Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra chúng mình rất vui mỗi lần đọc được cmt của mọi người bàn luận về em nó trên cfs. Chỉ là muốn nói nhỏ với mọi người chút xíu, hi vọng những bạn nếu đã đọc trước bản gốc bên wb tác giả thì hãy hạn chế xì poi giúp chúng mình nha, hoặc là có, thì hãy nhá hàng vừa phải để những người chưa đọc bản gốc vẫn có thể giữ được sự tò mò và hứng thú nhất định đối với những tình tiết tiếp theo. Chúng mình cảm ơn mọi người nhiều ^^

Với cả, cá nhân bọn mình cũng luôn bàn về việc mạch truyện của tác giả hơi nhanh, có lẽ mọi người cũng cảm nhận được rồi. Thật ra cái này nằm ngoài phạm trù dịch và beta của chúng mình, nhưng mình vẫn luôn cố gắng thêm thắt một vài chi tiết nhỏ cũng như trau chuốt vào câu từ và cách trình bày để có cảm giác mạch truyện giãn ra được một chút, có lẽ cũng không ăn thua mấy đâu, vẫn hi vọng mọi người có thể thông cảm :<

Cuối cùng thì, chặng đường của hai bạn ấy vẫn còn rất dài, mình cũng không biết những chương tiếp theo tác giả có thêm plot twist gì không khi mà cho anh Tư bản truy thê sớm như vậy, vẫn là nên cài chặt quai nón bảo hiểm nha cả nhà =)))

34.

Ngồi xổm tựa lên bức tường ngoài hành lang bệnh viện, gió lạnh của chiếc điều hòa trên trần thổi xuống đỉnh đầu, tràn xuống dây thần kinh khiến hắn buốt lạnh cả chân. Cơ thể Từ Tư giống như bị loại khí lạnh này làm cho đông cứng, hai bên thái dương cũng trở nên nặng nề. Hắn cảm nhận được một dòng nước nóng hổi chảy dài thiêu đốt cả bên gò má, bất giác đưa tay chạm vào, thế nhưng ngay cả một chút nhiệt độ hắn cũng không cảm giác được, chỉ thấy đáy lòng như bị từng mảnh băng vỡ vụn đâm vào, lạnh đến tận xương tuỷ.

Từ Tư ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, bên trong an tĩnh đến đáng sợ, xuyên qua tấm kính pha lê cũng không nhìn rõ được tình huống bên trong. Thế nhưng hắn biết, ngay tại thời khắc này, hắn đã cảm nhận được một sự thật tàn khốc của thế giới này.

Hắn cảm giác hơi thở không còn thuộc về mình nữa, trái tim co bóp trong lồng ngực dường như chỉ là vận hành theo bản năng, mí mắt cũng như mang theo giác ngộ nửa đời mà trĩu nặng.

Không biết qua bao lâu, rốt cục Từ Tư cũng khôi phục được một chút ý thức. Quay đầu nhìn bốn phía, xung quanh toàn là người thân của những bệnh nhân đang nằm viện, trông thấy vẻ lo lắng không thể tản đi trên khuôn mặt họ, cùng sự thống khổ không thể che giấu được.

Rốt cục Cố Trì Quân đã phải tuyệt vọng thế nào khi cậu chỉ có một mình không nơi nương tựa?

Lúc Cố Trì Quân chờ đợi trong vô vọng bên ngoài phòng ICU, hắn đã làm gì? Là đang vui vẻ trả lời phỏng vấn.

Lúc Cố Trì Quân bị nỗi đau và tuyệt vọng vây quanh, hắn đang làm cái gì? Đang tràn đầy niềm vui vì tương lai xán lạn.

Lúc Cố Trì Quân cố tỏ vẻ kiên cường để bảo vệ một tia hy vọng cuối cùng, hắn đang làm cái gì? Hắn đã tự tay bóp nát chút hy vọng cuối cùng ấy của cậu.

Cố Trì Quân vô cùng dũng cảm không sợ hãi, đáy mắt trong veo rạng ngời kia từng vì yêu hắn mà chứa đựng cả một khoảng trời, thế mà hắn chỉ vì một đoạn video mà dập tắt ánh sáng trong đôi mắt ấy.

Từ Tư duỗi hai tay đang run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lên biểu hiện cuối cùng của cậu trong buổi chiều hôm ấy, nụ cười của cậu, nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn trong đôi mắt cậu.

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt cậu ngày ấy đã bị bóp chết bởi chính đôi tay này của hắn.

