[D-4 DoJae|JaeDo Oneshot] Saudade

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bóng hoa lại nhuốm đen.

Doyoung lại gần những bông hoa. Những cánh hoa nhẹ kề lên vai áo măng tô đen tuyền của anh. Jaehyun nhìn theo, nửa cảm thán vẻ đẹp trắng đen đối lập, nửa lại khó chịu khi nhận ra những bông hoa kia.

- Cúc họa mi.

Trong một thoáng, Jaehyun như muốn vồ lấy những đóa cúc họa mi nhưng rồi lại phân vân không biết sẽ giữ lại hay hủy đi. Thứ mẹ cậu yêu thích hay thứ kẻ thù nâng niu, Jaehyun không quyết định được. Bàn tay muốn vươn ra lại dừng lại. 

Doyoung lùa nhẹ tay vào những cành hoa cúc. Rất nhanh, như trong một thước phim tua vội, những bông hoa trắng tươi màu liền rũ xuống, héo quắt, úa vàng như cỏ dại. Jaehyun ngẩn mình nhìn theo.

- Phải. Thứ học đòi khốn kiếp đó vĩnh viễn chẳng bao giờ xứng với hoa cúc.

Có một chút thất vọng hay trống rỗng nào đó men theo lời cậu rơi xuống sàn. Jaehyun cầm can xăng, vặn mở nắp và đi một vòng trong căn nhà. Mùi xăng dầu bốc lên, đúng như căn nhà có giàn hoa giấy hôm đó. Cái xác lặng yên trên sàn được tưới đẫm trong chất cháy xanh nhạt. Thuần thục như đã làm cả ngàn lần, cậu tắt hết điện trong bếp, mở bình gas và đi về phía phòng khách.

- Đi thôi anh ơi.

Jaehyun đưa tay ra với Doyoung nhưng anh chỉ lùi lại. Mùi xăng xộc lên. Anh rút một điếu thuốc, nhìn bó hoa héo quắt trong lọ và lắc đầu.

Bàn tay đưa ra chơi vơi. Gas trong bếp xì xì phun ra từ van mở, sẽ sớm tràn về phía phòng khách sáng trưng. Doyoung vẫy tay và nói hẹn gặp lại. Jaehyun quay đi thật nhanh, mất hút trong bóng đêm như một con báo sa mạc. Tiếng nổ đanh gọn muốn bốc tung cả căn nhỏ lên khỏi mặt đất.

Linh hồn người phụ nữ ủ rũ nhìn theo Jaehyun. Từ lúc nhận ra cậu là ai, cô đã không còn thét hận. Bên cái xác đã chẳng còn hình thù, cô chỉ đứng đó, câm lặng nhìn theo.



...

Jaehyun thừa nhận mình đã hơi giật mình khi nhìn thấy Doyoung có mặt sẵn ở kho hàng đó. Anh ngồi trên một chiếc container rỉ sét màu đỏ sậm. Vạt áo buông xuống ủ rũ. Tông màu đen khiến mọi thứ xung quanh đều ảm đạm khác thường. Bầu trời u ám như thể sẽ có mưa.

Cậu nên làm xong sớm.

Hôm nay Tử thần đến sớm, dù chưa có cái xác nào. Jaehyun đã khẽ vẫy tay với anh nhưng xem chừng Doyoung chẳng hề để tâm. Đôi mắt thẫm đen mông lung phóng ra xa. Anh nhìn về phía mặt trời đang chậm rãi lặn xuống. Tông đỏ cam uyển chuyển giao với tông xanh, trung dung khiến cả hai bớt nóng, lại cũng bớt lạnh. Doyoung không nhìn xuống. Jaehyun ngước lên lại chỉ thấy một khoảng trời xam xám ngả màu.



...

- Doyoung.

Jaehyun khẽ gọi tên anh. Cậu không bao giờ gọi anh là hyung, cũng chẳng bao giờ dùng kính ngữ, nhưng Doyoung chưa bao giờ khó chịu sửa lời. Người đàn ông ấy rũ mắt đứng bên cậu, hai tay buông thõng bên hông. Từ góc này trông anh thật cao lớn. Cái bóng của chiếc áo măng tô che khuất tầm nhìn. Cậu gọi tên anh lần nữa, lén ước gì anh chịu ngồi xuống, lại gần hơn.

