Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


23.

Qua nửa đêm, Trương Mẫn tỉnh lại, trên người vẫn còn mặc nguyên áo sơ mi quần tây, bị nhăn dúm dó. Anh đổ rất nhiều mồ hôi khiến cho chiếc áo sơ mi đang mặc trên người dính sát vào lưng rất không thoải mái.

Sau khi trở về từ phòng Từ Tư, Trương Mẫn nằm trên giường ngẩn người thật lâu, phía sau vẫn còn khó chịu vì vừa trải qua cuộc làm tình mãnh liệt, Từ Tư xuất vào bên trong, anh còn chưa kịp xử lý gì nhiều, vừa về phòng mình đã ngã ra giường.

Trương Mẫn không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, trước khi thiếp đi, trong đầu anh ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ.

Chẳng hạn như mảnh đất mà Từ Tư nói đến kia có phải thuộc quyền sở hữu của hắn hay không, có thể thay đổi tính chất mảnh đất thật sao? Còn có phân chia lợi nhuận, quyền kinh doanh, vân vân…



Sau đó chính là cuộc làm tình mà anh vừa trải qua kia.

Anh nằm trên giường, nhớ lại ánh mắt Từ Tư nhìn mình, trước kia, lúc hai người làm tình, Trương Mẫn luôn thích quan sát Từ Tư, thích nhìn dáng vẻ thoải mái không bị trói buộc của hắn khi bị tình dục chi phối, lúc gần đến cao trào lại không hiểu sao mang một cảm giác yếu ớt hơn.

Nhiều năm sau, anh lại bò lên giường Từ Tư, khoái cảm vẫn còn đầy đủ kích thích, Trương Mẫn để mặc cho bản thân mình dây dưa trong tình ái với Từ Tư.

Ngay lúc gõ cửa phòng Từ Tư, anh đã quyết định, anh cần dự án này, cần quyền kinh doanh, cũng cần tỷ lệ phân chia 50% trong đó.

Từ Tư khác với anh, chống lưng của hắn nhiều, có Giang gia, có Từ Phong, còn có những năm gần đây, hắn cũng đã tích lũy được không ít.

Mà ngay lập tức, Trương Mẫn liền biết kế hoạch của mình là canh bạc duy nhất, có thể giúp anh nhanh chóng đạt được mục đích, chỉ có đoạn tình cảm lưu luyến dây dưa nhiều năm trước kia của anh và Từ Tư mà thôi.




Trước khi tập đoàn Từ Phong tham dự vào dự án này, Trương Mẫn rất kiêng kị với những tin tức liên quan đến Từ Tư. Trong giới kinh doanh, muốn né tránh một người thật ra cũng không khó, thậm chí có lúc anh đã quên mất sự tồn tại của Từ Tư. Đến khi nghe được tin đính hôn của Từ Tư từ miệng Trương Kính Trung, Trương Mẫn mới nhận ra rằng mình cũng không thể tránh né mãi được.

Từ Tư chính là tấm gương giảng dạy được Trương Kính Trung lấy ra làm ví dụ để giáo huấn Trương Mẫn. Trương Kính Trung nói cho anh biết, việc liên hợp của Từ gia và Giang gia chính là điển hình của công thức 1+1>2, cả hai nhà đều đang lên như diều gặp gió, nay lại còn liên hợp lại thì chỉ có mạnh hơn mà thôi.

Ông ta cứ mãi phàn nàn vì sao đến tận bây giờ Trương Mẫn vẫn không chịu cưới Lưu Văn Na vào cửa, rõ ràng Giang gia vẫn còn thua xa Lưu gia tận mấy con phố, Lưu Văn Na lại thích Trương Mẫn như vậy, tất cả những điều này, ông ta đều quy tội thành Trương Mẫn bất tài vô năng.


Vài giây trước khi gõ cửa phòng Từ Tư, Trương Mẫn còn hơi do dự, anh nhìn lại chính mình, có lẽ là anh nên cảm thấy áy náy trước chuyện mình sắp làm. Nhưng thật ra là không, thậm chí anh còn có cảm giác sảng khoái khác thường, lúc mong đợi ánh mắt kinh ngạc của Từ Tư khi anh xuất ra thẻ đánh bạc của mình, cho dù là xem thường, anh cũng sẵn sàng nhận lấy.

