Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




33.


Tiểu Đậu Tử đến phòng mới đợi thật lâu cũng không thấy Cố Trì Quân, gửi wechat cũng không ai trả lời, điện thoại cũng không nhận, sợ có chuyện gì xảy ra, liền đến căn phòng kia xem tình huống, kết quả là gõ mãi vẫn không ai mở cửa.

“Anh ơi! Anh Tiểu Quân?”, Tiểu Đậu Tử gõ cửa mấy cái cũng không thấy Cố Trì Quân đáp lại, cô lo lắng chạy đến quầy lễ tân mượn thẻ phòng.

Từ Tư vừa mới tắm rửa thay quần áo xong, nghe được tiếng hô hoán lo lắng, mang dép lê vào nhanh chóng chạy tới. Lúc Tiểu Đậu Tử cầm thẻ phòng lao tới, Từ Tư đang đứng bên ngoài đập cửa, vừa kêu to tên Cố Trì Quân.

Cánh cửa mở ra, Cố Trì Quân mặt trắng bệch nằm bất động trên sàn nhà, Từ Tư giật mình tiến đến kiểm tra nhịp thở, mạch đập và các vết thương trên người cậu, rất may là không có vết thương nào rõ ràng.

Từ Tư ngăn lại Tiểu Đậu Tử đang định gọi 120, “Gọi cấp cứu quá mất thời gian, để tôi trực tiếp đưa đến bệnh viện, ở đây nhiều người hỗn tạp, thân phận em ấy lại đặc thù, gọi cấp cứu dễ bị nhiều người để ý. Cô đi lấy giấy tờ tùy thân, mặc áo khoác vào rồi đi theo tôi”, sau đó bế Cố Trì Quân chạy vào thang máy.

Tầng lầu không cao, trong vài giây thang máy chầm chậm đi xuống, Từ Tư mới có cơ hội ngắm một Cố Trì Quân không nhìn hắn với ánh mắt phòng bị, người trong ngực hắn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không còn huyết sắc, dáng vẻ yếu ớt của cậu trùng lặp lên một dáng người đau đớn tựa vào gốc cây trong một buổi chiều nhàn nhạt, lại nhớ tới bóng lưng tương tự bị hắn xem nhẹ khi bắt gặp trong bệnh viện năm xưa, trái tim Từ Tư đột nhiên co rút.

Ra khỏi thang máy, Từ Tư bảo Tiểu Đậu Tử trùm áo khoác lên mặt Cố Trì Quân, trực tiếp bế cậu lên xe mình. Lòng hắn chợt cảm thấy may mắn, may là có Tiểu Văn trước đó đã mang xe hắn đến đây. Tức tốc lái xe đến bệnh viện gần nhất, Từ Tư đ xe ở cửa, bế cậu đi thẳng vào phòng cấp cứu.

Từ Tư và Tiểu Đậu Tử chờ bên ngoài vô cùng lo lắng nhưng cũng không nói với nhau câu nào.

Một lúc sau, bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, “Hai người ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Là tôi”, Từ Tư cất tiếng trước.

“Không có gì đáng ngại, lát nữa sẽ chuyển sang phòng bệnh thường, ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, nếu ổn thì có thể xuất viện”, bác sĩ dừng lại một chút, “Người nhà đến phòng làm việc của tôi một lát”

Từ Tư theo bác sĩ vào văn phòng, ông cầm hồ sơ bệnh án của Cố Trì Quân trên tay, 

“Dinh dưỡng không đủ, cộng thêm nghỉ ngơi không tốt, áp lực tâm lý do căng thẳng thỉnh thoảng sẽ dẫn đến choáng, lúc ngã xuống đầu bị đập xuống đất, gây nên chấn động nhẹ lên não”, bác sĩ dừng một lát, rồi tiếp tục nói: “Cậu là người thân thế nào với bệnh nhân?”

“Tôi là… em trai..”

“Tôi thấy nghề nghiệp của bệnh nhân viết ở đây là nghệ sĩ, bệnh viện này gần với phim trường, nên chúng tôi tiếp nhận rất nhiều minh tinh nghệ sĩ, bảo vệ quyền riêng tư cũng là đạo đức nghề nghiệp của chúng tôi. Nhưng trên người và tay chân bệnh nhân có rất nhiều vết bầm cùng với vết dây hằn, vết thương mới và vết thương cũ chồng lên nhau, nhà các cậu có phải là có ẩn tình gì không? Có cần phải báo cảnh sát không?”


