Người phù rể/chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu định cứ đứng đó mà không làm gì à?"

Câu hỏi nhàn nhạt vang lên kéo Tsukishima khỏi dòng suy tưởng. Đầu óc hắn nhanh chóng quay trở về thực tại, và hắn nhìn thấy cậu bé con với mái tóc đen mượt và đôi mắt to màu xanh biển ngày hôm đó—giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, và đang có chút gượng gạo đứng trước mặt hắn.

Hắn còn không nhận ra mình đã mơ màng được một lúc. Nhưng chắc cũng phải khá lâu, bởi vì hắn không thấy Hinata đâu nữa; chắc là cậu ta đã chui vào một trong các phòng nhỏ đằng kia và đang tự mình thử một bộ mình thấy vừa mắt.

"Cậu không thể hỏi ý kiến người khác như một người bình thường sao?" Tsukishima lên tiếng đáp trả.

Kageyama tức muốn dựng cả tóc, nhưng có vẻ y đã chịu nhịn xuống. "Vậy, ý cậu thế nào?" y mất kiên nhẫn hỏi.

Đáng lẽ Tsukishima còn định chọc y cho nổi đoá lên cơ, nhưng hắn vẫn nhớ mình ở đây để làm tròn bổn phận một người phù rể tử tế, kể cả hắn phải làm việc với một tên sắp-thành-chú-rể bị khó giao tiếp xã hội.

Nên hắn đứng lùi lại một chút để ngắm nghía người phía trước cho kĩ càng. Kageyama đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, bên ngoài là áo vest màu kem. Trông không xấu, nhưng chắc chắn vẫn có thể đẹp hơn. Ít nhất thì y không định mặc cái áo polka dot xấu hãi hùng kia.

"Không đến nỗi phèn," hắn nói. "Nhưng vest trắng vẫn đẹp hơn."

Nói xong, Tsukishima gọi một nhân viên tới, người nọ lập tức mang đến một bộ vest hắn đã chọn lúc trước, khi mà Kageyama đang mải ngó nghiêng xung quanh. Hắn nhìn biểu cảm bất mãn của người kia thì nhếch mép cười. "Đây, thử bộ này đi."

"Nếu cậu đã chọn sẵn một bộ rồi sao không chịu nói sớm?" Kageyama làu bàu, cẩn thận lắc mình cởi chiếc áo màu kem đang mặc để đổi sang bộ áo mới nhận được.

"Và bỏ lỡ màn thử đồ đầy lúng túng của ngài đây sao?" Tsukishima cố tình hỏi ngay cả khi hắn quay người Kageyama lại để giúp y mặc áo vest. "Khồng."

Kageyama chậc lưỡi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Y quay người lại lần nữa khi Tsukishima mặc xong cho mình, để người kia nhìn lại tổng thể một lượt.

Tên tóc vàng tự gật đầu. "Ừ, bộ này đẹp đấy. Với cả, tự chỉnh ve áo đi chứ? Cậu nghĩ đây là gì, đồng phục gakuran hồi cấp ba chắc?"

Miệng thì nói thế, nhưng hắn đã vươn tay ra giúp y, hắn vừa vuốt phẳng ve áo cho người kia vừa giữ một vẻ mặt điềm tĩnh. Kageyama để mặc cho hắn làm, y chỉ im lặng và không động đậy suốt cả quá trình.

Ừ thì, gần như là thế. Tsukishima có thể nhận ra y hơi bồn chồn. Ngôn ngữ cơ thể của y quá rõ ràng, đến cả hắn cũng không thể vờ như mình chưa nhìn thấy.

Hắn thở ra. "Được rồi, sao thế?"

Đôi mắt xanh biển chớp một cái. "Ý cậu là gì?"

Tsukishima đập vào ngực y một cái không mấy nhẹ nhàng khi hắn rời tay khỏi bộ vest giờ-đã-chỉnh-chu. "Tôi không ngờ được cậu là kiểu người sẽ bị hồi hộp tiền hôn nhân đấy vua ạ."

Sau đó cả hai người họ rơi vào trầm tư, Tsukishima đợi cho y sắp xếp suy nghĩ trong đầu mình.

"Cậu có..." Kageyama cuối cùng mấp máy. "Cậu có nghĩ là tôi đã sẵn sàng không?"

Giọng y nghe nhỏ nhẹ, hiền lành như một chú cừu con, và hoàn toàn khác với Kageyama thường ngày khiến thần kinh của Tsukishima giật giật.