Từ Tư mở trình duyệt trong điện thoại, tìm kiếm về tai nạn giao thông liên hoàn trong cơn mưa xối xả ở Thượng Hải năm 2011. Ngày 23 tháng 7 lập tức đâm vào mắt hắn tựa gai nhọn, chính là ngày có kết quả thi đại học của bọn họ, hôm ấy sấm chớp rền vang, mây mưa vần vũ đen cả bầu trời, đem theo cả ánh sáng cuối cùng đập cho vỡ nát.

Ngày hôm ấy, điện thoại Cố Trì Quân vang lên ba lần, mà cả ba lần, đều bị chính hắn ném xuống giường trong cơn dục vọng.

Là chính hắn đã hại Cố Trì Quân không nhận được cuộc điện thoại quan trọng nhất cuộc đời cậu.

Là chính hắn đã hại Cố Trì Quân không nghe được lời cuối cùng của mẹ cậu.

Là chính hắn đã hại Cố Trì Quân mất đi người mình yêu thương nhất.

Là chính hắn đã hại Cố Trì Quân gánh lấy mặc cảm cả đời.

Là chính hắn đã hại cậu.

Nếu không phải vì một ý nghĩ sai lầm của hắn, Cố Trì Quân đã không rơi vào kết cục như vậy.

Từ Tư cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung. Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn như những thước phim chiếu chậm.

Tay hắn run rẩy, muốn tắt màn hình điện thoại, thế nhưng đầu ngón tay hắn như mất hết sức lực, chỉ có thể để cho những hình ảnh trên màn hình từng chút từng chút xâm chiếm lấy tầm mắt của chính mình, rồi lại từng chút từng chút ghì nặng lấy trái tim hắn.

Màn hình dần tối lại, tựa như một khối pha lê phát ra ánh sáng đen, phản chiếu lên đó là gương mặt đẫm lệ của hắn. Hắn cảm thấy thân thể mình ngày càng nhẹ hẫng, như thể đi vào mộng cảnh. Trong mộng, hắn trở lại bốn năm trước, đuổi kịp bóng lưng kia, ôm ghì lấy cậu, an ủi cậu, ở bên cạnh cậu, chuộc lỗi với cậu.

Trời sáng dần, để lộ ánh nắng rực rỡ, từng tia nắng xuyên qua ô cửa kính chiếu xuống hành lang, vốn là một khung cảnh tràn đầy hy vọng, lại đem thế giới của hắn phủ lên một màu đen đặc vô hình, lặng lẽ bao phủ toàn bộ hành lang dài dằng dặc như những năm tháng trống trải mơ hồ mà hắn vừa bước qua. Màu sắc ấy bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống, ngay cả mặt trời bên ngoài cũng không chiếu tới được, tựa như bị thứ gì đó nuốt chửng, chỉ để lại một cái bóng bất động, không hề có chút dấu hiệu của sự sống nào.

Em hẳn là sẽ hận tôi đến thấu xương.

Nhưng có thể nào, để lần này tới lượt tôi đuổi theo bước chân của em không?

....

Lúc trời mờ sáng, rốt cuộc Cố Trì Quân cũng quay xong tất cả những phân cảnh của mình, Tiểu Đậu Tử ôm túi đồ ngủ gật trong lều tự lúc nào. Bình thường bảo cô về nghỉ cô đều rất nghe lời, tối hôm qua không hiểu sao đứa nhóc này nói thế nào cũng không chịu về, như thể sợ cậu đi mất vậy.

Cố Trì Quân duỗi cái lưng mỏi mệt, xoa nắn người một chút. Thói quen quả thực là kỳ diệu, một chút tổn thương mãi cũng thành quen, cậu lại không còn cảm thấy đau nữa. Bước qua vỗ vỗ Tiểu Đậu Tử: "Dậy dậy, nước bọt sắp ướt cả áo rồi kìa"

Tiểu Đậu Tử bừng tỉnh, vội vàng lau đi khóe miệng, đưa túi trong tay cho cậu: "Anh Tiểu Quân, trong này có thuốc trị thương, để em thoa cho anh nhé"

"Sao em lại biết anh bị thương?", Cố Trì Quân cười nhận lấy cái túi lật qua lật lại, ngoài thuốc trị thương, bên trong còn có một số dụng cụ bảo hộ, "Rất có lòng nha, đợi anh có tiền rồi anh sẽ tăng lương cho em".

Tiểu Đậu Tử giật mình thon thót: "Lúc anh nhập viện bác sĩ đã nói cho em biết, anh cố gắng cẩn thận một chút, có chỗ nào cảm thấy không khỏe nhất định phải nói với em đấy, nếu không thì em thất trách mất!"

