Chương 5: Che khuất ánh mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Che khuất ánh mặt trời

Đã là ngày thứ 2 liên tục Vũ phải tăng ca và về muộn. Công việc hôm nay không còn chất đống nhưng cậu cố tình nán lại đôi chút. Vũ giành cả đêm qua để suy nghĩ và chợt nhận ra 1 quy luật, tên ma cà rồng đó sẽ xuất hiện vào lúc hơn 11 giờ đêm và rời đi lúc 12 giờ. Vũ muốn tìm cách đối phó với hắn, nhưng sợ hắn biết nên chỉ có thể ẩn náu ở công ty.

Tất cả máy tính của công ty được kết nối qua 1 hệ thống nội bộ duy nhất, người kiểm soát nó chính là giám đốc. Nói cách khác, anh ta chỉ cần ở phòng, bật quyền admin lên và biết nhân viên đang làm gì. Nhưng thường ngày Triệu Văn Trác không hề dùng đến, những dự án lớn nhỏ cần giải quyết đã đủ chiếm hết thời gian của anh ta. Và anh ta cũng không nghĩ việc nhỏ nhặt này lại phải đụng tay.

Tinh!

Tiếng động từ chiếc máy tính vang lên, báo hiệu có nhân viên đang truy cập vào hệ thống mạng ngoài. Văn Trác lướt mắt qua, khi chạm phải cái tên Phùng Kiến Vũ, cậu bỗng nhiên khựng lại.

Vũ tìm thêm ít tài liệu về ma cà rồng. Có 1 số xuất bản thành sách còn 1 số được truyền miệng trong các diễn đàn. Người ta đã viết hẳn 1 series truyện kể về những việc thần bí mà bản thân đã từng trải qua. Hầu hết đều tả ma cà rồng là loài sinh vật rất đáng sợ.

Văn Trác rời sự chú ý khỏi tập hồ sơ. Bàn tay cầm lấy chuột, lưỡng lự đôi chút rồi click. Lịch sử hoạt động của cậu nhân viên tên Phùng Kiến Vũ hiện ra. Văn Trác lăn con trỏ, trên trán xuất hiện cái nhíu mày nhẹ. Ma cà rồng sao?

Vũ đặt chuông báo, khi vừa qua 12 giờ đêm, điện thoại cậu rung lên từng hồi ầm ĩ. Vũ bấy giờ mới rời tầm mắt, thở dài ra 1 hơi rồi thu dọn góc làm việc, tắt máy tính ra về.

Văn Trác lại nghe thấy tiếng tinh 1 lần nữa báo hiệu Vũ đã out máy. Cậu vội vàng túm lấy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Vũ đút 2 tay vào túi quần lững thững bước đi trên vỉa hè. Chiếc cặp đeo lệch sang 1 bên. Kiểu cách này Vũ vốn không thích nhưng thói quen khi cậu suy nghĩ nhiều vẫn luôn là như thế, bao nhiêu năm qua không đổi.

Từ đằng sau, chiếc ô tô màu đen vụt lên trước chặn đường. Vũ giật mình ngẩng đầu lên. Văn Trác ngồi trong xe ngó mặt ra.

- Có muốn đi về cùng không?

- Dạ sếp! Muộn rồi sếp về đi.

- Giờ này không còn xe Bus đâu.

- Tôi không sao...

- Cậu ngại cái gì chứ?

Vũ cắn cắn môi dưới. 2 tay cũng bỏ khỏi túi quần, buông thõng. Văn Trác nhiệt tình như thế này, cậu có chút không quen.

- Không muốn tôi cũng không ép. - Văn Trác khởi động xe. Vũ thấy vậy vội vàng gọi giật lại.

- Cho tôi đi nhờ.

Vương Thanh nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Từ việc Vũ cố tình nán lại trong công ty đến việc Vũ ngồi cùng xe với 1 tên lạ hoắc nào đó. Thanh biết Vũ đang tìm cách đối phó với mình nhưng cậu không muốn ngăn cản. Bởi vì đôi khi, đối đầu với người mình yêu cũng là 1 loại hạnh phúc.

- Chúa tể! - từ đằng sau truyền đến 1 giọng nói âm u như hồn ma. Ngay sau đó, 1 làn khói trắng xuất hiện, rất nhanh chuyển thành hình dạng của người, hắn ta từ đầu đến cuối chỉ độc 1 màu trắng toát, đôi mắt của hắn ta sâu hoắm và khuôn miệng không ngừng phát ra những tiếng run rẩy đầy hơi lạnh.

Vương Thanh nấn ná lại đôi chút, chiếc xe chở Vũ đã sắp về tới nơi. Khi khoảng cách chỉ còn gần 100 mét, Thanh bất ngờ quay lưng, bay lên thẳng hướng Mặt Trăng.