Hoặc có thể, y nghe cũng giống Kageyama Tobio thật; ở giai đoạn khi họ mới vào cấp ba. Khi y vẫn còn là cậu thiếu niên cô đơn, hoang mang, đang mò mẫm đi tìm nơi mình thuộc về.

Tuy nhiên, Kageyama Tobio đó đáng lẽ phải biến mất từ lâu rồi mới phải. Tsukishima đã không còn nhìn thấy cậu thiếu niên đó được vài năm rồi, và hắn muốn thằng nhóc đi du lịch luôn đừng có về. Hắn thấy dễ chịu hơn với một Kageyama Tobio kiêu hãnh, cứng rắn, người sẽ thẳng thừng nói ra những gì trong đầu mình. Người sẽ không còn dễ dàng gục ngã.

Và là người hay làm hắn phải nhức đầu. Nhưng Tsukishima cũng không muốn y phải thay đổi.

"Làm ơn đi," Tsukishima hóm hỉnh nói, cố gắng tỏ ra mệt mỏi nhất có thể. "Nếu tôi mà phải đợi thêm chỉ một năm nữa thôi, tôi sẽ vô cùng khốn khổ," hơn cả những gì tôi đã phải trải qua những năm trước đó, không đùa đâu.

Khi hắn nhìn thấy Kageyama vẫn chưa hết hoài nghi, hắn phả ra một tiếng thở dài thườn thượt.

"Dù có thế nào, dù 'sẵn sàng' hay chưa, các cậu vẫn có nhau để cùng vượt qua chuyện này không phải sao," Tsukishima tiếp tục. Câu kết cậu không có một mình hắn gác lại đó không nói ra, nhưng hắn hi vọng rằng y vẫn có thể hiểu được. Sau đó, hắn lại đổi sang  giọng ngứa đòn, "Cậu cũng cũng từng nói còn gì? Cái câu sến súa phát khiếp ấy, ah—'Miễn là tớ còn ở đây, cậu sẽ là—"

"Vô địch," Kageyama nói nốt giùm hắn, mặt y giờ hồng lựng lên như quả đào chín. "Vầng, cảm ơn ngài. Ngài thật là một phù rể tuyệt vời," y đáp trả với tông giọng mỉa mai không kém. Tuy nhiên, khoé môi y nhếch lên thành nụ cười thương hiệu đầy tự tin của mình.

"Rõ ràng. Cậu nên thấy biết ơn đi." Tsukishima cho phép mình biểu diễn nụ cười tự mãn. Bởi vì nhờ có mấy lời không-hẳn-là-động-viên của hắn, ánh sáng lấp lánh trong đôi đồng tử sapphire kia đã trở lại.

Và hắn muốn nghĩ rằng, đúng vậy, có lẽ hắn đúng là một người phù rể tuyệt vời.

--------------------------

Năm chú quạ con

Hinata:
Các bạn hiền, tớ đang nghĩ

Cẩn thận không cháy mất não đấy.

Hinata:
Cậu một ngày không tỏ ra xấu tính thì ngứa người à???

Thế lần nào tôi nhìn thấy cậu và Kageyama thì hai cậu cũng cứ phải dính chặt lấy nhau thì mới không bị ngứa à?

Kageyama:
Cậu chỉ ghen ăn tức ở thôi.

Không giống hai cậu, tôi hiểu rõ ý nghĩa của sự tế nhị.
Ân ái bất kể hoàn cảnh là trò quá thấp kém với tôi.

Kageyama:
À thế cơ mà?

...

Hinata:
???

Yamaguchi:
Nào, nào, không lạc đề nữa
Cậu định nói gì hả Hinata?

Hinata:
Chúng ta nên bắt đầu gọi nhau bằng tên đi!!!

Không.

Yamaguchi:
😅
Ừ thì tớ cũng không định phản đối hay gì, nhưng mà ý tưởng này ở đâu ra thế?

Chắc là lúc đi in thiệp cưới thì nhìn thấy cái gì phỏng?

Yamaguchi:
À phải rồi, hôm nay các cậu đi xem đồ chuẩn bị cho đám cưới nhỉ
Sao sao?

Yachi-san:
Có chuyện gì xảy ra à? :(
Thôi chết, tớ làm thiếp mời bị sai à?!

Hinata:

Không không nó tuyệt lắm!!
Thiệp cưới rất đẹp! :D
Tớ thích thiết kế này lắm nha!!!

