[Lăng Việt] - Mứt chùm ruột (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu xóm nhỏ được một phen long trời lở đất. Nhà nhà kéo nhau ra xem còn nhộn nhip hơn nhóm chợ. Nghe nói đứa ở đợ nhà bác sĩ Duệ tự nhiên mất tích. Bác sĩ chạy khắp xóm hổng thấy, bây giờ rối quá còn mướn người xuống vũng tát kiếm.

Hàng xóm thấy tội quá cũng nói vô mấy lời. Thằng Việt tắm sông quẫy như cá đó mà, có chăng bị ai bỏ bùa dụ đi mất chớ làm sao mà trợt chân chết đuối được.

Tròng mắt bác sĩ Duệ đỏ hoe, chắc mới vừa khóc dứt xong. Bác sĩ nói đã đi báo công an rồi, mà bản thân mình ngồi yên hổng đặng. Cô chú anh chị có ai biết tin thằng Việt làm ơn báo dùm, anh nhất định hậu tạ thiệt tốt.

Vậy đó mà mấy ngày sau người ta vẫn thấy bác sĩ Duệ chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bỏ hết trơn công ăn chuyện làm. Mắt anh thâm quầng, người ốm nhom đen thủi đen thui.

Cơm hổng ăn, nước hổng uống. Thời gian đó để đi tới hết các nhà giàu có trong vùng, hỏi han coi có người nào mới bị bán tới ở đợ hôn.

Mấy lúc tối bác sĩ ngủ không được, lọ mọ thức dậy sên mứt chùm ruột bỏ vô hũ. Để dành mai mốt Vương Việt về còn có cái đem ra dỗ người ta.

Anh vừa chụm lửa vừa quẹt khoé mắt đỏ hồng, đều đều giọng nói hổng với ai. Trách là, đã biểu bây giờ họ bỏ bùa dữ lắm, gặp người lạ hỏi đừng có trả lời. Vậy mà hổng nghe để bị bắt đi mất, anh biết kiếm chỗ nào nữa đây.

Cứ như thế mà tới nay được bốn năm hũ mứt trên kệ rồi.

May thay trời không phụ kẻ có tình. Thầy giáo Tầm con rể ông Tư điền chủ hối hả chạy vô gõ cửa, kêu vợ thầy đi thăm bà con ở Cần Thơ, gặp được người nào nhìn giống Vương Việt lắm.

Bác sĩ Duệ chỉ kịp chọt vô cái quần tây là phóng lên xe thầy giáo liền, râu ria không kịp cạo cho sạch. Thầy giáo Tầm mất công làm tài xế mà còn phải trấn an anh, nói Vương Việt hổng có bị làm sao.

Cậu được nhận vào làm trong một xưởng may gia công, người trong đó thương yêu quý mến lắm. Bởi vậy mà lúc bác sĩ Duệ xông vô nắm lấy tay người ta, cả xưởng suýt chút đè anh ra đánh cho một trận. Họ biểu ai mà dám ép buộc cậu, để họ lấy chổi chà quét ra.

Vương Việt được bà chủ đem về nuôi trong nhà, không có giấy nợ gì hết. Nếu mà bây giờ cậu nói mình hổng về, bác sĩ Duệ cũng coi như hết cách. Ngoảnh đầu liền trở thành người xa lạ.

Mặt mũi bác sĩ Duệ buồn thiu, tay cứ nắm mà miệng không biết nói gì. Cứ biểu đi về với cậu hoài mà người ta hổng trả lời, trong dạ đau biết mấy. Lần lựa một hồi anh lại bùi ngùi nói thêm lần nữa.

"Về nhà nghe Việt. Con ở bên ngoài như vầy cậu lo lắm."

Vương Việt cắn môi rưng rức gật đầu, nói anh chờ cậu chút xíu để chia tay mấy anh chị. Hồi sau lên xe cậu cứ ngồi im thin thít nhìn ra cửa sổ. Bác sĩ Duệ nhìn sao mà thấy đoạn đường về nhà vừa xa vừa buồn.

Ai đem chim sáo sang sông.

Để cho chim sáo sổ lồng bay xa.

Trăm tính ngàn suy, cuối cùng cái mình lo sợ nhất vẫn tới. Bác sĩ Duệ cười có phần chua chát, nhìn hũ chùm ruột anh đem ra nãy giờ mà người ta còn không thèm dòm tới.

"Ở trên đó nhiều đồ ngon quá hết thích món này rồi hả?"