"Biết rồi.. để anh tự thoa", cậu mở nắp ra, mùi thuốc đông y nhàn nhạt xông vào mũi, Cố Trì Quân vén tay áo, lấy một ít thuốc bôi lên cánh tay, thuốc mỡ lành lạnh tiếp xúc với nơi bị thương mang đến một cảm giác nóng như thiêu đốt, thật thần kỳ chính là cảm giác đau đớn liền biến mất. Trên đời này còn có loại thuốc nào hay như thế này sao? Cố Trì Quân thở dài trong lòng, sớm biết thì cậu đã không bị đau lâu như vậy.

Trở lại khách sạn, Cố Trì Quân vừa tắm xong, còn chưa đi nằm, thì chị Vương gọi điện tới. Nhìn điện thoại đang rung không ngừng, cậu hít sâu một hơi, rồi vẫn bắt máy: "Chào chị Vương, sớm như vậy mà chị đã đi làm rồi à?"

"Tiểu Quân à, việc của chị sao có giờ giấc gì, nơi nào có việc thì chị phải tới ngay. Chị định tìm em từ tối qua, nhưng lại sợ ảnh hưởng em quay phim, nhịn đến giờ này mới gọi điện báo cho em tin tốt này đây"

"Tin tốt?", Cố Trì Quân nghe xong lập tức tỉnh cả người, bao nhiêu mỏi mệt đều tiêu tán.

"Đúng rồi, em có đại ngôn đầu tiên rồi đấy", chị Vương ở đầu dây bên kia cười vui vẻ, Cố Trì Quân bên này cũng nhịn không được cong khóe miệng.

"Chị Vương, chị đừng mập mờ nữa, mau nói cho em biết đi"

"Tập đoàn Giang Nam vừa tung ra bộ sưu tập Hán phục mới, bên kia đã đích thân gọi cho chị, điểm mặt chỉ tên yêu cầu em làm người phát ngôn"

Cố Trì Quân khó tin hỏi: "Hán phục? Người phát ngôn?"

"Ừm đúng vậy. Tập đoàn Giang Nam là công ty hàng đầu về may mặc trong nước, vừa tung ra bộ sưu tập Hán phục đã khiến trong nước nổi sóng, bọn họ chỉ định em làm người phát ngôn, em nhất định phải nắm lấy cơ hội này, phải biểu hiện cho thật tốt nha!"

"Cảm ơn chị Vương, vậy bây giờ em phải làm gì?"

"Đến ký hợp đồng, nếu không thì sớm thế này chị tìm em làm gì? Người phụ trách của bọn họ hôm nay về nước, trưa nay sẽ đến Thượng Hải, hẹn em ra ký hợp đồng"

"Hôm nay hả chị? Sao vội vậy?", không có bẫy gì chứ? Từ chuyện đạo diễn Lý cho cậu vai nam ba, đến giờ này là đại ngôn tìm tới cửa, chỉ trong một thời gian ngắn mà may mắn đến dồn dập như vậy, Cố Trì Quân luôn có cảm giác không chân thật.

"Bên Giang Nam đang gấp rút xúc tiến, em đừng tới trễ đấy, chị sẽ gửi địa chỉ qua cho em, em gọi xe mà đi, công ty sẽ chi trả"

"Em biết rồi chị Vương, cảm ơn chị, em sẽ đến đúng giờ", cúp điện thoại xong, Cố Trì Quân liền trở nên kích động, lần này vận may của cậu xem ra đã đến thật rồi. Sau khi chuẩn bị xong, cậu gửi wechat cho Tiểu Đậu Tử, cũng không kịp ăn sáng mà đeo kính râm khẩu trang đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi đến địa chỉ mà chị Vương gửi cho cậu.

Nhà hàng trang trí ưu nhã, bày trí theo phong cách Trung Quốc khiến cho hai mắt Cố Trì Quân sáng rực. Phong cách trang trí ở đây cùng với hạng mục hôm nay càng tăng thêm hứng khởi cho cậu, xem ra thẩm mỹ của người phụ trách hạng mục cho tập đoàn Giang Nam lần này quả thực không tệ.

Cố Trì Quân nhìn đồng hồ, cậu đi sớm hơn tận nửa giờ, vừa ngồi xuống ghế, thần kinh thả lỏng một chút thì cảm giác mệt mỏi ập đến, trong lúc chờ đợi cậu ngủ quên lúc nào không hay.

Trong lòng nghĩ tới điều gì đó, Cố Trì Quân đột nhiên bừng tỉnh, dụi dụi hai mắt nhập nhèm, chiếc áo khoác trên người trượt xuống. Trong tầm mắt mơ hồ hiện ra một bóng hình quen thuộc.