- Hắn là gã cuối cùng rồi. Kẻ cầm đầu cả băng. Lũ trùm cuối lúc nào cũng khó nhai anh ơi.

- Đây không phải là game. – Doyoung cuối cùng cũng chịu mở lời.

Jaehyun khẽ lắc đầu. Nụ cười giương lên. Lúm đồng tiền sâu và đôi mắt cười mang chút trong trẻo như thằng nhóc hôm nào. Cậu đè chặt mạn sườn; giữ sức lực, hơi thở và máu đừng tuột đi quá nhanh.

- Nếu là game thật, em sẽ lưu nó ở nơi em gặp anh rồi chơi lại từ đầu, được sinh ra lần nữa, sống với bố mẹ, rồi gặp anh, cứ vậy mãi mãi.

- Phải lưu lại từ lúc chưa gặp tôi chứ.

Cậu khẽ lắc đầu. Jaehyun chợt vẫy tay, cố ra hiệu cho anh lại gần hơn. Máu rỉ ra từ kẽ tay, nhiều vệt khác khô đi, không phân rõ của cậu hay của những cái xác đằng kia. Doyoung ngồi xổm, nhìn hình bóng chính mình in trong đôi mắt cậu.

- Em có hàng trăm điều muốn hỏi anh, nhưng sao anh kiệm lời quá. Hôm nay là kỷ niệm lần gặp nhau thứ bảy đấy. Lúc ông bác của em mất, em đã nhìn khắp nơi mà chẳng thấy anh. Em cũng chưa từng nhìn thấy một Tử thần nào khác. – Jaehyun khẽ ho. Vết thương ở mạn sườn quặn lên đau thắt lại nhưng cậu chỉ khẽ nhăn mặt, chậm rãi đợi cơn đau lặng xuống, - Chẳng lẽ anh là Tử thần duy nhất à? Nếu không sao em lại chỉ nhìn thấy mình anh nhỉ.

Doyoung khẽ lắc đầu.

- Có rất nhiều Tử thần. Nếu ai đó chết, họ đều sẽ được đưa đi.

- Đưa đi đâu cơ?

- Đi phán xét. Được luân hồi trở lại làm người, làm động vật, cỏ cây, hoặc bị trừng phạt.

- Vậy là em hẳn sẽ bị trừng phạt rồi.

Đôi mắt hơi cụp xuống, cậu đưa tay phải lên, nhìn những vết máu đang khô. Máu của kẻ đã giết cha và mẹ, giờ đã nhuốm đỏ cả bàn tay. Những vệt đỏ trông như đang thẫm đen cả lại. Doyoung bất chợt vung tay như lùa nhẹ những cánh bồ công anh trong không khí, những giọt máu nhanh chóng biến thành những ký tự kỳ lạ, không giống tiếng Hàn hay một ngôn ngữ nào mà Jaehyun biết. Chúng dài mảnh và vặn vẹo, như những con trùng, ào ào tách khỏi da Jaehyun. Rất nhanh, bàn tay cậu đã sạch hơn, thứ còn lại là máu của chính Jaehyun. Những con trùng lao về phía Doyoung. Anh không mở cuốn sổ của mình, bởi những trang giấy đã ghi chép đủ. Tay áo măng tô lộ ra và những con trùng chui tọt cả vào. Doyoung kéo cổ tay xuống một chút và Jaehyun chẳng nhìn thấy những vết máu xa lạ kia nữa.

- Cái gì vậy trời. Chúng chui hết cả vào người anh rồi kìa. Bẩn lắm đấy.

Doyoung nhíu mày và Jaehyun nghĩ rằng anh vừa lườm cậu.

- Em cứ tưởng như trong mấy câu chuyện viễn tưởng vẫn hay nói rằng Tử thần không được phép can thiệp vào chuyện sống chết của con người cơ mà.

- Không sai.

- Nhưng anh đã cứu em...

- Nhầm lẫn thôi.

- Vậy còn chuyện vừa rồi...

- Nó chẳng liên quan gì đến chuyện sinh tử cả. – Doyoung ngắn gọn cắt lời. Chỉ có anh biết những dòng chữ ấy nếu không in vào sổ sinh tử sẽ được khắc lên mình Tử thần, giống như những đường xăm mình. Dù không quá đau, nhưng xăm tội ác, cuộc sống của kẻ khác lên cơ thể mình là một chuyện vừa vô nghĩa, vừa thật khôi hài.

