Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối thương nghiệp với Trương Kính Trung, Trương Mẫn lại đến hồ bơi của khách sạn.

Nghe nói Trương Mẫn có uống chút rượu, Tiêu Chính Nam nói thế nào cũng phải túc trực trên bờ, có đuổi cũng không chịu đi.

Sau khi thả lỏng bơi vài vòng, anh định uống nước, vừa lên bờ đã bắt gặp ánh mắt né tránh của Tiêu Chính Nam.

“Chậc, có rắm mau thả”, Trương Mẫn vừa uống nước vừa nhíu mày trừng anh ta.

Nhất thời Tiêu Chính Nam không biết bắt đầu nói từ đâu, mỗi chuyện đều khiến anh ta như nghẹn trong cổ họng.

Chẳng hạn như từ phía anh ta nhìn sang, sau lưng tiểu Trương tổng của bọn họ có rất nhiều vết đỏ tím nhàn nhạt, nhưng chỉ cần là người trưởng thành, nhìn thoáng qua liền biết đó là cái gì.

Cú bất ngờ khi Trương Mẫn nói Từ Tư là bạn trai cũ của anh vẫn còn chưa nguôi được, ngẫm lại Trương Mẫn đã gặp ai ở khách sạn Vạn Lý, vết tích bày ra nhanh chóng như thế thực sự khiến anh ta không biết nên hướng ánh mắt vào đâu cho phải.

Thật ra sáng hôm nay Từ Tư có đến phòng làm việc tìm anh ta. Đối với một người ở cấp bậc như Từ Tư, huống hồ còn là bên phía đối tác, một mình đến tìm một thư ký bé nhỏ như anh đã đủ khiến anh vô cùng ngạc nhiên rồi, lời hắn nói ra lại càng làm cho Tiêu Chính Nam không ngậm được mồm.

Từ Tư không hề khách khí, giọng điệu cứng nhắc, vẻ mặt thối vô cùng: “Ông chủ của cậu đầu óc có bệnh, phiền cậu ta sau này lúc xuống nước nhớ mang theo một người còn thở, lỡ như cậu ta chết trong hồ bơi của Vạn Lý gây nên tổn thất cho khách sạn, tôi sẽ truy cứu đến cùng”

“Á?”, Tiêu Chính Nam còn chưa kịp phản ứng, Từ Tư đã xoay người đi mất biệt.


Chuyện xảy ra quá kỳ lạ, Tiêu Chính Nam còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng nguyên do sâu xa trong đó, vừa nghe xong buổi tối Trương Mẫn lại muốn đi bơi trong khi say rượu, anh ta đã vô thức chạy theo.

“À…”, Tiêu Chính Nam cau mày. “Trương tổng à, khi nào chúng ta về Thượng Hải?”

Trương Mẫn xoa xoa mái tóc ẩm ướt: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì… không phải chuyện của tập đoàn”, Tiêu Chính Nam vô thức nói khẽ.

“Là mẹ anh, dì Thẩm đó”


Đi theo Trương Mẫn mấy năm nay, Tiêu Chính Nam đã hoàn toàn đứng về phía Trương Mẫn, ban đầu lúc đi theo Trương Mẫn khi anh còn thực tập, anh ta còn báo cáo hành trình của Trương Mẫn cho Trương Kính Trung biết, nhưng giờ đây có thể nói anh ta đã trở thành người Trương Mẫn tin tưởng nhất rồi.

“Mẹ tôi? Bà ấy làm sao?”, Trương Mẫn nhìn Tiêu Chính Nam.

“Dì Thẩm bảo anh về Thượng Hải sớm một chút, ngày mai là… à…ây da Trương tổng, tôi xin mẹ con hai người đó, đừng bắt tôi chuyển mấy lời này mà”, Tiêu Chính Nam gãi đầu. “Dì bảo anh về ăn sinh nhật với đại tiểu thư của Lưu gia”

Trương Mẫn sững sờ, rồi lập tức khẽ thở dài: “Biết rồi”




Chuyện của anh và Lưu Văn Na, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà Thẩm Tú Chi vẫn chưa chết tâm, ngay cả Trương Kính Trung cũng đã dần dần từ bỏ ý định này rồi, nhưng bà vẫn kiên quyết đến cùng.

Gia thế Lưu gia giàu có, mà Lưu Văn Na lại rất ngoan ngoãn nghe lời Trương Mẫn, người ngoài xem hai người như đôi kim đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp. Bắt đầu từ khi Trương Mẫn lên đại học, mãi cho đến năm nay anh đã 26 tuổi, tám năm ròng rã, Lưu Văn Na vẫn cứ chạy theo sau anh như thế, cho dù có bị từ chối không biết bao nhiêu lần, vẫn chưa từng từ bỏ.


