhìn vào số cuộc gọi nhỡ là biết anh đã lo thế nào, chắc chắn sẽ giận cô lắm. Cô cũng muốn gọi lại, nhưng có chút do dự, vẫn chưa biết lấy lý do nào để giải thích. Dốt cuộc thì một cuộc gọi mới từ anh, cô hít thở sâu, cố tỏ ra bình thường mà nghe:

-Gấu à! Em nghe đây.

Nghe được giọng nói của cô, đầu dây bên kia thở dài một tiếng. Cô cứ nghĩ sẽ bị anh mắng cho vì cái tội cả ngày nay không nghe máy.Nhưng không, giọng anh vốn dĩ đã trầm, bây giờ lại càng trầm hơn, nghe có chút nặng nhọc, có chút lo lắng.

-"Cả ngày hôm nay em đi đâu vậy?"

-Em....em đi chơi.

-"Sao anh gọi em không nghe máy?"

-Em để chế độ im lặng nên không biết.

"JungKook chết tiệt, dám tắt điện thoại của tôi" -trong đầu cô thầm chửi JungKook.

-"Em có sao không? Có ai đến tìm em không?"

-Không ạ. Có chuyện gì sao?

-"Em biết Jeon JungKook chứ? Tránh xa tên đó ra và đừng để hắn lại gần nhé."

-TaeHyung à!

-"Sao vậy?"

-Em xin lỗi.

-"Sao lại xin lỗi anh? Đã có chuyện gì xảy ra rồi? T/b à!"

-À.....không có gì đâu.

-"Em ngốc lắm, đừng để anh phải lo nữa."

-Em biết rồi mà. Em xin lỗi. Từ lần sau em sẽ không để anh phải đợi nữa.

-"Được rồi được rồi. Bây giờ nhà anh có việc, khi nào xong anh sẽ điện lại cho em."

-Nae. Chúc anh buổi tối vui vẻ.

-"Gấu của anh cũng vậy nhé. Nhớ những gì anh dặn. Tên JungKook đó thật sự rất nguy hiểm."

-Được rồi, em đi ăn đây. Em tắt máy đây.

-"Ừm, ăn nhiều vào nhé. Anh đi đây."

Cuộc gọi kết thúc, khoé mắt cô bắt đầu trào ra thứ chất lỏng mặn đắng trong suốt.

"Em xin lỗi. TaeHyung à!"

Hơn 10h đêm, JungKook quay trở lại mật thất, điều đầu tiên anh làm là vào bếp uống nước. Mở tủ lạnh ra, các nguyên liệu trong tủ vẫn còn nguyên, xoong nồi bát đĩa vẫn chưa bị động chạm đến. Khẳng định rằng không có dấu hiệu nấu nướng, anh vào phòng ngủ. Thân thể thiếu nữ đang nằm ngủ, tư thế nằm khó chịu, gượng ép và có chút câu dẫn. Nhưng anh phải ngó lớ, phải kìm nén lại, bởi cô đang có thai.

-Này!

-...

-Này!

-...

Gọi hai câu cô không thưa, anh bẹo má cô một cái thật đau. Giấc ngủ ngon bị phá hỏng, cô cau có mặt mày, cái giọng lè nhè đáng yêu mà mắt thì vẫn nhắm tịt:

-Mẹ....cho con ngủ thêm một tí nào.

-...(thở dài)... Không phải mẹ cô. Là tôi.

Cô dụi mắt rồi ngồi dậy:

-À....tôi quên mất.

-Vẫn chưa ăn?

-Không nấu.

-Ở đây lục lọi cái gì à mà không nấu cơm ăn?

-Không biết nấu.

Vốn dĩ đồ ăn đều là mẹ cô nấu, vì nhà làm hàng ăn. Cô làm thêm ở khách sạn, cũng chỉ làm phụ bếp, chưa từng động  vào việc đun nấu. Thế nên chuyện cô không biết nấu ăn cũng là điều hiển nhiên. Khuôn mặt anh lúc này có chút tức giận, anh nhìn cô chằm chằm một lúc, khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.

-Tôi...tôi sẽ không nói trống không nữa.

-Đi ra đây.

-Đi đâu?

-Đi ăn. Cô muốn nhịn đói phải không?

-Ai muốn nhịn đói chứ.

-Đứng dậy và đi theo tôi. Đừng nhiều lời.

"Cái thứ quân phiệt nhà anh. Không làm gì cũng tức giận".

