[Ôn Chu] - Trăng quê (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa được mấy ngày thì hai Hành đã hô có công chuyện bên nhà ông tư điền chủ, nên dọn qua phòng cũ của thầy giáo Tầm ở. Mà cậu hai Tấn rù rì với hai Thư là hổng phải.

Hồi đó hắn tưởng cậu bệnh sắp chết thiệt mới chai mặt đòi dọn tới ở chung. Giờ biết cậu khoẻ mạnh bình thường rồi thân phận gì đâu mà ở riết nhà người ta. Nhà ông Chương hổng nói, hàng xóm hổng chỉ trỏ thì hắn cũng tự biết quê mà.

Cậu hai Tấn nhai nuốt mấy cọng mứt dừa xong ngó lên tắc lưỡi nhìn mặt hai Thư. Cậu hô mà cũng tại mày đó mày ơi.

Người ta cua* mày mà mày chảnh muốn chết, có miếng nào là ưng người ta đâu. Gặp tao thì tao chạy tám kiếp. Giờ mày khác hồi xưa rồi, thiếu gì người muốn cưới mày. Bớt làm giá chút đi cho người ta biết đường tiến tới. (* Tán tỉnh)

Hai Thư nghe xong mà nằm úp mặt vô tường suy nghĩ hết một ngày một đêm. Bữa sau cậu nghe lời cậu hai Tấn bận cái áo bà ba gấm màu tím khoai môn. Cậu lựa cái quần trắng phi bóng ống rộng, xách túi cói mô đen* mới mua cái sột* ngoài chợ đi qua nhà kiếm hai Hành.

Vừa thấy mặt hắn cậu đã hô thầy tui hỏi anh công chuyện tốt hôn. Bữa giờ hổng thấy qua nhậu nên thầy gởi cho mấy con cá trê trưa nướng trui ăn nè. ( *Cái sột: tức thì, mô đen: modern)

Cậu đi vô bàn ngồi, mở cái nón lá quai hồng ra là mùi dầu thơm sực nức, lấp la lấp lánh cái kẹp ngọc trai cài trên vành tai. Hai Thư hỏi việc này việc nọ, kể con gà con vịt trong vườn, nói tới hồi hết chuyện gì để nói.

Từ đầu tới cuối hai Hành nhìn cậu được đúng một lần lúc cởi nón lá. Về sau hỏi gì thì hắn trả lời, không hỏi thì ngồi gật gật, hết chuyện thì hắn đi châm trà.

Hai Thư ráng nuốt cục tức mà muốn nóng đầu. Cậu móc trong túi cói ra bộ đồ thảy lên bàn cái bẹp. Hô là hôm bữa anh cho dịt* ăn bị té tui rình thấy rồi mà sợ nói anh quê. Tui đền cho anh bộ đồ mới mà bà tám Y tối ngày lo nhiều chuyện riết may lâu lắc, giờ mới đem qua được.

Cậu nhướng mắt qua nhìn hắn, ráng nói thêm chậm chậm từ từ. Kêu bả biểu tui nào giờ chưa đi may đồ cho người lạ lần nào, chắc có mối ghệ gộc đó haaa. ( * vịt)

Hai Hành lúc này tay chân tự nhiên quắn quéo vào nhau. Hết biết làm sao mới tính rót thêm ấm trà mà bị hai Thư dùng dằng đứng dậy. Cậu cầm ly trà để cộp xuống ngay mặt hắn, cái giọng chua loét nói trà ngon đó anh uống dô* đi, uống cho tràn bản họng. Tui đi dề!* ( * dô: vô, dề: về)

Hai Hành ú ớ cầm cái nón lá hai Thư bỏ lại chạy ra ngoài mà người ta đã đi tít đằng xa. Hắn dựa đầu vô cửa nhìn cái bóng màu tím sáng rực hạt ngọc trai ở vành tai, ôm cái nón trong lòng hít hít mùi thơm. Hắn cười khờ, thôi để cái nón lại ôm ngủ một đêm, bữa sau giả bộ đem qua trả rồi rủ em yêu đi uống nước mía.

Sau đó hai Hành nói về Sài Thành thưa tía má chuyện cưới xin, mà hắn đi biền biệt hơn một tháng hổng thấy tăm hơi. Nhân lúc hắn không có mặt người tới ra chiêu tán tỉnh ngày càng nhiều, chưa thấy bóng có khi đã gây nhau khắp xóm.

Nghe đâu còn có mấy ông công tử đốt tiền nấu trứng tỏ ra ta đây có tư cách hỏi được em Thư. Thằng Tiêu em hai Thư nhìn cảnh tượng mà mặt nó còn rầu hơn tía nó. Nó hô ông thầy bói nói kiếp nạn của anh là đẹp đó, đẹp chi đẹp ít ít thôi, đẹp quá người ta không có được họ hại thân anh.

