[Chung Bùi] - Hoa thắt lá dừa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà nước mở ở xã trên một trạm y tế nhỏ, để bà con dưới xa đỡ cực thân đi tuốt lên huyện. Trạm chỉ có một bác sĩ và y tá ở tỉnh xuống, lạ chỗ lạ nơi. Nên chính quyền đặc biệt mời bác sĩ Duệ tới hỗ trợ một thời gian, giúp họ quen dần cách ăn nếp ở.

Chuyện sẽ không có gì nếu y tá ở trạm không phải một beta sắc sảo mặn mà, eo nhỏ mông cong. Mà thuở đời nay loạn xị, alpha và beta không thể đánh dấu, càng khó có con, chính là đối tượng dễ mèo mả gà đồng nhất trong xã hội.

Vợ bác sĩ Duệ trẻ đẹp còn được nước hay ghen chồng, tất nhiên không thể bỏ qua. Cậu hỏi được người y tá này tên Bùi Vân Thiên, quê ở Long Hồ, gia đình trí thức khá giả, đời tư hổng có chuyện chi.

Làm quen lâu ngày thì thấy tánh tình người ta cũng dễ thương, dần dà thành bạn hồi nào hổng hay. Cậu thấy y tá Thiên đi lợi mình ên* hoài tội nghiệp, lân la dò ý rồi ngỏ lời mối mai cho bạn thân của chồng mình. (Đi lại một mình)

Anh đó tên tư Mị. Tuy ảnh hổng đi Tây như bác sĩ Duệ, cũng hổng học hành nhiều như thầy giáo Tầm, nhưng ảnh hiền ảnh giỏi. Tự thân học được nghề đan lát rồi mở xưởng, khắp cái tỉnh này nói ra ai cũng biết tên.

Anh tư Mị còn ăn ở đời nhơn đức, thường xuyên làm từ thiện. Người trong xưởng có trúc trắc* gì là ảnh giúp đỡ liền tay, ai ai cũng thương nể. Gia đình còn tía má với đứa em trai chưa vợ, mà ảnh tự xây nhà riêng, hổng lo chuyện làm dâu gì hết. (Sự cố)

Chỉ có điều, anh tư Mị xêm xêm* cái chung tình của bác sĩ Duệ, bởi miết thành bạn thân. Ảnh yêu người kia trước là con nuôi của tía má mình, sau được bà con nhận về Sài Thành ở, giờ làm đệ nhứt kiều nam nức tiếng. (Cỡ cỡ)

Người kia thỉnh thoảng có về đây làm từ thiện, thăm nom tía má nuôi. Anh tư bị vậy mà dứt ra hổng đặng. Ảnh ráng làm ngày làm đêm kiếm đồng tiền, hy vọng người kia nhìn tới ảnh. Mà cái xưởng đan lát này, chừng nào bì được với mấy công tử đại gia.

Bữa nọ ảnh ngồi trong bàn nhậu nói với mấy ông bạn, thôi lấy vợ, hổng mơ mộng nữa chi. Vương Việt biểu bữa sau ảnh đãi tụi này nhậu, hay y tá Thiên cũng ghé qua chơi thử, được thì mình tiến tới.

Y tá Thiên nghe qua cũng ậm ờ, mấy ngày sau thì đi thiệt. Sân nhà anh tư Mị rộng rãi, trồng cây xanh nuôi cá kiểng. Nội thất thì bày trí đơn sơ, nhìn vô là hiểu tánh người. Hiền lành, giản dị, chịu khó. Ai mà chê cho được.