Anh đi ra bếp, cô nghĩ anh sẽ giống như soái ca ngôn tình, nấu cho cô ăn. Hí hửng, tưởng bở, kết quả là anh ngồi khoanh tay ở bàn ăn, sai cô đun nước.

-Đun nước đi.

-...

-Không biết nấu ăn thì cũng biết đun nước chứ?

-Anh sẽ nấu sao?

-Nhiều lời, làm đi.

Đun nước làm gì? Nấu mì chứ làm gì. Anh cũng đâu biết nấu ăn, chỉ biết nấu mì thôi.
Ngồi đối diện nhau, cùng nhau húp mì tôm, cùng nhau uống nước, bát của ai người ấy rửa.

-Cô nên tự hào vì được ngồi ăn cùng tôi, được ăn mì tôi nấu đi.

-Xì...cứ làm như mình đắt giá lắm.

-Từ khi sinh ra đã như vậy rồi.

-Vâng. Anh từ khi sinh ra đã là phượng hoàng. Còn tôi chỉ là con cóc ghẻ xấu xí.(ngáp)

-Con gái mà ngáp không biết che mồm.

-Thì sao?

-Ngủ nhiều như thế sao?

-Trước kia thì không. Dạo này thực sự rất hay buồn ngủ.

-Đi tắm đi, tôi mang cho cô một bộ đồ rộng. Mặc cho thoải mái.

-Ừ.

-Không cảm ơn?

-Anh bắt tôi vào đây còn muốn tôi cảm ơn?

-Nhiều lời.

....

....(thời gian tờ rôi😊)

Khuya lắm rồi, cả hai đều thi nhau ngáp ngắn ngáp dài. Anh vừa ở bên ngoài phòng chủ tịch vào là liền nằm lên chiếc giường cỡ lớn duy nhất trong mật thất, thấy cô ôm gối đi ra hỏi:

-Tôi ngủ đâu?

-Ngủ ở đây. (Anh vỗ xuống nệm bên cạnh)

-Vậy anh ngủ đâu?

-Ở đây.

-Điên à?

-Còn giả bộ? Cô đừng cố tỏ ra thanh cao. Nằm cùng giường với nhau rồi, làm chuyện ấy với nhau rồi, thậm chí còn đang có con với nhau. Bày đặt.

-Anh không nói tôi cũng tự biết. Nằm cạnh anh tôi không ngủ được.

Cô vơ thêm một cái gối, định ra ngoài sofa nằm.

-Đứng lại.

-...

-Cô dám không nghe lời tôi?

-Anh là cái gì mà tôi phải nghe theo?

-Tôi cho cô 3 giây để quay lại. Không quay lại thì cô biết thế nào chứ?

-Ok. Anh lúc nào cũng là nhất.

Cô hậm hực lên giường, nằm cách xa anh ra tận mép giường.

"Tưởng anh nhiều tiền mà ghê chắc"- T/b chửi thầm.

-Cô lầm bẩm cái gì?

-Không có.

-Ngủ đi, mai tôi đưa cô đi.

-Biết rồi.

--------------------------------

Sau khi trợ lý của JungKook đi khỏi, ông Min tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

-Khốn khiếp! Chúng nó nghĩ chúng nó có tiền thì chà đạp lên người khác được à?

-Mình bình tĩnh lại đã nào.

-Mình bảo tôi phải bình tĩnh thế nào nữa đây? Chúng nó làm con gái chúng ta mang thai, giờ còn đe doạ đến việc học tập của Yoongi.

-Đó cũng là muốn tốt cho T/b thôi.

-Tốt cái con khỉ ý. Phá hoại cuộc sống của nó, tương lai của nó. Tốt cái gì?

-Người ta cũng nói rồi. Chuyện học hành của nó họ sẽ lo, kể cả việc làm sau này của nó và Yoongi. Chỉ cần nó sinh con xong họ sẽ...

-Nếu sau này nó không lấy chồng được thì sao? Đâu phải cái gì cũng có thể dùng tiền giải quyết. Đứa con gái chúng ta nâng niu như ngọc như hoa, giờ lại trở thành kẻ đẻ thuê cho nhà người ta chắc.

-Vậy bây giờ biết làm thế nào đây? Chỉ có cách đó thôi. Bắt nó phá thai, sau này nó có thể sẽ không mang thai được nữa. Mình à, mọi chuyện cứ để con bé quyết định. Chúng ta chẳng thể chống lại họ, bởi chuyện này còn ảnh hưởng đến cả Yoongi nữa.

Người có tiền là người có quyền. Quyền lợi bao giờ cũng tỉ lệ thuận với số tài sản mà ta có...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net