- À... - Jaehyun những muốn nói thêm nhưng lại trúc trắc chẳng biết nói gì. Giống như trong một khoảnh khắc, Doyoung đã biết cậu nghĩ gì khi nhìn theo những vệt máu ấy. Anh không giải thích, không an ủi, im lặng làm những việc tưởng như dư thừa, nhưng lại như đang bảo vệ cậu. Lúc nào cũng vậy. Hoặc tất cả đều nằm trong những tưởng tượng thầm kín của cậu, mỗi khi nghĩ về Doyoung trong suốt mười lăm năm qua. – Vậy nói chuyện cũng chẳng liên quan gì đến chuyện sinh tử đâu anh. Hình như em sắp chết rồi, nể tình có chút thân quen, hôm nay hãy nói với em nhiều hơn chút đi.

Sau một thoáng ngập ngừng, bất ngờ, Doyoung nằm xuống cạnh bên Jaehyun. Hơi lành lạnh tỏa ra từ anh khiến cậu tỉnh táo hơn. Mái tóc khẽ tung ra khỏi những nếp vuốt. Lần đầu tiên Jaehyun thấy anh thật khác. Vượt qua những lằn ranh gọn gàng, Doyoung vẫn có nét gì đó giống như một chàng trai bình thường, tuổi mới ngoài hai mươi, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn cậu. Nếu anh xuất hiện trên phố, tóc vuốt ngược, lưa thưa vài sợi rủ xuống, hẳn sẽ bắt mắt lắm. Những cô gái ao ước, những chàng trai ghen tỵ, và có khi người ta sẽ mời anh đi làm người mẫu chưa biết chừng.

- Gặp Tử thần cũng chẳng phải điềm lành gì. – Anh bất chợt nói thế. Đôi mắt nhìn lên trần nhà. Một thoáng Jaehyun nghĩ anh đang nói với chính mình, hơn là với cậu.

- Jaehyun vốn cũng không phải một cái tên tốt lành mà. Thế nên với em thì ổn thôi. – Jaehyun cũng nhìn lên trần nhà, tìm kiếm thứ thu hút ánh mắt anh. Chẳng có gì ngoài một khoảng bê tông xám xịt.

- Thực ra cậu vẫn luôn có quyền lựa chọn.

- Chọn gì cơ ạ?

- Chọn quên đi mọi hận thù, bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Jaehyun thở dài.

- Vậy tại sao anh Doyoung lại chọn làm Tử thần?

- Không nhớ. Lúc mở mắt ra đã thấy vậy rồi. Có thể trước đó tôi từng là con người.

- Ồ, có những chuyện như vậy sao. Mà sao anh nghĩ vậy.

- Bởi tôi nhớ trước đó có người từng gọi tôi là Doyoung. Nhưng kể từ đó cũng chẳng ai gọi tôi bằng cái tên đó nữa, ngoài cậu.

Jaehyun khe khẽ mỉm cười. Máu có vẻ đã chảy chậm hơn, nhớp nháp giữa những ngón tay. Hoặc nó đã được cầm lại, hoặc bởi cậu ta đã chảy hết cả máu rồi, Doyoung chẳng rõ nữa. Anh đã thu lại linh hồn của những kẻ bị cậu giết, lẽ ra anh đã có thể bỏ đi. Công việc đã hết. Jaehyun nằm ngoài quản lý của Tử thần, Doyoung không cần lo đến linh hồn của cậu ta. Nhưng ngay từ lần đầu tiên Doyoung nhìn thấy bóng mình in trong đôi mắt kia, Jaehyun đã luôn là ngoại lệ của anh. Doyoung không biết vết thương kia có đủ để dẫn đến cái chết không, nhưng nếu cậu phải chết, anh muốn là người thu thập lại linh hồn ấy, để cậu không phải vĩnh viễn lang thang trên mặt đất này.

- Tuyệt thật. Vậy sau này anh nhớ cả em nữa nhé.

- Tuyệt chỗ nào? – Doyoung nhỏm dậy. Đôi hàng lông mày khẽ nhăn lại như tức giận. Vài sợi tóc xõa xuống, chạm đến đuôi mắt – Tôi đã xuất hiện ngày hôm đó để thu thập linh hồn cha mẹ cậu đấy.

