[END] Ngủ đi em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nếu có thể mọi người hãy vừa nghe bài này vừa đọc nha.)


Chuông đã điểm. Đến giờ trưa.

Nàng lấy cơm hộp ra. Mở nắp.

Hộp cơm có bốn phần. Một phần cơm. Một phần canh. Một phần rau. Một phần thịt.

Đầu tiên, nàng ăn hết rau. Nếu có hành hay đậu Hà Lan thì nàng sẽ tỉ mẩn dùng đũa gắp từng miếng đặt ra chỗ khác.

Ăn hết rau, nàng ăn cơm với thịt. Thịt rất mặn nên không thể ăn vã.

Thịt mặn đến mức ăn hết với cơm rồi, nàng vẫn phải uống thêm canh.

Vậy là nàng đã giải quyết xong phần cơm trưa của mình.

Ăn cơm xong thì phải uống thuốc.

Năm viên thuốc. Ba viên màu trắng. Hai viên màu xanh.

"Này, cuối cùng tớ cũng hiểu trầm cảm nó nguy hiểm như thế nào rồi đấy." - Chaeyoung tay vẫn cầm điện thoại, thông báo với nàng bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

"Nói thử xem?" - Nàng đổ thuốc xuống dưới đất, dùng chân dẫm nát chúng.

"Giống như cậu hình thành thêm một nhân cách. Và nhân cách đó không ngừng hạ bệ cũng như tìm cách giết chết cậu."

"Cậu đã từng nghe chuyện về một người mẹ mới sinh con bị trầm cảm chưa?"

Nàng quay sang nhìn Chaeyoung, ánh mắt đột ngột thập phần bí ẩn. Và chất giọng nhẹ nhàng có đôi chút thều thào ấy khiến cho bất kì ai cũng nổi da gà, mặc dù đây là một nơi rất đông người và câu mở đầu đó chẳng có gì quá kinh hãi.

"Như thế nào?" - Cô nhóc rụt cổ.

Nàng ôm lấy cặp, như thể đang ôm lấy đứa con, khẽ đung đưa mà dỗ dành:

"Ngoan nào, ngoan nào, sao con khóc nhiều thế nhỉ? Sao khóc nhiều vậy? Ồn quá, im lặng chút đi được không? Nó vẫn không ngừng khóc. Sao đứa trẻ này lại ồn ào đến vậy? Ồn thật đấy. Phải làm gì cho nó hết khóc đây.... A, phải rồi..." - Nàng ngưng một lúc, rồi từ từ quay đầu nhìn Chaeyoung và cười nụ cười man dại nhất - "Dìm nó xuống nước là nó sẽ không khóc nữa."

"A! A! A! A! A!"

"Và người mẹ đó còn chẳng nhận ra đứa trẻ đó nếu nằm dưới nước sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy được nữa!"

"Mina! Thôi đi, dọa chết tớ rồi!!!!!! Đã thế tối nay tớ sẽ khủng bố điện thoại của cậu, cho cậu khỏi ngủ luôn!!!!!"

Giờ học kết thúc, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi cô đến đưa về.

Nàng ngồi trên xe, cài dây an toàn. Cô khởi động xe, đưa cả hai về nhà.

Hôm qua, khi trở về nhà vào tờ mờ sáng, cô bắt gặp nàng đang ngồi im lặng trong căn phòng tầng ba ấy. Gương mặt tái nhợt như thể đã chết, cả thân hình lạnh cóng.

"Tôi muốn được nghe tất cả mọi chuyện." - Nàng đột ngột mở lời, gương mặt không biểu lộ bất kì một thứ cảm xúc nào rõ rệt.

"Được thôi, giờ em muốn nghe gì?" – Cô thở dài, biết là không thể trốn tránh được nữa.

"Sự thật về cái chết của bố mẹ tôi, của chị gái tôi."

"Tôi đã nói rồi. Bố mẹ em qua đời trong một tai nạn giao thông hồi em học cấp 2, lúc đó trí nhớ của em đã trở nên không ổn định, sắp xếp mốc thời gian rất lộn xộn. Còn chị gái em thì đã tự tử bằng cách rạch tay và ngâm trong bồn nước nóng. Chị ấy không thể vượt qua chứng bệnh trầm cảm sau khi mồ côi. Em là người đã phát hiện ra Nayeon. Cú chấn động quá lớn khiến em rơi vào tình trạng bây giờ."