"Ai hại gì tao?"

"Lòng người hiểm ác ai mà biết được."

Ừa, lòng người hiểm ác ai mà biết được.

Đứng trưa đầu hè trời nóng đỏ con mắt, hai Thư phun phẹt bãi nước miếng xuống đất liếc nhìn thằng Tiêu. Ý biểu nó cũng phun ra xả cái miệng linh như miểu của mình.

Ở đâu ra một đám người gõ nồi gõ niêu trước nhà, giơ ra tấm hình mờ mờ không thấy mặt mũi gì hô hai Thư léng phéng cặp kè với chồng tụi nó. Làm bồ làm bịch làm bé người ta nên giả bộ thanh cao kén chọn.

Đầu trên xóm dưới mới nghe tí động thôi đã kéo nhau lũ lượt tới xem kịch. Người nọ chỉ trỏ người kia.

Họ ghé vô tai nhau kể mấy chuyện như hèn gì hôm bữa tui nhìn thấy nó, ủa sao bữa hổm nghe nói nó cặp thằng khác, trời ơi nhìn nó dậy mà hổng ngờ luôn ha. Hay vài người có dòng máu chính nghĩa thời vụ đứng ra lên lớp, mắng chửi cái thói vô liêm sỉ trên đời. (* vậy)

Họ thậm chí còn không biết điều mình nói về người khác là đúng hay sai, nhưng nó làm họ phấn khích. Người ta chỉ nghe điều họ muốn nghe, cho nó là chân lý. Cũng lan truyền nó nhanh như ghẻ lở, càng nói càng gớm ghiếc không tả. Còn người trong cuộc nói gì cũng thành sai. Hoặc họ chán chường không muốn giải thích nữa nữa, người ta sẽ nói họ thừa nhận.

Hai Thư bị dồn sát mép cửa nhà, đám người kia luôn miệng chửi bới che khuất trước mặt. Người không nhìn thấy xì xằm cậu xấu hổ chửi đổng, đánh người để che cơn nhục nhã, lấy võ gia truyền ra ức hiếp nạn nhân khóc giãy chết trước cửa. Người nhìn thấy cũng hùa theo người không nhìn thấy, miễn sao câu chuyện ngày càng hấp dẫn.

"Ê ê đưa cái hình đây tui coi coi!"

Tiếng hai Hành phía xa cất lên lanh lảnh. Hắn mồ hôi mồ kê đầy đầu ráng lách chen vô giữa đám người đông đúc. Bên kia chưa kịp ới tiếng nào hắn đã giật luôn tấm hình lên coi.

Hai Hành chậc lưỡi tặc tặc hô nói này chồng ai, chồng ai bước ra đây cho nói lợi* đó. Hắn ỷ mình cao to nắm vai lôi xoạch gã kia đẩy ra ngoài, trề môi xuỳ xuỳ mấy tiếng. (* Lại)

"Mở mắt ra nhìn cho kỹ, nói bậy nói bạ tui táng* cho hổng còn cái răng ăn cháo à."

Hắn giơ tấm hình lên cao, vừa chỉ vô vừa lớn giọng nói bà con hàng xóm nhìn cho kỹ nha. Đây là tui dới em Nhứ. Bữa đó tụi tui đi uống nước mía ngang y thinh chỗ này. Cái áo này em Nhứ cho tui còn cất ở nhà, chờ đó đi tui về lấy ra làm chứng. (* Tát)

"Mày cùng một giuộc với nó!"

Hai Hành trừng mắt quay qua đấm gã một cái hộc máu miệng gã oạch xuống đất, xách cổ áo lôi lên rồi lại đấm cho cái nữa.

Hắn chửi oang oang biểu tao lấy cái áo ra làm bằng chứng rồi mày lôi thằng chồng mày ra đây cho tao coi mặt. Kêu nó mặc đúng bộ đồ này coi có giống trong hình hôn. Hổng kiếm được thì mày coi chừng tao, tao chặt mày mượt như chặt gà cúng.

Hắn cởi áo quăng xuống đất lộ ra mấy múi cơ cuồn cuộn, la nổi gân cổ biểu còn thằng nào muốn gì đi ra đây tao tiếp. Thấy em Nhứ nhà tao đẹp rồi chơi chiêu sỉ nhục em cho hổng ai dám qua lợi, rồi tụi mày đem sính lễ tới cưới như cứu dớt* đời em hả? Tao còn chưa chết đâu tụi bây! ( *Vớt)

"Tao còn nhìn thấy mặt đứa nào ở đây tao chém hết!"

Đám người kia mặt mày xanh lét co giò chạy trối chết. Hai Hành nắm cổ lại một thằng hỏi ai sai tụi bây làm. Nó thất kinh hồn vía kể không thiếu một chi tiết nào.