Yachi-san:
May quá!
Nhưng có vấn đề gì thế?

Kageyama:
Bởi vì bọn tớ quyết định đổi họ cho nhau, nên khi viết cả họ cả tên bọn tớ có chút dễ nhầm lẫn.

Nói thẳng ra là do não hai cậu chạy chậm đi.

Hinata:
Nhưng các cậu nghĩ thử xem!!
Sau khi Tobio và tớ kết hôn,,
Tớ sẽ là Kageyama
Và cậu ấy sẽ là Hinata!!

Yamaguchi:
Cậu ấy nói cũng có lí đó Tsukki

Hinata:
Thay vì bị ép thay đổi một thói quen cũ và phải chuyển sang gọi bọn tớ bằng họ mới,,
Gọi bằng tên sẽ dễ hơn nhiều, đúng không nè?
Với cả! Việc này sẽ còn lặp lại mà!!
Không sớm thì muộn thì Yachi-san cũng sẽ trở thành người nhà Yamaguchi thui!!

Yachi-san:
H-Hinata!! >///<

Hinata:

Sao, tớ nói sai chắc??
Với cả, là Shouyou nhen! :(

Nếu gọi họ rắc rối đến thế thì tôi chỉ cần gọi nickname là được.
Tôi không ngại gọi cậu là Lùn 24/7 đâu.

Lùn:
Aakjdfshaldfja;f!!!
CẬU—

Kageyama:
Haha.

Đừng vội cười, vua ạ.

Vua:
Ờ thế không cười, cút đi.

Yamaguchi:
NÀO đủ rồi
Tớ nghĩ đó là ý kiến hay đấy, Shouyou

Lùn:
Tadashi!! :D

Sao cậu lại vào hùa với cậu ta...

Lùn:
Thôi nào chúng ta đã chơi với nhau bao nhiêu lâu rồi,,
Chúng ta đều là bạn thân mà???

Cậu nằm mơ đấy à?

Shouyou:
D:

Tobio:
Tadashi, cậu ta lại giở thói xấu kìa.

Tôi chỉ đặt câu hỏi thôi.
Ai mà biết vậy cũng được quy là bất hợp pháp.

Tadashi:
Tớ biết tỏng là cậu đồng ý với họ ngay từ đầu rồi Kei ạ

Tobio:

Thật sự, sao cậu biết hay thế?

Shouyou:
Tớ dám chắc Tadashi thỉnh thoảng chuyển chế độ chơi hệ tâm linh

Hitoka:
Shouyou! Tobio! :D

Shouyou:
!!!!
Hitoka!! :D

Tobio:
Hitoka.

Hitoka:
Kei!

Tobio:
Cậu ta không trả lời.

Shouyou:
Kei!!
Đừng xấu tính thế chứ!! :(

Tadashi:
Các cậu đừng lo
Hiện giờ bạn thân Kei của chúng ta chỉ đang xấu hổ thôi
Cậu ấy sẽ trở lại vào lần sau.

Tobio:
Ha ha.Cười tụt quần.
Thứ tệ lậu.

Im đi, đồ cá chuồn.

Shouyou:
XD
Âu cũng là một cách bày tỏ, tớ đoán vậy
————————-
Gọi như vậy cho tiện thôi, Kei tự thuyết phục bản thân. Chắc chắn không phải vì lý do nào khác. Shouyou nói đúng; làm quen với việc đổi tên họ quá ngu ngốc. Chuyển sang dùng tên riêng có lí hơn. Đằng nào thì trước đó hắn cũng có lúc gọi Tadashi bằng tên rồi.

Tình huống này có chút buồn cười; tất cả mọi người trong nhóm bạn thân của hắn rồi cũng có ngày chuyển tên họ của mình—trừ Tadashi, hắn không cần mất công vì cậu không phải đổi họ cho Hitoka mà. Ít nhất thì, Kei không nghĩ điều tương tự sẽ xảy ra với mình. Thật đấy, họ vẫn có thể tiếp tục gọi hắn là Tsukishima, hắn thấy hoàn toàn ổn.

...Mà, có chắc là tiếp tục gọi thế được nữa không nhỉ?

Hắn dừng lại, mắt chớp chớp, suy ngẫm một chút về các viễn cảnh sau này.

Hờ, cuối cùng hắn nhún vai. Có phải đổi thì cũng còn lâu cơ.

-------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net