Rõ ràng là sự thay đổi của hai người với nhau còn chưa đủ như mong đợi, đối với việc chủ động của Trương Mẫn, Từ Tư cũng chỉ ngạc nhiên thoáng qua liền đảo khách thành chủ, mà Trương Mẫn vừa xuống giường thì lại bày ra dáng vẻ không quen biết, khiến Từ Tư nhịn không được bật cười thành tiếng.


Buổi họp ngày hôm sau dự kiến tổ chức vào lúc 1 giờ chiều, Trương Mẫn sau khi tắm xong liền tranh thủ ngủ được vài tiếng, rồi thức giấc lúc 7h30 theo thói quen.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, nhận được bản kế hoạch công việc trong ngày từ Tiêu Chính Nam, Trương Mẫn xem qua một lúc, mười giờ sáng có một cuộc họp qua video, buổi chiều tham gia họp cùng Từ Phong, sau đó lại phải chạy ra sân bay đi Bắc Kinh để có mặt trong buổi tiệc rượu tối nay cùng với Trương Kính Trung.

Lịch trình sắp xếp vô cùng kín kẽ, buổi chiều Trương Mẫn còn cần phải mang lên bàn hội nghị nội dung cuộc trò chuyện trên giường cùng với Từ Tư đêm qua.

“Thư ký Tiêu”, Trương Mẫn bấm điện thoại gọi Tiêu Chính Nam.

“Có việc gì thế Trương tổng?”

“Tôi xuống lầu bơi một lúc, cuộc họp video dời lên 9h30 nhé”

“Có cần tôi giúp anh lấy thuốc không?”

“Không cần, anh đi sắp xếp công việc đi”

“...À, được, tôi biết rồi”, sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chính Nam gãi gãi đầu, khẽ thở dài.


Vì là buổi sáng nên hồ bơi trong nhà của khách sạn không có ai, Trương Mẫn tùy ý ném khăn tắm lên ghế, quay người nhảy vào trong nước.

Mấy năm nay, dường như anh không thể sống thiếu cái này, lúc bị áp lực đè nặng, hay lúc lo lắng, anh đều phải đi bơi, sau khi vứt bỏ cả hô hấp và thính giác, anh mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhất là lúc lặn cả người vào làn nước, Trương Mẫn nhắm chặt mắt, lắng nghe tiếng nước ục ục trong hồ đâm vào màng nhĩ, chỉ có như thế đau đầu mới giảm đi rõ rệt.

Lặn lâu thêm một chút, cảm giác thiếu dưỡng khí thậm chí sẽ biến thành một loại khoái cảm tự ngược, lúc phổi bị đâm vào nhoi nhói có thể khiến cho anh cảm giác được rằng mình thực sự còn tồn tại.

Trương Mẫn ôm chặt hai chân mình, phun ra từng đợt khí, cả người chìm xuống đáy hồ bơi. Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một lực mạnh mẽ kéo lấy cánh tay anh, bỗng nhiên nhấc cả người anh lên trên.


Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho Trương Mẫn thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người kia là ai đã bị uống một ngụm nước hồ, sau khi nổi lên mặt nước, anh ho khan kịch liệt. Cú sặc này không nhẹ, Trương Mẫn ho đến mức suýt nôn ra, lúc mở mắt liền kinh ngạc trông thấy Từ Tư đang ở trước mặt mình.

Từ Tư mặc một bộ quần áo ngủ sẫm màu, vì nhảy vào nước nên quần áo dán chặt vào người hắn, không còn nhìn rõ được kiểu dáng nữa. Trông hắn có có chút chật vật, cả khuôn mặt đều đang nhỏ nước.

“Con mẹ nó em bị bệnh à?!”, Từ Tư tức giận thở hổn hển, một tay hắn bóp mạnh vào cánh tay Trương Mẫn khiến anh đau đớn.

Trương Mẫn còn chưa kịp thở ra hơi, vẫn còn đang thiếu dưỡng khí, lại vừa bị sặc kịch liệt, mắt đỏ bừng nhìn Từ Tư, nhất thời thế mà không biết nên trả lời thế nào.

Vừa chuẩn bị mở miệng, lại nhịn không được bắt đầu ho khan kịch liệt, vừa hơi đỡ hơn một chút, Trương Mẫn đã bị Từ Tư kéo vào bờ.




