[Ôn Chu] - Trăng quê (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới mé cuối xóm có nhà ông Chương mở võ đường, kể tới là người chung quanh lắc đầu quầy quậy. Ổng dạy võ thì thành tài dữ lắm mà tánh tình kì khôi hổng ai biết nổi. Mười mấy năm trước tự nhiên ở đâu ẵm về đứa nhỏ ốm nhách đen thui như khúc củi, giấu rú rú trong nhà hổng cho ai dòm tới.

Lớn lớn chút ngó thấy được cái mặt thì mụ nội ơi da dẻ vừa đen vừa vàng, đầu tóc bù xù lởm chởm, đi cái tướng xiêu xiêu vẹo vẹo còn hơn bệnh lao sắp chết. Người ta đồn thằng nhỏ đó chắc sống không qua hai mươi tuổi.

Ông Chương đặt cho nó tên gì cũng hổng ai biết, chỉ nghe ổng kêu nó là thằng Nhứ, người trong xóm kêu nó là Nhứ bẩn. Trẻ con cùng tuổi cứ thế lớn lên, không ai để ý Nhứ bẩn phân hoá thành gì, mà thành cái gì cũng quan tâm làm chi, ai đâu thèm cưới nó.

Có cái làng trên xóm dưới Nhứ bẩn cũng không thấy ai vừa mắt. Cậu ngồi ngó mấy người xung quanh say đắm nhìn ca sĩ trên sân khấu mà ngáp dài nước mắt.

Nghe thằng em trai năn nỉ đi coi ca sĩ Sài Thành với nó cậu cũng ráng tới ngồi, mà nhìn có khác gì mấy đứa trong xóm đâu, hát hò nhảy nhót nhìn hổng có vô con mắt.

Nhứ bẩn ngồi chán quá tay chân phá phách chọt giỡn đủ chỗ. Nhè đâu trong bụi cây có con sâu rình bắn ngay cổ rát đỏ hết một mảng.

Cậu mới vừa bịt cổ la lên ui da cái từ đâu có tiếng hô cưng gì ơi có sao hôn, đâu cho anh coi coi anh phụ dùm một tay. Cậu ngó qua nhìn thì thấy đâu nhảy ra thằng cha nào ăn mặc màu mè còn hơn ca sĩ, nói chuyện nghe làm như thân nhau dữ lắm.

Hắn sấn tới biểu cưng để anh coi cho, nhà anh làm bác sĩ. Nói xong là hắn y như quen tay quen chân tự lấy thuốc xức cho, còn khoe gia đình làm nghề y nên luôn đem theo thuốc bên người. Nhứ bẩn theo phép giả lả gật gật cám ơn, đáp lại mấy câu xả giao vui vẻ.

Cậu nghe hỏi có biết thầy giáo Tầm, rể ông tư điền chủ hôn cũng thiệt thà kể hồi còn chút xíu là bạn học cậu hai Tấn. Lâu lâu cậu đi thâu tiền ruộng ghé ngang hay vô nhà uống nước. Mèn đét ơi nói có nhiêu đó vậy mà sáng sớm mới đi cho gà ăn vô cậu đã thấy hắn ta ngồi bàn trên uống trà cười toe toét với thầy cậu.

Hắn hô mình thứ hai tên Hành, bạn học của thầy giáo Tầm trên Sài Thành xuống bàn chuyện mần ăn. Hôm qua tình cờ gặp được em Nhứ mà trong lòng cứ lo vết thương làm độc, nên sáng sớm tức tốc đi tìm nhà tới hỏi thăm.

Mà vết thương có làm độc hôn thì hổng biết chứ hỏi thăm thì hổng ngày nào hai Hành vắng mặt. Hỏi từ cơm sáng tới cơm chiều, có khi ở nhậu luôn cử tối.

Gạo trong hũ, cá dưới sông, lượn một vòng vườn là có nắm rau ăn kèm. Dăm ba bữa cơm nhà ông Chương chớ có hề hà gì.