Vương Việt cúi đầu vò vạt áo, môi run run.

Bác sĩ Duệ vỗ nhẹ tóc cậu, giọng nói rất trầm. "Hay thôi cậu chở con lên đó chơi, chừng nào chán thì về. Biết con hổng bị làm sao thì cậu an tâm rồi."

Vừa nói dứt câu là nước mắt Vương Việt rớt độp độp xuống, hột nào hột nấy tròn vo bự chảng. Giống hệt như kiềm chế hổm rài để dành cho tới bữa nay.

Bác sĩ Duệ giật mình hồn vía lên mây, cứ vậy ôm luôn người ta vào lòng. Thấy cậu không tính giãy ra, anh sẵn tiện đụng tới chỗ nào liền xoa xoa vuốt vuốt chỗ đó.

Chỉ nghe Vương Việt tức tưởi hô. "Sao cậu hai hổng cho con ở trển* luôn đi? Để con kiếm chồng giàu rồi về báo ơn cho cậu." (Trên đó)

"Ai mượn báo ơn cho tui?"

Vương Việt khóc lên hù hụ. "Con cũng hổng mượn cậu chở con lên đó chơi!"

Cậu quẹt nước mắt, hức hức cái giọng dẻo như bột bánh ít. "Cậu hai buông con ra đi. Cậu hổng thương con, đừng có làm vậy mắc công con hiểu lầm tội nghiệp."

"Thương!"

Vương Việt lúc này mới giãy lên. "Thương mà đuổi người ta đi!"

Oan cho bác sĩ Duệ quá chừng. Bữa đó hơi lớn tiếng chút xíu, kêu đi ra ngoài để chút anh mua nước ngọt cho uống, mà cục cưng nghe thành đuổi đi luôn.

Anh áp mặt vào tóc Vương Việt, nựng nịu an ủi cậu một hồi mới nói tiếp. Anh nể tình xưa nghĩa cũ nên giúp người kia mấy chuyện làm ăn trên tỉnh. Chỉ coi họ như chỗ bạn bè, về đây lạ nước lạ cái.

Dạo này bỏ bê công chuyện ở nhà, anh cũng thấy khó chịu. Mà lỡ giúp người thì giúp cho trót, cứ mong xong nhanh cho rồi chớ có ham mê chi.

Hai người mình sống hủ hỉ* với nhau, hổng lẽ Vương Việt còn chưa hiểu. Có gì không thích thì nói với anh, để anh giải quyết. Chớ đừng có đi cãi tay đôi với người lớn, dù gì họ cũng là khách. (Bầu bạn)

Anh xin lỗi. Tại anh vô tâm để Vương Việt buồn bực mà hổng biết. Bữa đó anh lớn tiếng trước mặt người lạ. Anh làm vậy là không đúng. Sau này anh hổng như vậy nữa.

Bác sĩ Duệ từ từ buông Vương Việt ra, lau nước mắt cậu thấm ướt hai bên má. Anh ngập ngừng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn mình, hỏi cậu.

"Mà...bộ em hổng thương cậu hả? Sao cậu rầy* có một câu là em bỏ nhà đi thiệt vậy?" (La)

"Em thương cậu hai mà!"

Vương Việt rũ mi mắt, lại sắp nức nở. Cậu nói, em thương cậu hai lâu rồi mà đâu có dám lên tiếng. Bây giờ người cậu yêu về nước, ngày nào cũng dính cậu như sam. Cả xóm người ta đồn cậu lên tỉnh đi khách sạn em mới...tức quá.

"Bậy bạ! Yêu gì mà yêu, đâu ra đi khách sạn."

Vương Việt lại kể tiếp. Bữa đó cậu ngồi khóc trước cửa, gặp được cậu hai Tấn vợ thầy giáo Tầm đi ngang qua. Cậu hai Tấn cả tháng nay nghe tin đồn tình ái của bác sĩ Duệ cũng ngứa tai lắm. Sợ thầy giáo Tầm chơi chung miết gần mực thì đen.

Cậu hai nói rõ như ban ngày bác sĩ Duệ có thương Vương Việt. Hổng ngờ tình cũ về liền phụ bạc người ta. Cậu hai bày cho cách lên xưởng nhà bà con cậu làm, để ở đây coi thái độ bác sĩ Duệ thế nào rồi cậu báo tin lên.

