34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"hai đứa đang hẹn hò?"

Bà nhìn vào chiếc gương phản chiếu lại Thanh Tuấn ở phía sau. Gương mặt phúc hậu của bà thường ngày không còn nữa, mà thay vào đó là gương mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn lấy anh.

Thanh Tuấn có hơi bất an khi thấy bà trông bộ dạng này, nhưng nếu bà đã biết thì anh cũng không muốn giấu.

"dạ" Thanh Tuấn lên tiếng, cộng thêm cái gật đầu chắc chắn.

"tại sao lại chọn thằng bé, hai đứa không sợ người ta nói gì hay sao, còn ba mẹ của con nữa. Ổng bả sẽ chấp nhận chứ" bà như tức giận lên

Đối diện với những câu nói, kèm theo sự nghiêm túc của người trên kia, cũng không làm cho Thanh Tuấn dịu lòng mà trái ngược lại khiến bản thân anh kiên quyết hơn.

"con yêu Đức Thiện, con không muốn em ấy phải tổn thương, cũng không muốn em ấy phải ở một mình" Thanh Tuấn chắc nịch nhìn bà

"con không quan tâm bên ngoài họ nói gì về con, con chỉ quan tâm đến một điều Đức Thiện hạnh phúc là được, còn ba mẹ con, hai người rất yêu quý Đức Thiện còn coi em ấy như thành viên trong gia đình"

Anh nắm chặt tay của bản thân, dưới đấy mắt cũng đã ươn ướt "có những lúc Đức Thiện phải ở nhà một mình bác có hiểu cảm giác của em ấy không. Đức Thiện chưa bao giờ nói với cô chỉ vì sợ làm hỏng việc làm của cô, nên em ấy chịu đựng một mình. Mấy ai suy nghĩ cho em ấy"

Những lời chân thành được xuất phát đấy lòng của Thanh Tuấn khiến bà phải thây đổi một suy nghĩ khác. Thú thật từ khi ba cậu mất, bà đã vùi đầu mình vào công việc cho đến hiện tại. Thời gian bên cậu rất ít,  Đức Thiện là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, hiểu đến đau lòng.

Nghĩ đến đây bà không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Đức Thiện của bà phải chịu khổ rồi.

'reng' tiếng chuông điện thoại của Thanh Tuấn vang lên. Là Đức Thiện gọi cho anh.

Nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông rồi lại nhìn bà. Bà ra hiệu cho anh nghe máy đi.

Anh bấm nghe, không quên bật loa ngoài.

"anh nghe"

"anh à, khi nào anh về thế~~" cậu làm nũng

"anh về sớm thôi, em muốn ăn gì không"

"có ạ, em muốn ăn bánh pho mai ah~~"

"được thôi, khi về anh mua cho em nhá"

"vâng ạ"

Đức Thiện vừa làm nũng với người yêu đó. Bà gạt đi nước mắt nói

"đã lâu rồi không thấy nó làm nũng"

"dạ" anh bất ngờ

"ah không phải đã lâu,mà phải nói là nó chưa bao giờ làm nũng với ta cả" nhìn anh rồi bà lại nói

"khi nảy nó làm nũng với con, ta nghĩ thằng bé chọn đúng người rồi"

Cái bà lo ngại là giới tính của hai đứa, chỉ sợ họ dị nghị con trai của bà. Đức Thiện bướng bỉnh như vậy chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cậu ấy, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến cậu phải rơi vào trầm cảm. Nhưng hiện tại bên cạnh cậu đã có Thanh Tuấn sẵn sàng che chở thì bà không còn lo gì nữa. Còn chuyện cưới hỏi của cậu và Ngọc Mai bà sẽ bỏ, nếu Thiện không muốn bà cũng không ép . Chỉ cần  cậu hạnh phúc là được.

"nếu bác đồng ý, con hứa là phải chăm sóc thật tốt cho thằng bé đấy nhé"

Được sự đồng ý của mẹ cậu coi như cả hai đi được tám mươi phần trăm đoạn đường rồi. Thanh Tuấn vui mừng muốn nhảy ra khỏi xe.

"dạ vâng,con sẽ không làm cho nhạc mẫu đại nhân phải thất vọng"

Nhìn thấy Thanh Tuấn vui bà cũng vui lây. Tạm biệt đứa nhỏ bà quay về.

Ở bên cậu

Vì đợi mãi mà Thanh Tuấn vẫn chưa về nên cậu quyết định gọi hỏi anh của Thanh Tuấn ra sao.

( cho mọi người không biết thì gia đình Thanh Tuấn ngoài anh ra còn có anh trai và một đứa nhóc học lớp 4)

"anh Thanh Hải ạ, Thanh Tuấn anh ấy có ở đó với anh không"

"thằng Tuấn hã, không nó không ở với anh"

"ủa không phải anh ấy bảo qua nhà anh sao?"