Chưa kể cứ cách ngày là hai Hành đem theo con vịt nấu cháo, miếng sườn heo quay kho dưa cải, hay mấy con khô tối tối ra trước nhà lai rai chai rượu đế. Người cho qua, kẻ đem lại miết mà người trong xóm còn tưởng hắn tới bái sư học tuyệt kỹ bí truyền nhà ông Chương.

Một bữa nọ Nhứ bẩn chèo xuồng chở hắn đi chặt dừa nước ăn cho mát. Hai Hành ngồi đối diện nhìn cậu mặc áo bà ba màu xanh dương, đội cái nón lá quai hồng vắt ngang cằm mà cười tủm tỉm.

Hắn lấy hơi lên câu hát, hò ơ...hỡi em má thắm da nâu, hỏi em có thể...hò ơ...hỏi em có thể, quấn nhau như bánh quẩy...quấn nhau như bánh quẩy...với tui cả đời được hônnn?

Gió trên sông thổi lất phất tóc Nhứ bẩn bay ngang thái dương sẫm màu nâu vàng. Đôi môi tái nhợt bên dưới hàm râu quai nón đen xám bất chợt cười nhếch.

Cậu không thèm ngẩng đầu lên nhìn hắn, tay cầm mái chèo rẽ sóng nước mà lên giọng. Hò hò ơ...anh hỏi thì em trả lời, quấn nhau như bánh quẩy...hò ơ...quấn nhau như bánh quẩy...cái ông nội anh.

Hai Hành làm như đã quen với cái giọng điệu này, hắn nghe xong còn cười tủm tỉm hút gió chụt chụt. Nhứ bẩn liếc hắn một cái, miệng lầm bầm chửi đồ mặt chai mày đá đứt dây mắc cỡ.

Cậu tấp từ từ vô bờ, quơ dao chặt mấy gốc lá dừa nước mở đường cho hắn leo lên. Nhứ bẩn te te bước đi trước, miệng hô lớn kêu nhìn tui đi mà bắt chước nha, lạng quạng trật chân cái bụp lá* đâm lòi ruột tui hổng chịu trách nhiệm đâu.

(* Bụp lá: cái này từ địa phương tui cũng k biết viết vầy có đúng chính tả k, là mấy gốc lá dừa nước á 😁)

Mặt mày hai Hành phơn phởn vác buồng dừa nước đi theo cậu. Nhứ bẩn kêu hắn đập mạnh buồng dừa xuống đất cho văng trái ra bớt, róc miếng lá chuối lót ngồi cho mát đít xong mới lấy con dao chẻ trái dừa nước ra làm hai.

Hai Hành nhìn mà chép cái muỗng trong miệng. Trái dừa nước non xèo mới chẻ ra mùi nhựa thơm phưng phức. Hắn nhìn mà thèm. Có cái Nhứ bẩn tuy đưa cho hắn múc ăn nhưng miệng vẫn chửi đổng. Đi chặt dừa nước còn bày đặt mặc áo trắng, mủ dính hư ráng chịu.

"Lần sau anh rút kinh nghiệm."

"Tui hổng có chở đi nữa đâu mà rút kinh nghiệm."

"Em Nhứ nói a đi anh đút cho miếng này ngon nè."

Nhứ bẩn thở ra cái khì, quẹt mồ hôi trán ngước lên nhìn hắn. Cậu hô thầy tui khoái anh dữ lắm, anh muốn học bí kíp gì của ổng anh nói lẹ đi, mắc gì tối ngày đi theo tui chi dậy?

Hai Hành cầm trái dừa nước ngồi cái xụp xuống kế bên cậu. Khuôn mặt đầy nét tội nghiệp nói anh có muốn học bí kíp gì của chú đâu. Anh muốn gì hổng lẽ Nhứ hổng biết.

Nhứ bẩn tức anh ách quăng cái nón ra dí sát mặt vô cho hắn nhìn, nhếch mép hỏi "đẹp hôn?"