Vũ thở phào vì Thanh không xuất hiện, cậu hớn hở cám ơn Văn Trác rồi đóng cửa nhà. Khóe môi vị giám đốc lạnh lùng kia kéo lên nụ cười. Cậu ta không nịnh nọt, không xúm xuýt, cậu ta đơn giản và thuần khiết đến lạ.

Vũ nằm ình lên giường, mặc kệ đầu tóc vẫn còn ướt. Hôm nay cậu tự cho phép mình vứt toẹt cái mớ suy nghĩ về ma cà rồng kia sang 1 bên.

......

Hứa Dương Hạ nhận tập báo cáo từ nhóm điều tra. Thực ra cũng chẳng có gì to tát, cả ngày hôm nay cậu ta chỉ quanh quẩn trong công ty, đến đêm thì về cùng xe với giám đốc. Tuy nhiên, cái Dương Hạ chú ý nhiều hơn cả chính là góc chụp của 1 bức ảnh vô tình chụp được bóng hình của 1 chiếc áo choàng đang bay lên bầu trời.

Dương Hạ có linh cảm không lành. Tự suy đoán loài sinh vật kia thực sự đáng sợ. Cô đánh mắt lên cuốn sách vừa lấy từ phòng Nhược Doanh. Tâm trí thôi thúc cô mở nó ra và tìm kiếm sự thật.

Giường như, Vũ không phải đứng sau mọi chuyện, chỉ là vô tình bị dính vào rắc rối. Cũng giống như Hứa Nhược Doanh - em cô đã cầm lấy tay Vũ và nói cậu ấy nhất định không được chết. Nếu Vũ là kẻ nguy hiểm, em cô ắt phải đề phòng.

Dương Hạ nhíu mày vì phát hiện vài trang giấy đã bị xé đi, nhưng do em cô hay ai khác thì Dương Hạ không dám khẳng định. Cô tìm mục lục, kết quả cũng đã bị ai đó lấy mất. Những trang giấy bị xé đó... chứa đựng điều gì mà cô không biết...

Cuốn sách này cả thế giới chỉ có 10 cuốn, phải làm sao để tìm ra cuốn này hoàn chỉnh phiên bản thứ 2?

Không chỉ là vấn đề tiền nong, nội việc xác định nó đang lưu lạc ở đâu cũng là cả quá trình dài.

Dương Hạ bật máy tính. Lịch sử duyệt web của cô em họ đã được phục hồi, quả không ngoài dự đoán, tất cả đều là ma cà rồng. Chỉ có điều, em cô đặc biệt vào 1 diễn đàn thường xuyên, và khi đăng nhập bằng mật khẩu đã được lưu. Dương Hạ còn phát hiện ra bí mật động trời nữa. Em cô chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết về ma cà rồng nổi tiếng trong diễn đàn.

Nhược Doanh sẽ không viết những gì sai sự thật. Bao nhiêu năm qua vẵn vậy và đến bây giờ cô vẫn giữ vững niềm tin như vậy. Dương Hạ copy tiểu thuyết về word, đề phòng trường hợp bất trắc. Xem ra, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

......

Vũ đang mơ màng ngủ thì có 1 luồng khí lạnh luồn vào trong phòng. Cậu nhíu mày, kéo chăn cao lên 1 chút, không quan tâm lắm đến bóng hình của người đứng bên cửa sổ.

Vương Thanh 1 thân đầy máu tanh lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ai kia đang say giấc.

Vũ trong cơn mê sảng vẫn nhận ra có điểm bất thường, cậu nheo nheo mắt, tận dụng chút ánh sáng cỏn con từ mặt trăng để xác định phương hướng. Sau khi biết là Vương Thanh, cậu vẻ như không quan tâm, kéo hẳn chăn trùm lên đầu.

- Sắp sáng rồi.

Ý tứ của Vũ rõ ràng là muốn đuổi Vương Thanh nhưng cậu đâu buông dễ dàng như thế. 10 năm xa nhau đã quá đủ. Cậu muốn bù đắp, cho Vũ và cho cả chính mình.

Thanh từ từ lại gần, Vũ ngửi thấy mùi máu tanh. Cổ họng dâng lên 1 trận buồn nôn. Cậu vội vàng mở mắt, loạng choạng chạy vào nhà tắm, cúi người nôn toàn bộ số mì gói tối nay.

Vương Thanh cũng biết Vũ ưa sạch sẽ, mọi lần cậu cố tình tìm đến trước khi đi giải quyết công việc, nhưng hôm nay Vũ về quá muộn, bất quá cậu mới phải để nguyên như thế này.