- Ừ. Nhưng anh không phải người giết họ, đúng không. Em đâu thể trách còi báo cháy vì nổ bình gas được. – Jaehyun khe khẽ bật cười nhưng đôi hàng lông mày kia vẫn nhíu lại giận dữ. – Thôi được rồi, em thừa nhận là em đã từng căm ghét anh. Một chút. Em đã ước gì anh cũng cứu được cả cha mẹ em nữa, nhưng anh cũng chẳng thể làm gì hơn nhỉ, mà anh lại còn cứu em, dù chỉ là nhầm lẫn. Này, thực ra anh rất tốt đấy chứ. Chẳng giống cái ngoại hình phản diện ấy tí nào.

- Im đi. – Giọng Doyoung cáu bẳn. – Giữ sức mà thở.

- Ứ.

Doyoung kìm nén xúc động muốn tát thằng nhóc một cái. Jaehyun lại cười ngây ngốc. Anh thả mình nằm lại bên cậu, nhìn phần mái cao vút của cái kho đựng hàng buôn lậu. Bên kia nhà kho là những cái xác bất động và bên ngoài hẳn trời đã tối.

- Doyoung, anh từng bảo Tử thần sẽ không quản cái chết của em, không cần đến thu lại linh hồn em. Nhưng bây giờ anh đang đợi phải không?

Anh không trả lời. Jaehyun buông lỏng bàn tay vẫn chặn lên đó nãy giờ. Vết thương rất sâu. Cậu có thể cảm thấy thứ nội tạng nào đó trong cơ thể đã bị cắt ra, hai mép vết thương trượt lên nhau theo từng nhịp thở. Đau đớn kéo đến từng đợt.

- Anh sẽ không phải đợi lâu đâu.

Doyoung nhìn cậu, không rõ buồn vui. Đôi mắt đen huyền phẳng lặng.

- Cũng có thể cậu sẽ sống. Có thể ai đó sẽ đến cứu cậu.

- Không. Không cần nữa. – Đất lạo xạo bên tai khi Jaehuyn cố quay đầu sang phía Doyoung, lại bắt gặp một cái nhíu mày. - Vết thương không làm em chết ngay được, nhưng em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Chuyện này nên chấm dứt ở đây thôi. Cứ mỗi lần giết người, em đều muốn phát điên. Dù những kẻ đó đáng chết, nhưng em vẫn cảm thấy được gánh nặng chết chóc trên vai mình. Em không thể quên được từng cái xác em đã đốt đi. Chúng ám ảnh em hàng đêm. – Jaehyun ho nhẹ, cổ họng khản cả đi. – Thật may là anh đã luôn ở đó. Mỗi lần nhìn thấy anh, em đều cảm thấy bớt cô đơn, giống như có bạn đồng hành vậy. Dù thực ra anh chẳng bao giờ chịu giúp một tay cả. Cơ mà em luôn len lén coi anh là bạn đồng hành của mình. Em tin anh sẽ thu thập linh hồn của em. Và em có thể thoát khỏi ám ảnh về những cái xác ấy.

- Cậu muốn gì cơ? – Doyoung chơi vơi hỏi lại.

- Dù sao, giết người cũng là một gánh nặng. Thực sự đấy. Em đã trả được thù cho cha mẹ, giờ đến lượt em rồi. Mọi thù oán từ căn nhà số mười tám đều biến mất khỏi Trái đất này. Anh không nghĩ đó là một kết cục tốt hay sao.

- Cái chết không đơn giản như vậy đâu.

- Cũng được chứ sao. Có lẽ em chẳng hiểu gì về cái chết nhưng phải sống với những ký ức ấy thì thực sự kinh khủng, em không thể chịu đựng được.

Doyoung quay lại, vừa kịp thấy một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt chàng trai nằm bên. Thằng nhóc chín, mười tuổi đứng giữa đám cháy gọi cha và mẹ, nhăn nhó tèm lem như một con khỉ nhỏ, hôm nay lại lần nữa rơi nước mắt. Đã bao lâu rồi nó mới lại khóc nhỉ. Doyoung của ngày hôm đó thực ra đã có thể sửa sai, để nó lao đến bên cái xác của mẹ, bỏ mặc nó trong đám cháy. Và nó sẽ hoàn thành thiên mệnh của mình, chỉ chậm hơn có mười hai phút. Nhưng anh đã luôn mềm lòng.