Trong lúc mấy ông chồng í ới gọi nhau dưới bếp, y tá Thiên ra sân ngó mấy chậu lan. Một phần cũng để đỡ ngại chút đỉnh. Anh tư này nghe qua tưởng kiểu nhà vườn chất phác, ai ngờ tướng tá* mặt mày đẹp dữ thần. Y tá Thiên chưa có mối tình nào, tự nhiên nghe tim đập mạnh. (Dáng người)

Đi một hồi ra tới sau nhà người ta hồi nào hổng biết, đụng phải đứa ở đang ngồi giặt đồ. Y tá Thiên có mấy bịch kẹo cam đem theo cho Vương Việt, lấy ra đưa nó một bịch, nhìn nó mừng mà vui trong bụng.

(Hồi nhỏ mn có ăn kẹo cam viên nhỏ nhỏ, ăn vô cam lè cái lưỡi k? 😁)

Tình cờ thấy trong thau đồ có cái khăn tay thêu hình trống mái, cậu tò mò hỏi thử. Đứa ở được cho kẹo vui quá kể ra ráo trọi, nói cái khăn này của người cậu nhà mình yêu tặng hồi xa xửa xa xưa.

Bình thường cậu nhà nó quý lắm, toàn để trong túi áo đem theo bên mình. Mà bữa nay cậu nói nó sắp có mợ tư rồi, biểu đem giặt rồi cất vô tủ, mơi mốt đừng lấy ra nữa.

Y tá Thiên cúi đầu cười, ngọt lịm như vị kẹo cam trên đầu lưỡi.

Cậu nghe nói đồ ăn bữa nay do một tay anh tư làm. Ảnh khéo tay còn nấu ăn giỏi lắm. Có cái ảnh hiền nên thành ra nhát, từ hồi vô cửa tới giờ chào nhau có một câu rồi dứt luôn.

Mấy ông bạn kế bên huých vai ghẹo thêm vào, kêu chơi chung tám kiếp rồi mới biết thằng này nấu ăn được đó nghen. Bộ bữa nay có ai làm mày muốn tề gia nội trợ rồi hả?

Anh tư Mị ngại quá đạp hụt chân ông bạn nghe tiếng phụp. Ngó qua dòm y tá Thiên một buổi mới rặn ra được câu hỏi. "Cưng ăn thấy hạp* khẩu vị hôn?" (Hợp)

"Dạ, anh tư nấu ngon lắm."

Hai người không nói gì thêm nữa, thỉnh thoảng nghe kể chuyện vui thì đưa mắt nhìn nhau cười. Thấy cũng hợp nhịp hợp ý. Lúc sau anh tư đưa y tá Thiên về trạm xá, có hỏi han nhau mấy câu.

Y tá Thiên nhìn người ta đứng trước cửa ợm ờ cả buổi, hổng nghe mời vô chơi mà còn không chịu về. Núng na núng níu như bà Lan nhét tiền tiễn ông Điệp lên đường đi học. Đẹp trai mà cái tánh mắc cười quá đa.

Cậu thầm nghĩ bây giờ mà hổng đuổi ảnh về, có khi nào ảnh chịu đứng luôn hôn ta. Nói chớ đứng nhìn trời nhìn mây thấy cũng vui vui đó, mà thôi hổng ghẹo nữa, lỡ ai nhìn thấy đồn tới đồn lui không tốt.

"Anh tư ơi, em tới giờ vô trực rồi. Cám mơn nay anh tư đưa em dìa* nghen!" (Về)

".....Ờ, cưng vô đi, anh dìa.... À mà ngày mơi* đi công chuyện ngang anh ghé tặng cưng mấy cái đồ dưới xưởng nghe." (Mai)

Cái bụng y tá Thiên mắc cười quá trời mà ráng nhịn, mới có ngày mơi là đòi tới nữa rồi hả anh kia. Sao nghe đồn anh hiền rồi anh nhát lắm mà.

"Dạ thôi em cám mơn ý tốt của anh tư. Anh mời bữa ăn rồi còn tặng đồ nữa kì lắm."

Mặt anh tư Mị khờ ngang làm như hổng hiểu sai ở khúc nào. Hết biết trả lời làm sao.

Y tá Thiên cong mi mắt cười. Người gì thấy thương quá hà hổng nỡ ghẹo miếng nào nữa hết.