Vương Việt ở trên đó ngày nào nhớ anh cũng khóc. Mà tại cậu buồn, về nhà lại gặp anh quấn quýt với người kia. Cả ngày nay cậu cứ bần thần. Chuyện đi tới nước này rồi, hổng biết phải làm sao.

Bác sĩ Duệ nghe xong mà cười như mếu. Anh đi hỏi hết xe ôm xe đò, hổng ai thấy Vương Việt, mà cậu đi tới tuốt Cần Thơ. Hèn chi thằng Tầm nay tốt quá, bình thường rủ nó đi nhậu thôi mà trần thân*. Hở ra là phải ở nhà bóp chân cho vợ. (Cực khổ)

"Cậu hai...mốt thầy giáo Tầm tới khám bệnh cậu đừng có đưa thuốc xổ nghe. Vợ chồng thầy tốt lắm."

"Trong lòng em cậu là người như vậy hả?"

"Thì người ta dặn hờ trước vậy thôi."

Vương Việt chu môi thút thít, biểu cảm dòm không thương không ăn tiền. Cậu cũng kêu mình xin lỗi bác sĩ. Anh dạy dỗ bao lâu mà nay trước mặt người lạ cậu nói hỗn, để họ nói này nói nọ anh.

Bác sĩ Duệ nhéo gò má phúng phính hồng. Anh thầm nghĩ, không xin lỗi chuyện bỏ nhà ra đi hả, chắc vụ đó là đáng đời anh rồi. Ai biểu thương người ta mà hổng nói.

Anh đút mấy viên mứt chùm ruột dỗ Vương Việt, đợi cậu cười rồi mới nói tiếp. Anh hổng chịu mối mai đâu phải còn thương người cũ, tại cuộc sống của anh có cậu là đủ rồi. Mà Vương Việt nhỏ quá, còn chưa phân hoá nữa*. Anh thì đã ngoài ba mươi, làm sao dám ngỏ lời tiến tới.

(Theo hệ liệt thì fic này là ABO á 😁)

Bác sĩ Duệ cười hiền khô. Ánh sáng trong đôi mắt có chút u tối. "Coi em nè, ngày lớn ít đẹp lợi* chút được hôn? Đi đâu ai gặp cũng thích hết đó." (Lại)

Làm sao tui nỡ giữ chân em.

Vương Việt nghe tới đây thì mím môi suy nghĩ, giương hai con ngươi đen láy lên nhìn bác sĩ. "Cậu hai, cậu muốn cưới em hôn?"

"Muốn chứ."

"Mơi* mốt em phân hoá thành gì cậu cũng cưới phải hôn?" (Mai)

"Ừa, cái đó đâu có quan trọng."

Vương Việt nhổm người chạm lên môi bác sĩ Duệ. Khoé mắt còn vương chút ẩm ướt khẽ cong cong. "Cậu còn hổng làm gì thì em giận đó."

"Làm...làm gì?"

"Người ta kêu là check hàng đó cậu hai. Nhìn phong cách của cậu giống mấy ông năm sáu chục tuổi quá nên phải check lợi để biết đường tính."

"Vợ thằng Tầm dạy em đó hả?"

"Em lớn rồi nghe, tự biết suy nghĩ chớ cần gì ai....úi!!"

Bác sĩ Duệ bất ngờ đè Vương Việt xuống bộ ly quăng* gỗ tràm mát lạnh. Anh giữ chặt hai tay cậu, để con mèo nhỏ trong lòng hết cựa quậy mắc cỡ rồi lại mím môi cúi mặt làm duyên. (Ván/sập)

Anh hôn nhẹ môi cậu, để vị nước đường từ khuôn miệng thơm thơm mùi mứt tan vào đầu lưỡi. Mềm ngọt đến mức tay bác sĩ Duệ không giữ yên được, cứ vô thức lướt đi trên lớp nút áo đang dần bật mở.

Làn da phía vành tai trượt dài xuống cổ cũng thật tươi mát, non mềm như cỏ xanh sau cơn mưa rào. Bác sĩ Duệ để lại những dấu vết đỏ hồng lần đến bên ngực tròn đầy như vung đất. Mà hai hạt mầm yêu đương nằm giữa đang rất vươn mình mời gọi anh.

Mút lấy sự tràn trề nhựa sống.

Vương Việt níu lấy lưng áo anh, hơi thở đê mê nặng trĩu. "Anh Duệ."

"Em có sợ không? Hay là....."

"Ý em là hôm nay em tắm sớm rồi."