Lần đầu cứu Jaehyun vì nhầm lẫn, lần thứ hai thì không. Anh muốn cứu thằng nhóc này. Cứu nó khỏi điềm gở từ cái tên, cứu lấy nụ cười ngây thơ với đôi lúm đồng tiền.

Bởi anh đã quá bất cẩn, để bản thân vui mừng khi lần đầu tiên, giữa hàng trăm năm đằng đẵng, có ai đó nhìn thấy anh trên thế giới này.

Và rồi lại có ai đó gọi anh là "Doyoung".

Giá mà hôm đó Doyoung đủ nhẫn tâm, để bỏ mặc Jaehyun trong đám cháy đó. Cậu sẽ chết đi, nhưng với một linh hồn trong sạch đáng thương. Và sự mềm lòng của anh đã để mặc cậu sống trong mười lăm năm tội lỗi khổ đau.

Doyoung giơ tay, những muốn gạt đi giọt nước mắt ấy, hay chỉ đơn giản là chạm vào Jaehyun. Cậu khẽ chớp mắt như chờ đợi phán xét. Cậu không mong được an ủi. Cậu nghĩ mình cũng sẽ như những đóa cúc họa mi, thuần trắng nhưng chẳng thoát khỏi bóng đêm. Rồi anh sẽ mang cậu đi.

Ngay từ đầu mọi chuyện liên quan đến Jung Jaehyun đã chẳng có cái nào đúng. Nhầm lẫn, mềm lòng, sai sót, thiên vị... Chẳng có chuyện nào đúng cả.

Một giọt nước mắt nước trượt qua từ bờ mi khép chặt. Cậu đang run rẩy.

- Tất cả là lỗi của anh. – Doyoung chạm lên má Jaehyun, buộc cậu rùng mình vì cái lạnh. Jaehyun mở mắt, Tử thần nhìn thẳng vào linh hồn cậu. Anh chống tay quỳ phía trên, cái bóng phủ xuống Jaehyun và đôi mắt càng thêm u ám. – Anh đã quá cô đơn trong cõi vô hình. Mẹ em muốn em sống tốt, nhưng quyết định của anh chỉ giữ cho em sống mà thôi. Xin lỗi Jaehyun.

Đôi mắt mở lớn nhìn anh nhưng Doyoung đã vươn tay, chặn lên đôi mắt cậu. Rất lạnh nhưng vừa đủ để làm dịu đi nhức mỏi.

- Jaehyun, hãy quên đi tất cả nhé. Địa ngục không hề có chỗ cho tình thương, họ dùng cả những ký ức tồi tệ nhất để trừng phạt, chẳng có gì đảm bảo em sẽ không phải nhìn thấy cảnh cha mẹ mình chết đi mỗi ngày, mỗi giờ khắc. Em sẽ phải chịu cả nỗi đau của những kẻ mình đã giết, lặp đi lặp lại. Cơn ác mộng ấy sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ chấm dứt.

Dù không nhìn vào mắt Jaehyun , nhưng anh có thể cảm thấy cậu vừa run lên nhè nhẹ. Đứa trẻ ấy vẫn còn đây. Nó bị khóa kín trong hình hài này, bị ép buộc phải tiếp tục lớn lên và trả thù. Và tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ sai lầm của anh. Đôi môi cậu khẽ mở, như muốn nói gì đó, nhưng Doyoung đã nói trước.

- Em muốn trở thành Tử thần không, Jaehyun?

Bàn tay lớn cậy mở những ngón tay của anh, hơi ấm của cậu trượt đi trên lớp da không nhiệt độ. Đôi mắt huyền lặng lẽ chiếu xuống, và Jaehyun nghĩ trái tim mình đang bị dò xét, nhìn thấu. Nhưng cậu không dứt ra khỏi kết nối ấy. Nhìn em đi, Jaehyun thầm nghĩ. Anh sẽ biết cậu vẫn luôn thầm dựa dẫm vào sự xuất hiện của anh. Anh sẽ biết cậu luôn chờ đợi anh đến, xóa đi cảm giác cô đơn bên một cái xác xa lạ, xua đi sợ hãi đến phát điên... Anh sẽ biết và cậu muốn anh biết.

- Nhưng liệu em có quên cả anh không?

Doyoung không đáp lời.