" có khi nào nó quay lại con đường cũ không, để anh gọi nó thử xem"

Đức Thiện lòng như lữa đốt. Thanh Tuấn thật sự quay lại con đường cũ sao? Nếu như thật vậy thì cậu sẽ bâm anh ra làm trăm mãnh.

Tiếng điện thoại lại vang lên

"thằng Tuấn về rồi thấy, mà anh còn nghe thấy mùi nước hoa nữa đấy"

Mùi nước hoa? Thanh Tuấn bảo không thích sài nó mà nhỉ. Thôi kệ, phải giận trước.

Thanh Tuấn trở về nhà là chạy ngay lên phòng với người yêu.Mở cửa thì thấy người yêu đang quấn mền chặt trên giường. Còn tưởng là cậu đã ngủ, liền di chuyển nhẹ nhàng tiến đên bên cạnh, đặt đồ ăn lên bàn. Dò hỏi xem cậu đã ngủ say chưa.

"bảo bối em ngủ rồi sao"

Không phản ứng, chỉ thấy cậu cự quậy trong mền.

"bảo bối em không giậy là anh ăn hết nó đây nha"

Đáp trả anh là một không gian im lặng. Thanh Tuấn chỉ biết lấy chiếc bánh trong hộp ra giả vờ ăn.

"anh ăn nha"

Chiếc bánh chưa kịp đặt tới miệng thì người trong mền kia đã bung ra.

"em đang giận anh đó, anh đừng có mà chọc em"

Thanh Tuấn đặt bánh lên lại trên bàn, kéo người yêu lại tra hỏi.

"anh làm gì em mà em giận, hử"

Hai bên tai của cậu bắt đầu đỏ lên. Cậu nhìn thẳng vào mặt anh khẳng định nói

"nghe đây Nguyễn Thanh Tuấn, nếu anh mà quay trở lại con đường cũ một lần nữa thì em đấm anh" vừa nói cậu vừa đưa lên một nấm đấm.

Anh nhìn nấm đấm của cậu rồi lại nhìn cậu chọc ghẹo

"em tính đấm anh bằng cục bông này sao?"

Đức Thiện bĩu môi, bảo mắt xung quanh rồi cậu nghĩ ra gì đó.

"em sẽ hôn anh đến gì nào anh sướng chết thì thôi"

Thanh Tuấn nham hiểm kéo cậu ngồi lên đùi, khuôn mặt sát với cậu.

"vậy anh quay lại con đường củ rồi, em mau hôn anh sướng đến chết đi"

Cậu hôn một cái 'chụt' lên môi anh, rồi ngại ngùng ôm lấy cổ người ta.

"anh Thanh Hải bảo cậu quay lại con đường củ, còn nói người anh có nước hoa, em sợ lắm" càng nói về sau cậu lại sụt sịt, bé sắp khóc đến nơi.

Thanh Tuấn nghe xong liền tối xầm lại. Anh hai cũng lớn rồi mà đi đốt nhà người ta. Thanh Tuấn hận không thể đấm anh ta một cái.

"bé con, ổng chỉ chọc em thôi, không có vụ đó đâu" anh vừa xoa lưng vừa an ủi cậu

"có thật không"

"thật"

Cậu nhìn lấy anh rồi hỏi "vậy khi nảy anh đi đâu"

Vén mấy cọng tóc ra sau tai của cậu, anh nói "đi gặp mẹ em, à không mẹ vợ"

Đức Thiện ngặc nhiên nhìn anh.

Thanh Tuấn mĩm cười véo khẩy nhẹ mũi cậu "mẹ đồng ý rồi bé cưng"

"vậy..vậy khi nảy là"

"ừm, là anh đã đi nói cho bác biết"

Nhìn thấy bé con không phản ứng anh hỏi "hửm sao vậy, em không vui sao"

Cậu vội lắc đầu "không phải"

"chỉ là do em cảm thấy mình vô dụng quá, đến việc nói với mẹ em còn chưa dám nói, phải để anh nói cho"

Ôi trời, thật sự muốn kí cái đầu nhỏ này ghê. Đức Thiện lại suy nghĩ gì nữa rồi. Thanh Tuấn thật sự muốn đánh nhân một cái, nhưng nhân này anh không nỡ. Chỉ nhéo nhẹ má một cái.

"cấm em nghĩ bậy nữa nghe chưa"

"nhưng mà"

Nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Thanh Tuấn cậu cũng không nói nữa. Ngoan ngoãn dạ vâng.

Anh tiến đến thì thầm bên tai cậu "nếu em không ngoan, anh sẽ dùng gậy để đánh em đó, có biết chưa"

-------
Con đường cũ: nếu mọi người còn nhớ thì trước đây Thanh Tuấn rất ham chơi và thường xuyên cùng Trung Đan trốn học. Đôi khi còn đánh nhau, trả ai nói gì anh cả. Học lực thì tệ những được mỗi môn văn có thể gọi là giỏi

Hết rr bái bai

Đọc rr nhớ để lại cmt nhé các ghệ iu💗

#gocnhocuarhymtee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net