Nàng không tin. Mọi chuyện không thể nào đơn giản như vậy được. Nhưng biết hỏi và khai thác gì thêm nếu cô cứ nhất quyết che giấu như vậy. Nàng khoanh hai tay trước ngực:

"Vậy thật ra cô là người yêu của chị tôi, không phải của tôi."

"... Đúng." – Jungyeon phải mất rất lâu mới dám khẳng định như vậy.

"Thế tại sao cô lại nói dối về mối quan hệ của chúng ta?"

"Vì tôi muốn có một lí do thật chính đáng để được quan tâm và chăm sóc cho em, người thân còn lại duy nhất của Nayeon."

"Chứ không phải là chờ đợi thời cơ để giết tôi như cách cô đã làm với chị Nayeon sao?"

Két! Tiếng phanh xe vang lên đột ngột. Mina không kịp chuẩn bị nên đầu đập mạnh vào cửa kính đau nhói. Nàng nhăn mặt ôm đầu, nhìn sang thì thấy gương mặt đáng sợ của Yoo Jungyeon. Hai mắt cô vằn tia máu, giọng nói cũng như rít qua kẽ răng nghe khò khè đáng sợ:

"Tôi không giết Nayeon, là chị ấy tự tử."

"Vậy những lời nhắn mà chị ấy để lại thì sao?"

"TÔI KHÔNG BIẾT! KHÔNG BIẾT! ĐỪNG HỎI TÔI!!!!"

Jungyeon đột ngột thét lên. Đôi mắt đang trợn trừng tra hỏi của Mina tại sao làm cô thấy khó chịu thế. Cô giơ tay tát nàng một cái thật mạnh. Cái tát vang lên chát chúa, vọng cả chiếc xe. Cái tát thô bạo khiến nàng nổ đom đóm mắt, nhất thời choáng váng. Hành động mất kiểm soát này chính là dấu hiệu của một con thú dữ đã bị dồn đến bước đường cùng. Nàng cũng gào lên, tiếng thét còn đau đớn và bi thương hơn bội phần:

"CÔ ĐÚNG LÀ TÊN SÁT NHÂN! CÔ ĐIÊN THẬT RỒI! TÔI MUỐN RA KHỎI ĐÂY!!!! TÔI SẼ BÁO CHUYỆN NÀY CHO CẢNH SÁT!!"

Và nàng đập thật mạnh lên cửa kính xe, kéo chốt liên tục bất chấp việc có thể bị văng ra ngoài, thân thể chà xát với mặt đường để lại biết bao nhiêu thương tích. Nghiêm trọng hơn là có thể bị chiếc xe nào đó cán qua, chết tại chỗ. Không quan trọng nữa rồi, giờ nàng chỉ muốn thoát khỏi kẻ này mà thôi!

Kít! Két! Kít! Két! – Jungyeon chẳng nói chẳng rằng, chỉ lao thật nhanh rồi đột ngột phanh gấp, lao nhanh hơn rồi lại đạp phanh bất ngờ. Mỗi lần hãm phanh, nàng lại cảm thấy nội tạng chỉ muốn trào ngược hết ra ngoài, toàn thân run lẩy bẩy. Vài lần như vậy cũng khiến cho con người mỏng manh như Mina xây xẩm mặt mày, ý chí chống cự cũng vì vậy mà tan biến, chỉ biết để cả người mềm nhũn trong khi tim đập muốn đau tức vì sợ.

"Ngoan, chúng ta về nhà."

Jungyeon dừng xe bên đường khi thấy nàng đang lên cơn thở gấp. Hơi thở tắc lại khó khăn nhả chút một, chẳng khác nào bệnh nhân lên cơn hen. Cô đỡ nàng ngồi lại cho ngay ngắn, chỉnh dây an toàn rồi mỉm cười vuốt tóc nàng.

"Mina ngoan lắm, có phải không?"

"...Vâng" – Nàng khó khăn cất lời.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như thế. Về đến nhà, nàng bị Jungyeon túm tóc một cách thô bạo rồi nhốt trong phòng. Khi làm hành động tàn nhẫn ấy, cô chỉ thản nhiên giải thích Đó là cách tốt nhất để khiến một người không thể chống cự

Tại sao lại là tôi? Rốt cuộc cô muốn làm gì tôi vậy Jungyeon? Nàng kêu cứu trong tuyệt vọng. Mina quỳ sụp trước cánh cửa đã khóa trái mà gào khóc, bàn tay đập yếu ớt. 