Hắn phủi tay nhìn người trong xóm vẫn còn đang đứng ngơ ngác, hô bà con nghe rõ hết chuyện rồi. Mơi* mốt bà con có nghe ai đặt điều nói xấu em Nhứ nói dùm tui biết. ( * Mai)

Hai Hành cười cười nói chậm rõ từng tiếng, "tui đập chết mẹ nó".

Mấy chú hàng xóm nuốt nước miếng cái ực kêu hết chuyện rồi hết chuyện rồi, hiểu lầm thôi về hết đi. Hồi mấy chú đi khuất rồi mới rùng mình mấy cái, thôi mơi mốt bớt nhiều chuyện lại.

"Ôn Khách Hành!"

Hai Hành lụm lại cái áo mặc vô cho tử tế, quay mặt qua cười lộ hết mười cái răng, "em Nhứ kêu tên anh sao mà nghe hay quá dậy."

"Bữa giờ anh chết ở cái hốc nào?"

"Anh sợ ở gần em quá anh kiềm lòng hổng đặng*." ( * Được)

Hai Thư ba bước thành hai chạy tới đánh vô vai hắn cái bép. Cái bộ giọng giận hờn nũng nịu làm tim hai Hành muốn nhũn ra. Hắn nắm bàn tay vuốt lấy vuốt để làm như sợ để hồi bốc hơi đi mất, vuốt xong thấy người ta không nói gì thì đưa lên miệng hôn luôn.

Hắn nhìn người thương đắm đuối một hồi, ôm eo người ta ngọt giọng nói anh ghẹo đó. Tía má sợ chuẩn bị hổng chu đáo cưng bị tủi thân, bắt anh chờ tàu tuốt bên Tây dề* lấy dải* may cho tụi mình bộ đồ cưới. Anh cũng ráng lẹ lắm mà hổng ngờ tới nơi đã xảy ra cớ sự. (* Về, vải)

Giờ này hai Thư mới để ý hắn mặc áo sơ mi trắng tinh, bị quăng xuống đất rồi mà vẫn thấy rõ đã từng ủi cẩn thận. Cậu nhéo má hắn cười còn tình hơn mấy câu nhạc sến.

Tự nhiên nhớ ra mới giật mình hỏi tía má có tới đây chung dới anh hôn. Hai Hành nghe xong mới hoảng hồn ngước mắt lên kiếm, nãy hắn đi gấp quá quên mất tiêu tía má.

"Tía má ở đây nè!" Hai ông bà nãy giờ vẫn cười khúc khích đứng nhìn họ.

Hai Thư giật mình đứng thẳng dậy cúi đầu lễ phép, "dạ thưa hai bác."

"Nhứ hả? Đẹp còn hơn tía má tưởng tượng nữa. Chào con, nhờ con mà mới biết con trai tía má nó dang hồ dữ dậy." (* Giang hồ)

"...............Mời...mời hai bác dô nhà uống nước."

"Trời ơi má tính đi xuống lẹ rồi mà tía bây ổng lu bu tao quá trời, đòi mua đồ chắc mười mấy cái chợ ổng mới chịu xuống đó."

".......Dạ...dạ mời hai bác uống nước."

"Kêu tía má cho mát ruột cái coi."

"Dạ tía má."

"Giỏi!"

"Dạ.......mà con là omega bị hông có mùi, bữa con ghẹo ảnh nói con là alpha."

"Miễn sao bây là con người thôi Nhứ ơi, tía má hổng quan trọng chuyện đó. Mà giờ bây hổng phải con người chắc tía má can thằng Hành nổi à hahaha."

Ông Chương sắp được làm sui cũng lu bu hết trơn hết trọi, bắt thằng Tiêu thay bộ đồ đẹp nhất ra bàn giữa ngồi tiếp khách với ông.

Gả được ông nội nhỏ đi rồi thiệt mừng hết lớn. Bữa sau tới đám hỏi thằng Nhứ ông sắm thêm cho hai cha con cả chục bộ, chừa tới đám cưới mặc luôn để chụp hình quay phim cho nó đẹp.

Ngày mười một tháng năm đám hỏi, hai mươi chín tháng mười một đám cưới. Rước dâu đi hai chục cái xuồng, mười hai mâm quả.

Thầy giáo Tầm mặc áo dài vàng bưng khay rượu ngồi xuồng trên làm rể phụ. Cậu hai Tấn làm dâu phụ mặc áo dài gấm kim sa hột lựu xách sẵn túi đồ cho hai Thư đem về nhà mới.