"Bạn học Triệu? Sao cậu lại ở đây?"

Cố Trì Quân mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào Triệu Thác Ngọc đang ngồi phía đối diện mình, bỗng nhiên có loại cảm giác như cách cả một thế hệ. Người cường tráng cao lớn trong trí nhớ cậu, thường xuyên mặc quần jeans áo đen, đã biến thành một người đàn ông lịch lãm mặc vest đeo cà vạt.

Triệu Thác Ngọc mỉm cười đứng lên đi đến bên cạnh Cố Trì Quân, nhặt chiếc áo khoác rơi xuống đất của cậu, thuận tay nắm lấy thành ghế, biến thành tư thế giam Cố Trì Quân vào ngực: "Trì Quân, đã lâu không gặp"

Cố Trì Quân kinh ngạc, lại nghĩ đến tư thế kỳ lạ của hai người, vội vàng ngồi thẳng lưng: "Đã lâu không gặp, bạn học Triệu"

"Vẫn không nhớ được tên tôi sao?", Triệu Thác Ngọc cười quay lại ghế của mình, ấn nút trên bàn, bảo phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

"Tất nhiên là nhớ rồi", Cố Trì Quân lau miệng theo quán tính, không biết cậu đã ngủ bao lâu rồi, liệu mình có bất kỳ hành vi khiếm nhã nào là chảy nước bọt hay nói chuyện trong lúc ngủ không, sau đó đột nhiên ngẩng đầu như tỉnh dậy từ trong giấc mộng: "Cậu là người phụ trách của tập đoàn Giang Nam?"

"Đúng, tôi là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Giang Nam", Triệu Thác Ngọc nhẹ gật đầu.

"Vậy công việc của tôi là gì?", trong lòng Cố Trì Quân có hơi thất vọng, vốn tưởng rằng cậu được chọn là nhờ vào thực lực, không nghĩ tới có liên quan đến quan hệ cá nhân, đây là điều mà cậu hơi coi thường.

"Công việc của cậu là người phát ngôn cho bộ sưu tập Hán phục của tập đoàn Giang Nam", Triệu Thác Ngọc nhìn ra được vẻ mặt thất vọng của Cố Trì Quân, nghiêm túc nói: "Tôi tìm cậu làm người phát ngôn không phải là vì mối quen biết từ trước của hai chúng ta đâu"

"Sao?"

"Tôi tìm cậu thực ra là bởi vì cậu chính là nguồn cảm hứng cho bộ sưu tập Hán phục lần này, cậu có còn nhớ bài múa ở đêm hội cuối năm hồi lớp mười hai của cậu không? Tôi nhớ rất rõ, đó là 'Phiến vũ đan thanh', từng hình ảnh đều in sâu trong đầu tôi, hình ảnh cậu múa trong bộ Hán phục, chính là nguồn cảm hứng cho bộ sưu tập này, tôi đặt tên cho bộ sưu tập này là 'Ngộ quân'"

Ngộ quân? Ngọc quân? (*) - Cố Trì Quân vội vàng lắc mạnh đầu, ném ra khỏi đầu ý nghĩ kỳ lạ này.

(*)遇君, 钰钓: cả hai chữ này đều có phiên âm là yujun.

"Lần đầu tiên gặp được cậu, cả đời này tôi cũng sẽ không quên"

Cố Trì Quân nghe được lời của Triệu Thác Ngọc, nghĩ đến lúc cậu ta tỏ tình với mình trước khi đi du học, vội vàng từ chối: "Bạn học Triệu, à không, Triệu tổng, ngài đừng nói như vậy, giữa chúng ta hình như chênh lệch quá nhiều rồi"

Nghe được lời từ chối của Cố Trì Quân, Triệu Thác Ngọc vội vàng cười ngượng ngùng: "Cậu nói gì thế? Đây là câu slogan của bộ sưu tập 'Ngộ quân' đấy, cậu cảm thấy thế nào?"

"Hả? À, hay lắm", Cố Trì Quân cũng cười ngượng, "Nếu như trau chuốt hơn một chút chắc sẽ ổn hơn, có thể bổ sung thêm cho ý nghĩa của chủ đề"

Triệu Thác Ngọc suy nghĩ một lát, "Cùng quân lần đầu gặp mặt, chớp mắt đã vạn năm', câu này thế nào?"

'Cùng quân lần đầu gặp mặt, chớp mắt đã vạn năm', Cố Trì Quân niệm trong lòng,

"Câu này đi"

Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì thật tốt biết bao nhiêu.

______

Trans: Bị Lục Châu ảnh hưởng nặng nề, xin tí động lực để tìm lại cảm xúc (';ω;')


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net