Vương Việt quay mặt giấu gò má ửng đỏ. Tay đánh nhẹ vào vai anh. Giống như đang mắng yêu là đồ khờ, giờ phút này còn hay là gì nữa. Người ta muốn kêu tên anh thôi mà.

"Việt...lấy anh nha!"

"Hổng lấy anh thì lấy ai chớ. Hàng miễn đổi trả, check chơi cho biết vậy thôi."

Lời vừa khỏi miệng đã kéo theo dãy tiếng ư a không kiềm được. Cả một đêm dài kêu đến khàn giọng. Hàng này không biết check xong thế nào, mà hình như đêm nào cũng xài tốt.

Người nhịn lâu người trẻ khoẻ, rất hợp nhau.

Mấy ngày hôm sau Vương Việt đang ngồi trên ghế bố trước sân ăn kẹo, đụng phải gã kia lại mò tới. Gã thấy cậu thì cười làm thân, nói hổm nay cậu đi đâu làm bác sĩ Duệ kiếm cực khổ lắm.

Vương Việt nay đã mang thân phận khác, không thèm liếc tới mà lớn giọng hô lên. "Anh Duệ! Có khách!"

Cậu phủi đít đứng dậy cười cho phải phép, chất giọng phải nói là vô cùng chảnh choẹ. "Anh Duệ đang mắc làm lồng chim cho em nuôi. Cậu chờ chút. Tại biểu ảnh lấy lồng cũ thôi mà ảnh hổng chịu. Xài đồ mới đồ tốt chứ ba cái dòng cũ kỹ bội bạc ai mà thèm."

Chờ lúc bác sĩ Duệ ra tới thì Vương Việt cũng chỉ qua lau mồ hôi cho, sẵn tiện vuốt vuốt mặt thương thương. Cậu ngoan ngoãn vô trong cho anh nói chuyện với khách. Mặt hiền queo cười vỗ vỗ lưng anh.

Ý biểu bữa anh dặn tui hổng được chửi khách, có gì để anh giải quyết. Giờ anh liệu mà giải quyết cho vừa lòng tui đi. Chớ tui hổng có ngán anh đâu.

Bác sĩ Duệ nhìn sao nghe lòng không rét mà run.

Từ lúc đó trong xóm hổng thấy ghệ cũ ghệ mới gì của bác sĩ Duệ tới nữa. Mà một tin chấn động xám hồn là bác sĩ chuẩn bị cưới thằng Việt.

Nhiều người kinh nghiệm đầy mình ngồi tréo chân chép miệng uống nước trà, hô hổng gì bất ngờ hết. Cái vụ lần trước thấy là biết hai người này không bình thường rồi, chủ tớ gì nổi nữa.

Bác sĩ Duệ sắp có vợ, tâm trạng vui vẻ nên gởi cho nhà thầy giáo Tầm một thùng thuốc bự. Trong đó có rất nhiều thuốc tăng cường khả năng check hàng. Cậu hai Tấn gật gù khen chồng mình thiệt là có mắt chọn bạn. Dằn mặt mà cũng sộp như vậy.

Còn Vương Việt dạo này cực kỳ siêng đi chợ, lượn qua lượn lại khoe tin mình sắp lấy chồng. Cứ hễ gặp tụi thanh niên trong xóm liền kêu tất nhiên phải mua nhiều đổ bổ rồi, tại tao có chồng còn tụi mày thì không.

Vợ chồng cưới nhau được một năm thì Vương Việt phân hoá thành omega, càng ngày càng son càng đẹp. Vì thế mà ba năm hai đứa vẫn không đủ, tới lúc bác sĩ Duệ bốn mươi trong nhà đã sáu miệng ăn.

"Ê thằng năm!"

"Ủa anh hai, em út mà, sao nay anh kêu em thằng năm?"

"Trân trọng báo với tụi mày. Má có bầu nữa rồi. Mày hết út!"

"Đứa này út chưa anh hai?"

"Chắc chưa đâu, kêu nó bé sáu đi. Tía ghen lắm. Má còn đẹp quá trời dễ gì ổng để yên."

"Bộ má hết đẹp là tía để yên hả anh hai?"

"Ờ, tao bậy. Thôi tụi mày cứ đừng tin đứa nào đứa út là được."

Từ trong phòng có tiếng bác sĩ Duệ nói vọng ra. "Ăn cho lẹ rồi đi ngủ trưa chớ ở đó mà nhiều chuyện!"

"Dảaaa! Tía yên tâm ôm má ngủ trưa đi. Tụi con tự lo được!"

- Hết -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net