"Nhà em ở Long Hồ, bữa nào anh tư rảnh ghé chơi. Đặng* tía má gặp mặt mời lợi anh bữa cơm. Rồi hai bên biết nhau xong cái...." (Để/ được)

Y tá Thiên hơi hạ mi mắt, nói giọng nhỏ xíu. "Cái mơi mốt ngày nào anh tới đây cũng được."

Gió chiều nhẹ bay bay, thổi hai sợi dây tơ hồng bện chặt.

Nói tưởng đâu xa, ngay bữa sau anh tư Mị đi kiếm người hỏi thăm nhà liền. Khăn gói chuẩn bị được bốn ngày là ảnh tới luôn. Làm như sợ người ta hổng biết ảnh gấp lắm.

Ông bà mình đã dạy, cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha.

Anh tư Mị cứ đổ hết lý do cho ông bà.

Tía má gởi thơ biểu y tá Thiên về nói chuyện, hỏi han coi có ưng cái thằng Mị đó hôn. Cậu y tá nhỏ bẽn lẽn chà chà hai đầu gối vô nhau, gật đầu cái rụp. Bữa giờ hổng gặp mấy ngày mà trong dạ hơi nhớ nhớ. Tối ngày ngồi cười một mình hoài kì quá đa.

Y tá Thiên từ nhỏ hổng phải người hay mơ mộng, xui xẻo gì cũng vô duyên ập tới miết. Mà rồi cậu nhìn thấy anh Mị cất đi cái khăn thuở xưa, vô bếp nấu ăn cho mình, nghe mình nói vu vơ có mấy câu mà ráng tìm tới nhà được.

Cậu tin duyên số này ngoài ông trời đưa lối, còn có phần nhiều con người tự níu giữ. Gian truân hay hạnh phúc của kiếp này, người cùng cậu chia sớt, chỉ có thể là anh Mị.

Cậu tin ảnh.

Bởi vậy mà ngày mười sáu tháng tư rước dâu rình rang tức khắc, cả xóm nhà nào cũng được tặng cái nia có chữ hỷ. Người ta khen y tá Thiên sao mà có phước quá chừng, lấy được anh tư là nửa đời sau sung sướng.

Ngược lại anh tư Mị mới thấy mình có phước. Vợ anh kì lắm. Mới nhìn vô thấy đẹp, nhìn hồi càng đẹp dữ dằn. Anh nhìn hoài nhìn hoài hổng chán. Bữa tân hôn xong anh cứ nằm ngắm vợ ngủ tới sáng.

Tới giờ dậy anh ráng rón rén đi xuống giường. Mới chọt vô cái quần đã nghe vợ giật mình dậy chạy lại, dụi dụi mắt kêu để em phụ mình cho. Anh tư mới có vợ một đêm còn mắc cỡ dữ lắm, quay cái mặt đỏ rần rật qua một bên.

Ảnh hô. "Mình ơi, mình...mặc đồ vô trước cái đi."

Mình cứ như vầy đứng gài nút áo cho anh, anh sợ phải cởi áo ra nữa quá.

"Mình ngủ thêm đi. Anh có hẹn bàn công chuyện với khách. Anh đi cái chút xíu anh dìa hà."

Thiệt ra thì nãy giờ y tá Thiên cũng hổng có đi bận đồ. Cậu ngó coi cái mặt chồng mình thấy cưng dữ quá, nhón chân hun* cái chụt. (Hôn)

"Em chờ mình dìa nghen."

Anh tư Mị tính ôm vợ mà lỡ tay để lên cánh mông cong mẩy mát lạnh. Hai lỗ tai anh nóng tới xì khói, cà lăm nói vấp mấy câu mà chân muốn lơ lửng.