Hai Hành cũng nghiêng người nhìn cậu không chớp mắt, "hoàn mỹ."

"Tui là alpha."

"Tía má anh tân tiến lắm, miễn cưng là con người thì thôi."

Má nó tức chết rồi.

Lồng ngực Nhứ bẩn thở phập phồng, tức đỏ mặt tía tai một hồi mới liếc qua nhìn hắn. Cậu kêu ba cái dòng công tử như anh nhìn tui lạ mắt quá hứng thú ghê hén, muốn cái gì tui chiều cho luôn.

Người ta ai cũng nói tui có bệnh nan y sống không qua nổi hai mươi tuổi. Mười chín tuổi chắc bắt đầu liệt giường rồi. Xương xóc này còn cỡ một năm đó muốn treo cổ thì nhào dô đây.

Hai Hành cũng không nói gì nữa, trưa đó tức tốc đón xe về Sài Thành đem dừa nước Nhứ bẩn chặt biếu tía má. Hắn nhìn tía má bỏ đường bỏ sữa ăn chung nước đá mà khen tấm tắc.

Nói hưu nói vượn một hồi ông bà gởi luôn một túi quà bự tổ chảng về quê cho Nhứ bẩn. Hắn không kịp ghé nhà tắm rửa thay đồ liền chạy tới nhà gặp ông Chương, vừa biếu quà vừa thưa chuyện.

Nhứ bẩn ngồi ngay ngắn một bên bàn giữa nhe răng cười với ông Chương, vừa quay mặt đi là liếc hắn hết tròng trắng. Hôm bữa nói tới vậy rồi mà thằng cha này lì xám hồn thiên địa thiệt luôn ta ơi.

Hắn dám lấy lá thơ ở đâu ra, kêu tía má gởi lời cho phép ở đây chăm sóc cậu đến hết quãng thời gian cuối cùng. Bây giờ mà bỏ cậu đi chắc hắn hối hận cả đời.

"Anh tới treo cổ."

"Treo cái quần què!"

Từ bữa đó hai Hành dọn đồ hẳn qua nhà ông Chương ở, nấu cơm, giặt đồ, quét dọn gì hắn cũng luôn tay luôn chân phụ làm hết. Có lần hắn bằm con bà chằn* trộn rau đem cho vịt ăn.

Cái con gì nhìn thấy ghê mà còn nhớt nhớt. Đời công tử nhà giàu như hắn chưa đụng qua bao giờ. Mà hắn thương em Nhứ ốm yếu hổng cho em làm, em ho một cái là hắn mất ăn mất ngủ.

( * Con bà chằn: tui tra GG thì nó còn kêu là con lư, dùng cho vịt ăn rất bổ. Mà giờ còn nghe đâu bên Trung họ mua về ăn nữa, kêu là bào ngư ruộng hay gì đó 😁)

Tới hồi bưng ra vườn cho tụi vịt, bỏ xuống cái hắn cũng bắt chước kêu tu tu tu cho vịt tới ăn. Mới vừa quay qua cả đám nó kêu cái quác rồi ùa tới làm hắn giật mình trợt chân té cái bẹp.Quần dính sình mà tay còn chống ngay bãi cứt vịt. Hai Hành ê ẩm nhón nhón chân đi vô nhà, nhìn thấy Nhứ bẩn đang lấp ló ăn vụng đồ ăn trong bếp.

Hắn đánh yêu vô cái tay đang táy máy không ngớt, "ăn hết rồi anh phải nấu thêm cái mới cho cả nhà đó nha."

"Biết dậy thì nấu đi còn bày đặt nói."

"Ha! Anh nghi ngờ cưng dụ anh tới đây làm ở đợ nha."

Nhứ bẩn trợn mắt nguýt hắn, "rồi sao?"

"Thì anh đang chụm củi nè."

Nhứ bẩn xì một cái rồi ngoắc đít đi mất, ra tới cửa thì len lén ngó vô nhìn hắn. Hai Hành này hay màu mè hoa lá nhưng mà coi ra cũng có gu, nấu ăn cũng ngon.