Từ trong hồ bơi đứng dậy, Trương Mẫn đi đến nơi anh để khăn tắm, nhặt lên choàng qua vai, quay đầu nhìn Từ Tư vẫn còn đang ướt đẫm.

“Anh mới có bệnh, muốn giết tôi thì cứ nói thẳng”, Trương Mẫn nghiêng đầu vỗ vỗ vào tai mình cho nước chảy ra.

Lau nước trên mặt xong, Trương Mẫn ngẩn người, đưa tay ném khăn tắm cho Từ Tư.



Từ Tư không nói gì, chỉ trừng Trương Mẫn, lông ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt.

Trương Mẫn như nhận ra điều gì: “Sợ tôi chết à?”, giọng điệu anh mang theo ý cười khó nhịn.

Từ Tư vẫn không thèm đáp, ngón tay siết chặt chiếc khăn tắm màu trắng anh vừa đưa.

“Không đâu Từ tổng”, Trương Mẫn đi về phía trước nửa bước. “Anh yên tâm, tôi chết cũng không thể đổi thành tiền được, tôi cũng không ngốc đến mức đó”

Từ Tư nghiêm mặt, ánh mắt chuyển hướng đến làn nước trong hồ bơi, lấy chiếc khăn tắm ra, trực tiếp ném vào hồ.

“Anh…”

Không đợi Trương Mẫn nói xong, Từ Tư xoay người đi mất, dọc đường hắn đi để lại những vệt nước đọng loang lổ dưới chân.

Trương Mẫn đứng nguyên tại chỗ, hơi xuất thần nhìn về phía chiếc khăn tắm còn nổi bồng bềnh trên mặt nước, cười tự giễu.



Đến cuộc họp buổi chiều, bên phía Tứ hải người đã đến đông đủ, Trương Mẫn ngồi một bên bàn, xoay xoay cây bút trong tay.

Đã qua 15 phút kể từ lúc thời gian dự kiến bắt đầu của buổi họp, Từ Phong mới chậm rãi tiến vào, sắc mặt trông cũng không tốt lắm.

Từ Tư không đến.

Hơi ngoài dự kiến của Trương Mẫn, anh nhớ lại ánh mắt hung tợn khi trừng mình của Từ Tư ban sáng, cảm thấy hơi mờ mịt.

“Trương tổng, chủ tịch và Từ tổng của chúng tôi có vài việc cần phải xử lý, lúc trưa đã bay về Thượng Hải rồi. Việc liên quan đến quyền kinh doanh và phân chia lợi nhuận của khách sạn Vạn Lý, nội bộ của chúng tôi đã bàn bạc ra kết quả”, người đang nói là trợ lý Tôn Văn Nham, Trương Mẫn nhận ra người này.

“Kết quả thì sao?”, Trương Mẫn thẳng người dậy.

“Tập đoàn Từ Phong cam kết quyền kinh doanh thuộc về tập đoàn Tứ Hải, về phần lợi nhuận của khách sạn Vạn Lý, sẽ được phân chia 50-50, tiếp theo bên phía chúng tôi sẽ ghi lại những điều này vào hợp đồng, quý phương xem xét có thể hay không?”



Sau khi Tôn Văn Nham nói xong, mọi người trong phòng họp nhao nhao bắt đầu xì xào bàn tán.

Trương Mẫn chầm chậm tựa lưng vào thành ghế. Anh không nói gì, mà chú ý quan sát phản ứng của cả hai bên.

Bên phía Từ Phong đa phần là không cam tâm, nhưng do phía cao tầng đã quyết, nên họ mới phải chịu thiệt thòi trong im lặng.

Bên phía Tứ Hải còn đặc sắc hơn, Trương Mẫn biết có nhiều người trong bọn họ là đặc biệt đến xem anh trở thành trò cười.

Ngờ đâu không thấy được trò cười, mà còn trông thấy đĩa bánh đột nhiên rơi xuống thế này, lại không tìm ra chút sơ hở nào, từng ánh mắt đều trở nên phức tạp.

Nếu như không phải đang ở phòng họp đông người như vậy, Trương Mẫn đã muốn cười to lên rồi.

Anh nghĩ mấy tên kia mãi mãi không biết được, tiểu Trương tổng của tập đoàn Tứ Hải, đã bán thân thay tập đoàn trèo lên giường đối thủ như thế nào.

Nên may mắn chính là, anh bán thân, xem ra phía đối tác cũng vui vẻ mua rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net