Mà người duy nhất thực sự quan tâm đến việc Trương Mẫn có thích người nọ hay không, dường như chỉ có mình mẹ nuôi Ngô Thiên Hoa của anh mà thôi.

Khi đó lần đầu tiên Trương Mẫn thú thật với Ngô Thiên Hoa: “Mẹ, con và Na Na không thể nào kết hôn được… làm cho mẹ và chủ tịch thất vọng rồi”

Ngô Thiên Hoa thở dài lắc đầu, bà chỉ nói với Trương Mẫn, chỉ có con thật sự vui vẻ mới là quan trọng nhất, những người yêu con chỉ hy vọng con có thể sống vui vẻ là tốt rồi.





Trương Mẫn nghe xong câu này thẫn thờ thật lâu. Từng có một người đã nói với anh hệt như vậy, đó chính là những lời ấm áp nhất mà anh từng được nghe trong vòng tay người nọ.

Dù biết không thể nào thỏa mãn được nguyện vọng của Thẩm Tú Chi, nhưng Trương Mẫn vẫn chuẩn bị sớm khởi hành quay về Thượng Hải.

Chứng bệnh của Thẩm Tú Chi mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, bác sĩ nói bà đã xuất hiện dấu hiệu của chứng tâm thần phân liệt, có tính phản xã hội, không thể chịu nhiều kích thích quá lớn.


“Thư ký Tiêu”

“Vâng Trương tổng”, Tiêu Chính Nam đứng bên cạnh Trương Mẫn, mắt vẫn cố gắng né tránh mấy vết tích ngổn ngang sau lưng anh.

“Giúp tôi đặt vé máy bay sáng mai về Thượng Hải”, Trương Mẫn nhìn về phía hồ bơi, lại nói thêm một câu. “Đặt chỗ ở nhà hàng Pháp, hai người, tôi và Lưu tiểu thư”

“Ầy… được”

Nói xong, Trương Mẫn khoác khăn tắm, đi về phía phòng thay đồ.


Thẩm Tú Chi vô cùng vui vẻ khi nghe Trương Mẫn hẹn Lưu Văn Na ăn cơm, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại đến căn dặn Trương Mẫn, phải dịu dàng với người ta một chút, phải chuẩn bị quà gì, phải chú ý những gì.

Trương Mẫn đồng ý từng cái một, anh cầm một sợi dây chuyền Tiêu Chính Nam đã mua, kiểu dáng cũng là do Tiêu Chính Nam chọn, Trương Mẫn khi nhận được cũng không nhìn lấy một cái, trực tiếp bỏ chiếc hộp nhung vào túi.

Buổi tối, Lưu Văn Na nhận được sợi dây chuyền vô cùng vui vẻ, nhìn chằm chằm Trương Mẫn không chớp mắt. Đã nhiều năm như vậy, cho dù biết không thể ở cạnh Trương Mẫn, cô vẫn rất vui, Trương Mẫn đồng ý mừng sinh nhật với cô, cho dù chỉ là dưới thân phận em gái mà thôi.

“Anh Tiểu Mẫn”, Lưu Văn Na chống cằm, quan sát Trương Mẫn.

“Hửm?”, Trương Mẫn ngẩng đầu.

“Anh có chuyện gì vui hả?”, giọng điệu Lưu Văn Na vô cùng khẳng định.

Trương Mẫn khựng lại, đưa tay sờ mặt: “Có sao?”

“Em quen anh bao lâu rồi chứ anh Tiểu Mẫn…”, Lưu Văn Na mở to mắt, nở một nụ cười xán lạn. “Nói mau, có phải là gặp người mình thích rồi không?”

Trương Mẫn không trả lời Lưu Văn Na, mà chỉ thở dài một tiếng: “Na Na…”

Nụ cười Lưu Văn Na cứng lại, nhếch miệng: “Biết rồi biết rồi, không nói chuyện này nữa”

Trương Mẫn khẽ gật đầu, đưa menu cho cô.


Lúc họ đụng phải Đào Luân, cả Trương Mẫn và Lưu Văn Na đều không khỏi ngạc nhiên. Sau khi biết thân phận thực sự của Đào Luân là con ruột của Trương Kính Trung, Trương Mẫn nếu có thể tránh được thì sẽ cố gắng tránh, có thể nhượng bộ được thì đều nhượng bộ cho hắn ta. Nhưng hết lần này đến lần khác, Đào Luân lại dây dưa không rõ với Lưu Văn Na, Trương Mẫn trở thành người ngoài cuộc, lúc này không khí trở nên vô cùng xấu hổ.