Nghe hắn đọc thơ đọc văn riết thấy cũng êm tai hơn ca sĩ Sài Thành. Cho ở lại làm ở đợ cho cậu coi như không uổng công hắn ngày nào cũng xoè đuôi như công đực.

"Đang ngắm anh hả?"

"Tào lao!!!"

Tết năm Nhứ bẩn mười chín tuổi trong xóm tổ chức mần* heo. Người lớn xúm lại người cạo lông người nấu cháo rôm rả từ sáng tới chiều. Nhứ bẩn cũng ráng bận* bộ đồ sáng sủa ra chơi mà hổng ai cho rớ vô phụ, nên tí tởn ra bờ sông mắc võng nằm chờ ăn.

Đang hút gió mấy bài nhạc sến thì dòm qua mé bờ xa tụi nhỏ nhân lúc người lớn không để ý lén nhau đi tắm. Mà tụi nó hụt chân đứa nọ kéo đứa kia kêu cứu oai oái.

( * Mần: làm, bận: mặc)

Nhứ bẩn hồn vía lên mây vội vàng lội* qua cứu tụi nó lên. Hai tay dắt theo cả đám, lưng thì cõng một đứa bất tỉnh. Cả xóm người khóc người chửi, cầm roi đánh đít tụi nó chạy tứ lung tung.

Cũng may cuối cùng đứa nhỏ sặc nước không sao, bị bắt đứng úp mặt vô cây xoài tới giờ ăn mới cho thôi. Nhưng thứ làm cả xóm chú ý hơn hết không phải đám con nít, mà là ai cứu tụi nó lên vậy?

( * Lội: bơi)

Người này bận đồ y hệt thằng Nhứ hồi nãy. Mà da dẻ trắng mịn, đôi môi đỏ hồng, mắt mũi thanh tú nhìn lướt qua là không thể rời mắt.

Có đứa nhỏ khều khều tay mẹ nó hô anh này còn đẹp hơn mấy người in trên báo. Hổng lẽ diễn viên Sài Thành mới về. Rồi ông Chương tằng hắng mấy tiếng bước lên khoác vai người đó, nói đây là thằng Nhứ.

Ông hô lúc gặp thằng Nhứ có thầy bói nói số nó sanh ngay sao xấu. Muốn giải nạn phải cho hình hài nó như hồi đó tới mười tám tuổi mới được cởi ra.

Mà hồi nó mười tám thấy quen mắt rồi nó hổng chịu cởi. Giờ vô tình bà con thấy rồi thôi sau này xin phép cho nó trở về mặt mũi thiệt sự. Nhưng ông không có nói, Nhứ bẩn không chịu cởi ra vì gặp được hai Hành.

Từ đó về sau người ta mới quan tâm Nhứ bẩn tên thiệt là Chu Tử Thư. Có người còn tấm tắc khen tên đẹp như người. Người ta cũng không còn kêu cậu là Nhứ bẩn nữa. Chỉ nghe hai Thư, anh hai Thư, còn có cái kiểu gọi em Thư nổi da gà của bọn alpha beta.

Bọn họ không biết Nhứ bẩn phân hoá thành gì. Từ trước tới nay chưa từng nghe mùi hương của cậu, nếu là beta thì dễ dàng cho tất cả bọn họ rồi.

Lời đồn không biết từ đâu lan ra tận sáu tỉnh lên tới Sài Thành. Hai Thư nhà võ đường ông Chương được gán cho danh xưng người đẹp.

Người ta đồn cậu mình hạc xương mai, mặt sáng như trăng rằm, còn sắc sảo mặn mà hơn cậu hai Tấn con nhà điền chủ Tư. Mới mấy tháng mà người tới hỏi cưới, quà cáp tới tấp riết ông Chương phải đóng cửa luôn lớp võ.

Có điều, người cần tới hỏi cưới lại không thấy mở lời.

- Hết phần 1 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net