Thời điểm Từ Tư quay về phòng bệnh, Tiểu Đậu Tử vẫn chưa trở lại, Cố Trì Quân nằm yên lặng trên giường, từng giọt từng giọt nước truyền dịch chảy vào cơ thể cậu. Hắn đứng bên giường thở hổn hển, suy nghĩ một lát, vẫn là cởi áo Cố Trì Quân ra. Trên làn da trắng trẻo, từng vết bầm tím có cũ có mới cùng vết dây hắn khiến hắn trông thấy mà giật nảy mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng vết thương trên người cậu, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó nhịn, sao lại còn gầy hơn cả thời cấp ba thế này.

Dường như bị chạm trúng chỗ đau, Cố Trì Quân khẽ cử động, lông mày nhíu chặt. Từ Tư vội vàng thu tay lại, cẩn thận cài nút áo  rồi đắp chăn kín lại cho cậu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán Cố Trì Quân, sau đó ôn nhu đặt xuống một nụ hôn.

Mang theo vật dụng hàng ngày trở về, Tiểu Đậu Tử nhìn qua cửa kính thủy tinh vừa vặn trông thấy nụ hôn này, cô che miệng, đứng ngoài cửa ổn định tâm tình một lúc lâu mới gõ cửa bước vào, rón rén đi đến bên cạnh Cố Trì Quân, đặt đồ đạc vào ngăn tủ, sau đó đứng lên nhìn chằm chằm Từ Tư không biết làm sao mở miệng.

“Cô là trợ lý của Cố Trì Quân à?”, Từ Tư nhìn cô bé tay chân lóng ngóng bên cạnh giường của Cố Trì Quân, phá vỡ bầu không khí xấu hổ.

“Đúng vậy, anh Tiểu Quân gọi tôi là Tiểu Đậu Tử”, ấn tượng đầu tiên của Tiểu Đậu Tử đối với Từ Tư là một bóng đen mơ hồ, mặc dù lúc đó cô suýt bị cánh cửa đập trúng rồi bị nhốt bên ngoài, nhưng thủ pháp của anh ta rất chuyên nghiệp, cũng không làm cô bị thương. Cộng thêm sự lo lắng dành cho anh Tiểu Quân và nụ hôn vừa rồi, trái tim hủ nữ của Tiểu Đậu Tử lập tức vang lên cảnh báo.

“Cô có biết những vết thương trên người Trì Quân là thế nào không?”

“Trên người anh Tiểu Quân bị thương sao?”. Tiểu Đậu Từ cẩn thận lục lại ký ức, “Mỗi ngày trừ việc quay phim, đêm qua anh Tiểu Quân bị chị Vương gọi đi ăn cơm, bình thường cũng đâu thấy anh ấy bị thương gì”, nói xong liền định vén chăn ra xem.

Từ Tư vội vàng ngăn cô lại, “Tôi đã kiểm tra rồi”

“Cả người toàn là vết bầm tím và vết dây hằn, có cả vết thương cũ và mới, mà lại không được xử lý tốt”

“Vết bầm với vết dây hằn?”, Tiểu Đậu Tử bừng tỉnh đại ngộ: “Chắc chắn là do quay phim rồi, vai diễn của anh Tiểu Quân đa số là đánh nhau, ngày nào cũng bị treo dây bay qua bay lại, mà dù cảnh có nguy hiểm đến đâu cũng không có thế thân, một cảnh quay không biết bị ngã bao nhiêu lần”. Trách không được mỗi lúc quay xong sắc mặt lại kém như vậy, Tiểu Đậu Tử càng nói càng hối hận mình không đủ chu đáo, lo lắng đến độ nước mắt lưng tròng.

“Tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?”

“Hả?” câu hỏi quá đột ngột khiến cho nước mắt Tiểu Đậu Tử chực trào ra lại muốn thu về, “Anh muốn đào chân tường hả?”, Tiểu Đậu Tử cảnh giác nhìn Từ Tư, “Dù tôi kiếm được không nhiều, nhưng tôi sẽ không phản bội anh Tiểu Quân”

Từ Tư nhìn vẻ mặt đầy trung thành của Tiểu Đậu Tử, nở ra nụ cười bất đắc dĩ, rút một tờ danh thiếp ra khỏi ví, “Có mang bút không?”

Tiểu Đậu Tử do dự một chút vẫn là rút một cây bút từ trong túi ra đưa cho Từ Tư, hắn nhanh chóng viết một dãy số lên mặt sau danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, đằng sau là số điện thoại cá nhân, wechat cũng dùng số điện thoại này”, Từ Tư đưa danh thiếp cho Tiểu Đậu Tử , “Không phải tôi định đào cô, chỉ là muốn nhờ cô chăm sóc cho Cố Trì Quân, báo cáo tình huống mỗi ngày của cậu ấy cho tôi biết, tôi sẽ trả lương cho cô gấp đôi”


Oaa, tiết mục của tổng tài bá đạo đây này. Tiểu Đậu Tử nhìn danh thiếp, rồi lại ngắm Từ Tư từ trên xuống dưới, ngoại trừ đôi dép lê lạc quẻ, cả ngoại hình và khí chất đều rất xứng đôi với anh Tiểu Quân!