- Nhưng anh sẽ không rời bỏ em chứ. Dù em có quên, anh sẽ nhắc lại cho em nhớ mọi chuyện phải không? Doyoung, đúng vậy không?

- Ừ.

Trong đôi mắt huyền ấy, Jaehyun không thể biết được đó có phải một lời nói dối hay không. Có chút bất an cứ không ngừng nhói lên. Máu mất quá nhiều khiến đầu cậu trĩu nặng và choáng váng. Chỉ có cái lạnh của anh là thật.

- Vậy hứa đi Doyoung. Hứa là anh sẽ không bỏ rơi em nhé.

Hình như anh vừa gật đầu, Jaehyun không chắc lắm. Mọi cử chỉ của anh đều có vẻ mơ hồ như vậy. Gần như là cười, gần như là đồng ý, gần như là an ủi, chẳng có gì rõ ràng, cũng chẳng có gì là chắc chắn. Thế nhưng khi Doyoung lấy cuốn sổ trong ngực áo măng tô, đặt nó vào tay Jaehyun, anh đã gọi tên cậu thật dịu dàng. Một cuộn khí lạnh lẽo từ cuốn sổ thốc lên, men theo cánh tay và ồ ạt tràn vào Jaehyun. Mọi thứ đều bị đánh bay. Tay anh đặt lên tay cậu, giữ cho cậu không hất cuốn sổ đi và cố ôm lấy anh.

- Đừng bỏ rơi em.

- Jaehyun...

Những âm thanh ấy cứ tha thiết vang mãi bên tai. Chưa có ai trong đời gọi Jaehyun theo cách ấy, giản đơn nhưng vẫn đủ mềm mại và đau đớn. Thật kỳ lạ khi nghĩ về nỗi đau của Tử thần, nhưng sẽ còn kỳ lạ hơn khi nhìn thấy một vệt xám nơi khóe mắt anh, tĩnh lặng rơi xuống. Cái bóng Doyoung đổ xuống gương mặt của Jaehyun cứ nhạt dần. Tay họ lồng vào nhau và Jaehyun cố dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy. Jaehyun muốn gọi tên anh nhưng cổ họng như bị nghẹn lại.

Chỉ có người chết mới không thể nói dối. Những sai lầm phải luôn được trả giá, dù sớm hay muộn. Trong những giây cuối cùng trước khi tan biến, Doyoung vẫn cố gắng nhẩm gọi cái tên Jaehyun. Chỉ cần còn giữ lại cái tên ấy, khi đã làm Tử thần đủ để trả giá cho những tội lỗi của mình, Jaehyun sẽ được đầu thai lần nữa, làm một đứa trẻ may mắn hơn.

Anh chợt nhớ đến một chiều hè nóng nực, có một thằng nhóc tung tăng đi đến đầu đường liền dừng lại, ngốc ngốc há miệng ngước lên nhìn mình. Lúm đồng tiền rất sâu, đôi mắt lấp lánh và nụ cười hãy còn trẻ con. Mười lăm năm tiếp theo, mỗi lần nó cười đều lẫn cả u ám và buồn bã. Giờ trong đôi mắt ấy là những pha tạp của nhiều cảm xúc mà Doyoung chẳng thể phân định. Và đến khi anh tan đi gần hết, những cảm xúc trong ấy cũng dần phẳng lặng và trống rỗng.

"Jaehyun."

...

Jaehyun tỉnh lại, thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Cậu mặc một bộ đồ đen, cuốn sổ ghi chép sinh tử nằm trong tay. Jaehyun nhét nó vào ngực áo, nơi gần với một khoảng trống kỳ lạ lì lợm hiện hữu. Có thứ âm thanh nào đó cứ mắc kẹt trong cổ họng, cứng ngắc không chịu thoát đi, nhưng lại mờ nhạt đến nỗi không thể nhớ nổi, không thể gọi ra.

Và rồi cậu bỏ cuộc, đọc lên thứ cuối cùng mà mình còn nhớ.

Jaehyun.

Tiếng gọi cộc lốc rơi vào yên tĩnh, chạy dọc theo những bức tường của khu nhà kho rộng lớn, thoáng có vẻ bơ vơ và lạc lõng. Jaehyun thở dài.

Có ai đó từng gọi cậu như vậy. Một người thực sự rất quan trọng mà cậu không thể gọi tên.

The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net