Trong cơn hoảng loạn ấy, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Chaeyoung. Là trò chơi khăm mà cô nhóc nói đến hôm nay. Nhưng nàng đã quá mệt mỏi, tiếng chuông đó khiến nàng muốn phát điên. Vậy là chiếc điện thoại bị ném mạnh vào cửa không thương tiếc. 

Nàng tiếp tục than khóc rồi đi đi lại lại trong phòng. Cho tới khi tiếng chuông vang lên báo hiệu nửa đêm. Nàng mới tự nhủ đã tới lúc đi ngủ rồi.

Nhắc tới ngủ, suốt mấy đêm, vì không uống thuốc nên thần trí nàng tỉnh táo một cách lạ kì. Và nhờ thế nàng biết được đêm nào Yoo Jungyeon cũng vào phòng và đứng nhìn nàng ngủ. Cô chẳng làm gì hết, chỉ nhìn nàng bằng hai con mắt cứ thô lố tròng trọc tựa như mắt ma. 

Một đôi mắt mà đồng tử rất ít, chỉ thấy con ngươi trắng dã như cứ sáng lên.

Cả tâm trí và thể xác nàng, chịu đựng được cho đến bây giờ cũng đủ kiệt quệ rồi. 

Và đêm nay, trong khoảng thời gian đằng đẵng tưởng chừng vô tận, nàng chìm vào trong cơn mộng mị. Và như một lẽ thường tình, nàng lại nằm mơ.

Nàng mơ thấy mình đang lạc trong một mê cung rộng lớn, chạy kiểu gì cũng gặp phải ngõ cụt. Đang lang thang trong cơn tuyệt vọng, nàng nghe thấy tiếng hét kêu cứu của bố, của mẹ và của chị gái mình. Họ kêu tên nàng, tiếng kêu đau đớn và tuyệt vọng đến mức nước mắt nàng lăn dài trên má. Nàng lao theo tiếng hét và đi tìm họ, nhưng chỉ nhìn thấy Jungyeon đứng đó, tay cầm một con dao sáng loáng, người đầy máu đuổi theo mình trong cơn điên dại.

Nàng thét lên rồi bỏ chạy, không biết đã vấp ngã bao lần, cả người vừa bẩn vừa bê bết máu. Cô vẫn đang đuổi theo phía sau, nàng chạy chậm thì cô đuổi chậm, nàng chạy nhanh thì cô tăng tốc độ, giống như một màn tra tấn tinh thần. Nàng chạy mãi, chạy mãi, mệt mỏi vô cùng.

Khi nàng gục xuống cũng là lúc cô đã đứng bên cạnh.

"Tôi hận em."

Nói xong câu đó, cả hai lao vào vật lộn nhau trong một trận chiến không hồi kết. Cô liên tục gào lên "Tôi hận em! Tôi hận em!" nhưng nàng không quan tâm. Nàng chỉ biết điên cuồng tấn công, tấn công cho tới khi trở thành kẻ sống sót cuối cùng.

Nàng tỉnh dậy, nhìn thấy Jungyeon đang nằm dưới sàn, cả người đầy máu, trên lưng vẫn cắm một con dao sáng loáng.

Đôi mắt cô mở trừng trừng, trên mặt vẫn còn rõ nét sợ hãi và nỗi đau.

Cũng giống như bố.

Giống như mẹ.

Và giống như chị Nayeon trước đây.

***

Tin nhắn đến.

Từ: Chaeyoungie~~

Cái viên màu xanh là thuốc chữa bệnh mộng du. Cậu không biết mình bị mộng du hả? Mức độ nặng nhẹ như thế nào?

***

"Chị không thể chịu đựng được nữa rồi Mina."

"Tôi không giết Nayeon, là do chị ấy tự tử."

"Bố rồi đến mẹ, hãy nói người tiếp theo sẽ không phải là chị đi Mina."

"Tôi đã nói rồi. Bố mẹ em qua đời trong một tai nạn giao thông hồi em học cấp 2, lúc đó trí nhớ của em đã trở nên không ổn định, sắp xếp mốc thời gian rất lộn xộn. Còn chị gái em thì đã tự tử bằng cách rạch tay và ngâm trong bồn nước nóng. Chị ấy không thể vượt qua chứng bệnh trầm cảm sau khi mồ côi. Em là người đã phát hiện ra Nayeon. Cú chấn động quá lớn khiến em rơi vào tình trạng bây giờ."

"Em có thể hiểu được cảm giác lo sợ một ngày nào đó mình sẽ bị giết chết bởi chính người mà mình yêu thương nhất không Mina?"

"Tôi hận em! Tôi hận em! Tôi hận em!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net