“Tôi sẽ chăm sóc anh Tiểu Quân thật tốt, nhưng mà anh không cần trả lương gấp đôi cho tôi đâu”, đôi mắt Tiểu Đậu Tử lóe sáng nhìn thấu hồng trần, “Anh đang theo đuổi anh Tiểu Quân đúng không?”

“Đúng, tôi đang theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy có một số hiểu lầm về tôi”

“Tôi sớm nhìn ra rồi, tôi thấy anh rất quan tâm anh Tiểu Quân, chỉ cần anh đối xử tốt với anh ấy, tôi sẽ giúp anh. Dù thời gian đi theo anh Tiểu Quân cũng chưa tính là lâu, nhưng anh ấy là người tốt nhất tôi từng gặp, nhất định anh phải bảo vệ anh ấy đấy, đừng để anh ấy chịu khổ”

“Tôi sẽ"

Lần này cho dù em có dùng bất cứ cách gì để đẩy anh ra, anh cũng sẽ không buông tay.

“Nếu có việc thì chúng ta sẽ liên hệ riêng, chuyện hôm nay đừng cho em ấy biết, cũng đừng cho em ấy biết là tôi đưa em ấy đến đây”

“Vâng, tôi hiểu rồi, nhất định tôi sẽ giữ kín chuyện này”, vẻ mặt Tiểu Đậu Tử nghiêm túc, hệt như tiếp nhận một nhiệm vụ khó khăn.

Lúc Cố Trì Quân tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu sững sờ nhìn trần nhà trắng xóa, sau đó ký ức dần dần khôi phục. Dường như khi linh hồn cậu đang vùng vẫy trong bóng đêm, cậu nghe thấy người kia gọi tên mình. Cố Trì Quân nhìn bốn phía phòng bệnh vắng vẻ, thì ra chỉ là một giấc mơ.

“Anh Tiểu Quân, anh tỉnh rồi à?”, Tiểu Đậu Tử mang cơm trưa về đặt lên bàn, “Em mới đi hỏi bên đoàn phim một chút, là cảnh quay đêm nay có thể dời lại được không”

Cố Trì Quân vuốt huyệt thái dương, “Bây giờ em liên hệ với đoàn phim, bảo là không cần dời nữa, anh sẽ đến đúng giờ”. Tiểu Đậu Tử vừa định nói gì, Cố Trì Quân lại ngắt lời cô, “Sức khỏe của anh ổn rồi, đừng làm chậm trễ tiến độ quay phim”

Tiểu Đậu Tử gật đầu, “Dạ, vậy để em nói với họ”, Tiểu Đậu Tử đi được vài bước đột nhiên quay lại, “Anh Tiểu Quân, anh ăn cơm trước đi”


Buổi tối, Cố Trì Quân đến quay phim đúng giờ, đợi đến khi cảnh quay chính thức bắt đầu, Tiểu Đậu Tử mới lén lút lẻn ra chạy ra ngoài gặp Tiểu Văn lấy một ít thuốc mỡ đặc trị và một ít dụng cụ phòng hộ. Cô xoa xoa tim mình tự an ủi, hy vọng cô không nhìn lầm người, nếu như họ Từ kia thật sự có lỗi với anh Tiểu Quân, cô là người đầu tiên không tha cho anh ta!



Từ Tư quay trở lại khách sạn, sau khi thu dọn đồ đạc liền quay trở lại căn nhà cạnh trường khi xưa. Từ sau khi rời đi bốn năm trước, đây là lần đầu tiên hắn quay về. Căn nhà luôn có nhân viên quét dọn định kỳ, cánh cửa mở ra, hết thảy vẫn vẹn nguyên như bốn năm trước. Thùng rác bên cạnh bàn ăn đã được đổ sạch, quyển sổ bìa đỏ rách nát cùng tờ giấy ghi chú đã biến mất từ ​​lâu. 

Từ Tư trực tiếp vào phòng ngủ, lòng như lửa đốt lục lọi tìm kiếm chiếc áo sơ mi trước kia hắn vẫn treo trong tủ - đã không thấy tăm hơi.

Trên đường đến bệnh viện nhân dân, bàn tay cầm vô lăng của hắn khẽ run lên, có một số sự thật vô cùng sống động mà hắn đã bỏ qua lúc ấy. Một nỗi sợ hãi không thể giải thích chực dâng lên trong lòng hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net