Hai Hành bận áo dài khăn đóng lụa đỏ thêu chỉ nổi long phụng, tay cầm bó hoa dành dành trắng đứng trước cửa phòng nhăn mặt nhăn mày ăn dĩa chanh cậu hai Tấn đưa. Cậu kêu hắn ăn cho hết mới được dô dắt dợ ra, muốn cưới hai Nhứ nhà này đâu có dễ à nghen. Mà hắn nhăn thấy ghê lắm chứ hắn bốc nuốt gọn ơ, cậu nghi nghi mới lấy một miếng ăn thử.

Cậu hai Tấn thở cái khì chống nạnh lên tiếng chửi. "Quá trời mày rồi nha Nhứ, mày đổi chanh của tao hồi nào? Còn ông nội này nữa, bớt diễn dùm cái, nó trộn ngọt muốn tiểu đường còn nhăn."

Hai Thư ở trong buồng nói vọng ra, "mày còn không cho chồng tao dô chút tao kêu thằng Tiêu mời rượu cho chồng mày xuống xác."

"Tao mới nói mày có giá lắm đó Nhứ."

"Làm giá quá xém ế luôn đó má ơi!"

Hai Hành cười híp mắt lướt qua mặt cậu hai Tấn mở cửa phòng dắt tay hai Thư đi ra. Hắn không nhịn được đưa tay vợ yêu lên miệng hôn chùn chụt. Mặt mày hắn đỏ còn hơn uống mười lít rượu, ánh mắt say đắm nhìn hai Thư không rời phút nào.

Vợ hắn bận bộ áo dài lụa màu xanh biển thêu chỉ nổi long phụng rực rỡ. Cổ đeo ba chiếc kiềng với bốn sợi dây chuyền. Bên tai là đôi bông hột xoàn lấp lánh. Tay phải cậu đeo hai chiếc vòng hai chiếc lắc, tay trái đeo bộ ximen hai mươi bốn chiếc bảng dẹp.

Hắn nắm chặt bàn tay đeo nhẫn đầy mười ngón của vợ yêu. Tim đập thình thịch lắng nghe trưởng tộc chỉ dạy hai người cúi bái gia tiên, lạy thưa ông bà hai họ. Tới hồi mời rượu người lớn trong nhà xong, nghe câu chính thức cho hai trẻ trở thành vợ chồng mà mắt hắn ươn ướt.

Hai Thư vuốt vuốt vành mắt hắn, cười ngọt như mía lùi nhón chân hôn má hắn một cái. Cậu nói mình ơi, anh đã là chồng em rồi đó. Trước giờ toàn để anh lo lắng cho em thôi. Từ giờ để em yêu thương chăm sóc cho anh, vui buồn sướng khổ cùng anh tới già.

Ôn Khách Hành khóc không kiềm lại được.

Thằng Tiêu khoác vai thầy giáo Tầm cười lên hô hố.

Quan viên hai họ vỗ tay rầm rầm. Chúc mừng hai Hành hai Thư trở thành vợ chồng, đầu bạc răng long, con đàn cháu đống.

Một buổi tối mát trời hai Thư nằm trong lòng hai Hành nghe dế kêu râm ran. Cậu nũng nịu cái giọng ngọt mềm như bánh ít nhân đậu xanh, hỏi chồng ơi sao hồi đó nhìn em xấu quá mà anh cứ đeo theo em dạ? Hai Hành hun cái chụt lên trán vợ rồi buộc miệng cười, hắn hô thiệt ra có một bí mật.

Nhà hắn mấy đời làm nghề y. Hắn lại thích nhìn xương đoán người. Hồi đó hắn ngồi nhìn xương cánh bướm của hai Thư đắm đuối, nghĩ làm sao người này có thể xấu xí như vậy được. Xui khiến sao hắn bắt được cơ hội xức thuốc chỗ sâu bắn cho vợ, mới phát hiện chỗ da sâu dưới cổ trắng mịn không giống trên mặt chút nào.

Sau đó hắn về nhà cá độ với thầy giáo Tầm. Bảo đảm Nhứ bẩn trong lời đồn là một người đẹp chính hiệu. Từ đó hắn không ngại mặt mũi chai lì ngày nào cũng tới nhà vợ điều tra. Điều tra miết rồi thắng độ được không còn chưa biết, mà bản thân rớt vô biển tình lội ra hết được.

Hai Hành cười hà hà ôm hun vợ thêm cái chụt, vuốt vuốt cái eo thon. "Anh có máu mần ăn lắm. Hồi sau thằng Tầm nó chung độ anh một cây vàng anh mua hột xoàn cho vợ đeo nè, thấy anh giỏi hôn?"

Tiếng dế kêu rang rang êm tai ngoài cửa sổ.

Thầy giáo Tầm đang nấu nước xông chân cho cậu hai Tấn thì nghe nhà hàng xóm có tiếng chọi chén rổn rảng, kèm theo giọng chửi lảnh lót như hát.

"Ôn Khách Hành! Còn dám né tui đánh què chân anh!!!"

- Hết -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net