“Sao anh cũng theo tới đây?”, Lưu Văn Na cau mày. “Anh có phiền hay không vậy? Hiếm lắm tôi với anh Tiểu Mẫn mới có thể cùng ăn một bữa cơm đấy”

“Na Na…”, Đào Luân có chút ngượng ngùng, cũng không thèm nhìn Trương Mẫn, như thể khinh thường anh. “Sao em không cho anh biết em ăn sinh nhật với anh ta?”

Trương Mẫn khoanh tay tựa vào thành ghế, đầy hứng thú nhìn Lưu Văn Na và Đào Luân nói qua nói lại, cũng không muốn xen vào.

Thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Trương Mẫn thẳng người, vỗ vỗ vạt áo đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Đào Luân, hôm nay là sinh nhật của Na Na, cậu ăn một bữa cơm với cô ấy đi”

Đào Luân không chút khách khí, đặt mông xuống chỗ ngồi của Trương Mẫn, cũng không thèm cảm ơn, từ đầu đến cuối không nhìn Trương Mẫn lấy một lần: “Vậy tôi không khách sáo đâu”

“Anh Tiểu Mẫn!!”, Lưu Văn Na tức giận kêu lên.

“Na Na, để cậu ta ăn với em đi, anh còn có việc”, Trương Mẫn mỉm cười vẫy vẫy tay. “Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé”


Đẩy cửa nhà hàng ra, không khí bên ngoài mát lạnh, Trương Mẫn hít sâu một hơi, phiền muộn tích tụ mấy ngày nay đều tan biến, anh cúi đầu đi về hướng bãi đỗ xe.

Lúc sắp đến xe, anh trông thấy một đôi giày da đen, có người đang khoanh tay tựa vào xe anh. Trương Mẫn quét mắt sang, nhất thời hô hấp ngưng lại.

“Vừa rồi náo nhiệt nhỉ Trương tổng”, Từ Tư mặc một bộ âu phục màu xanh đen, trên tay còn mang một đôi găng tay bằng da, cả người trên dưới đều viết mấy chữ ‘tuyệt đối không phải người lương thiện’.

“Sao anh lại ở… Đệt”, vừa cất giọng hỏi, Trương Mẫn liền hối hận. Lòng anh thầm mắng tên Tiêu Chính Nam phế vật kia, cả Thượng Hải có biết bao nhiêu nhà hàng Pháp cao cấp như vậy, tại sao lại cứ phải đặt trúng nhà hàng dưới tên Từ Tư này kia chứ, đụng phải hắn ta đúng là xui tám kiếp mà.

“Cũng không phải là quá quang minh chính đại”, Từ Tư nhún vai. “Trong lúc vô tình biết tin em và vị tiểu thư kia đi ăn cùng nhau, đặc biệt đến góp vui, quả nhiên là không thất vọng”

“Anh nói xong chưa?”, Trương Mẫn đi thẳng về phía trước, đẩy người Từ Tư đang tựa vào xe anh. “Tránh ra”

“Trương Mẫn”, ý cười trong giọng nói Từ Tư biến mất, hắn nắm lấy cánh tay Trương Mẫn.

Trương Mẫn khựng người lại, không tiếp tục nhìn về phía Từ Tư nữa mà nhìn chằm chằm về phía trước: “Từ tổng có gì dạy bảo?"



“Tên Đào Luân vừa rồi… Có phải mới chính là Trương Mẫn thật sự không?”

Trương Mẫn nghe xong, bỗng nhiên hất mạnh tay Từ Tư ra, tức giận nói: “Đây là chuyện nhà của tôi, liên quan gì đến anh?”

Từ Tư nhìn xuống bàn tay vừa bị hất ra, nhún vai gật gật đầu: “Đúng là chuyện chẳng liên quan gì đến tôi”

“Nhưng mà có tin này em nên biết một chút”

Trương Mẫn không muốn nghe, mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào, cửa xe đã bị Từ Tư ngăn lại.

“Tên đó, ở bên ngoài lén lút thu mua cổ phiếu của Tứ Hải”

Từ Tư nói vô cùng lưu loát, hệt như chỉ thuận miệng nhắc nhở một câu.

“Nguồn từ đâu?”, Trương Mẫn giương mắt nhìn về phía hắn.

“Từ chính tôi đây, tin hay không tùy em”

Nói xong, Từ Tư giúp Trương Mẫn đóng cửa xe lại, vẫy vẫy tay với anh, rồi quay người đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net