Tới hồi ảnh về thì vợ ảnh đã thay ra bộ đồ ở nhà. Người ở tỉnh xuống bởi vậy tân tiến quá trời, mặc bộ bà ba còn có viền trái tim. Ảnh ngồi ăn cháo vợ nấu mà cứ nhìn qua, xém chút đút luôn cái lỗ mũi.

Vợ ảnh hỏi cháo nấu ngon hôn là ảnh cứ gật gật. Bởi vậy mà y tá Thiên tưởng thiệt, mấy bữa sau còn nấu cơm cho chồng đem theo lên xưởng ăn.

Y tá Thiên nào giờ nấu ăn cũng coi như không bị trúng thực. Mà được chồng khen thì hí hửng lắm, rảnh là nấu hoài. Anh tư Mị vừa ăn vừa chống cằm suy nghĩ.

Thằng hai Hành như ở đợ cho vợ. Thằng Tầm tối ngày ở nhà bóp chân. Còn thằng Duệ cưới vợ con nít bày đồ chơi muốn cong xương sống. Anh tư Mị được vợ yêu chiều sướng quá trời rồi. Cơm vợ nấu có nhai lạo xạo cũng là đồ ngon nhất.

Mà vợ ảnh được nghỉ một tuần thì phải đi trực trạm xá trở lại. Anh tư Mị làm xong công chuyện là cuốn mền vô với vợ liền. Chỗ này tối tối buồn thiu mà lạnh lẽo, nghĩ hồi đó vợ tới lui một mình lại thương vợ ghê nơi.

Y tá Thiên trùm cái mền con rồng màu đỏ chạy tới chui tọt vô lòng anh tư Mị, ôm ngang eo ảnh. Cậu hít no nê mùi thơm của chồng rồi cất giọng ngọt ngay hỏi.

"Mình ơi, mình thích có con trai hay con gái?"

"Miễn mình sanh thì anh thích hết đó."

"Em thích có con gái trước, đặng thắt bính* với kẹp nơ cho nó đó." (Bím tóc)

Anh tư Mị vỗ vỗ lưng vợ cưng nựng. "Ừa, nếu có con trai trước anh cũng bắt nó để tóc dài cho mình thắt bính kẹp nơ nghe. Mình an tâm."

Y tá Thiên cười nắc nẻ, rướn cổ lên hun chồng một cái rồi lại úp mặt vô lòng. Cậu muốn có con với ảnh lắm đa. Có điều cậu là beta, uống thuốc để đậu được thai đau đớn dữ lắm, còn hổng biết có được hay không.

Cậu nghe nói hồi đó người yêu cũ của bác sĩ Duệ về gây sóng gió, xém chút làm Vương Việt bỏ đi. Nghĩ lại cái nghề làm mỹ nhân của người kia đâu phải lâu dài, sớm muộn cũng phải tìm bến đỗ.

Biết đâu xui rủi họ quay đầu về đây muốn náu nương chỗ chồng cậu. Tánh y tá Thiên hổng phải như người ta, đen đủi quen rồi nên cứ hay nghĩ vẩn vơ.

Lỡ mà anh tư ảnh yếu lòng thì cậu còn có đứa con hủ hỉ sau này. Chớ từ nhỏ tới lớn cậu chỉ yêu mình ảnh. Có bỏ ảnh đi cũng không muốn ở với ai thêm nữa.

"Mình đang nghĩ gì đó?"

"Em tính đặt tên con là Chung Vô Mùng mình thấy hay hôn?" (Chung là chui á 😁)

Anh tư úp mặt vào cổ vợ chọc cho cậu nhột cười lớn một phen. Ảnh nhéo cái má tròn lém lỉnh. "Giờ tía má nó chung vô mùng trước nè."

Y tá Thiên trèo gọn lên lưng để chồng cõng, áp mặt vào bờ vai vững chãi của anh. Cậu thầm rầy mình, đang yên đang lành tự nhiên nghĩ bậy bạ ghê luôn.

Vợ chồng họ sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mà.

- Hết phần 1 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net