Vũ bước ra ngoài, lại tiếp tục ngửi thấy mùi ngai ngái, cậu thấy lợm lợm nơi cổ họng nhưng bụng đã chẳng còn gì. Chỉ cảm giác dịch vị đắng ngắt từ dạ dày trào lên.

Từ cửa sổ, 1 con ma cà rồng cầm theo chiếc áo choàng bước vào phòng. Vũ liếc mắt, vô tình chạm phải vết sẹo dài kéo hết nửa khuôn mặt loài sinh vật kia. Cậu giật thót, bộ dạng của cô ta đúng là dọa người. Vương Thanh biết Vũ không thích, lặng lẽ phẩy tay, ra hiệu cho nô tì rời đi.

Vương Thanh rất tự nhiên cởi chiếc áo choàng và áo trong. Cả cơ thể săn chắc hiện ra. Vũ theo phản xạ nhìn chằm chằm vào từng bắp thịt khỏe mạnh của người kia. Thanh cảm thấy không quen, lẳng lặng mặc đồ vào rồi ném đống đồ dính đầy máu ra ngoài. Ma cà rồng ban nãy vội vàng cúi xuống nhặt, cô ta nhanh chóng hòa vào màn đêm, trả lại sự yên bình cho căn phòng của Vũ.

- Trời sắp sáng rồi, anh về cho.

- Hôm nay em về muộn.

- Tôi tăng ca.

- Em còn đi cùng 1 kẻ lạ hoắc. – Vũ giật thót vì bị nói trúng. Cậu ngắc ngứ mãi không biết phải trả lời thế nào. Thanh bước nhanh đến bên cạnh Vũ, dùng bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn nâng cằm cậu lên. – em đừng chọc giận tôi.

- Anh là cái khỉ gì mà có quyền quản lý tôi chứ? – Vũ rõ ràng không phục, trong tâm trí cậu, hắn ta không phải kẻ thân thiết, lấy quyền gì đòi quản?

- Từ từ rồi em sẽ nhớ ra.

- Tôi không cần và cũng không có nhu cầu.

- Chuyện đó em không quyết định được.

- Bị điên sao?

- Sức kiềm chế của tôi có hạn, vì tôi yêu em nên không muốn làm tổn thương em. Nhưng em đừng tự cho rằng mình có thể trêu đùa với tôi. – Đôi tay đang nắm cằm Vũ bất giác siết chặt. – Từ rất lâu rồi, em đã là người của tôi, chưa bao giờ thay đổi.

Vũ thấy xương mặt mình đau điếng như thể bị bóp nát ra từng mảnh. Cậu ngước đôi mắt ậc nước lên nhìn người kia. Cơn đau truyền đến não bộ, tác động mạnh tới thần kinh. Đến nỗi khóe mi ẩm ướt cũng vương vài giọt lệ.

Thanh khựng lại. Cậu là chúa tể ma cà rồng, cậu chưa bao giờ có khái niệm bao dung với bất kì ai. Nhưng kể từ khi gặp Vũ, tần suất cậu chịu hạ mình nhân nhượng càng lúc càng nhiều. Điều này sẽ gây ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu trong mắt đám tôi tớ. Tuy nhiên mỗi lần nhìn Vũ mệt mỏi, cậu lại không nỡ xuống tay, cảm tưởng như trái tim cũng bị bóp ra thành từng mảnh.

Vương Thanh dần dần thả lỏng. Bấy giờ cơ mặt của Vũ mới được thoải mái. Từ cái lần Thanh vào bếp nấu nướng, Vũ đã nghi ngờ, có bao giờ suy đoán của mọi người về ma cà rồng là sai sự thật. Cho đến hôm nay, tận mắt chứng kiến và đối diện. Vũ chợt nhận ra rằng bản tính chẳng bao giờ có thể thay thế. Giây phút trước còn nhẹ nhàng với cậu, nhưng tích tắc sau đã biến thành khát máu và tàn nhẫn.

Là vì hắn ta là ma cà rồng...

Và ma cà rồng thì không hề có trái tim...

Mặt trời bắt đầu ló rạng, nhưng chưa kịp chiếu sáng thì mây đen đã kéo đến, che bầu trời thành mảng đen kịt. Vũ nuốt khan, đôi mắt Vương Thanh giờ phút này ánh lên sắc đỏ, tựa hồ như ngọn lửa bùng phát. Cả cơ thể tỏa ra hơi lạnh. Vũ bất giác rùng mình. Vương Thanh vẫn sừng sững đứng đó, ánh mắt tàn bạo và băng lãnh y như thú hoang.

- Đêm mai tôi sẽ quay lại. – vừa dứt lời Vương Thanh đã quay lưng. Ngay khi chiếc áo choàng mất dạng, cũng là lúc mây đen rút dần, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời.

---TBC---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net