Chap 8 : Tìm lại ký ức (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là phần cuối cùng của " Tìm lại ký ức nhé ". Sắp End đến nơi rồi. Nhân tiện cho mình hỏi các bạn thích fic này là HE hay SE comment ở dưới để mình viết nhé.

Tiếp theo chap 7 :

Tự dưng cậu đứng dậy cầm gối lên sang phòng của anh. Lúc cậu mở cửa thì thấy anh vẫn đang làm việc, cậu liền nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng anh lại bảo cậu vào.

_ Sao em lại sang phòng anh ? - Anh bỏ qua luôn đống giấy tờ trên bàn quay sang chỗ cậu.

_ Tại tự dưng em muốn ngủ cùng anh thôi. Nếu anh bận thì thôi em về phòng mình ngủ vậy.

_ Không đâu, anh cũng sắp xong rồi nên em cứ ra giường ngủ trước đi.

_ Vâng.

Cậu bước ra chỗ giường rồi ngồi xuống, cậu vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói với anh chuyện này không, bởi vì bây giờ mà nói ra chắc cậu lại khóc nữa mà anh thì không thích cậu khóc mà. Suy nghĩ lung tung mãi thì cuối cùng anh cũng đã làm việc xong.

_ Sao em còn chưa ngủ ?

_ Em muốn đợi anh làm xong việc rồi ngủ.

_ Được rồi, nằm xuống đi.

Anh và cậu đều nằm xuống, hai người quay lưng lại với nhau. Một lúc sau thì cậu lên tiếng.

_ Anh ôm em đi ngủ được không ?

_ Được. Sao tự dưng em lại muốn anh ôm.

_ Không có gì đâu. Anh cứ ôm đi.

_ Uk.

Cả hai người ôm nhau ngủ đến tận sáng. Anh luôn là người dậy sớm hơn cậu. Anh nhìn con người mà anh đang ôm, cậu thật dễ thương, anh chỉ muốn ôm cậu mãi thôi. Anh hơi bỏ tay ra để xuống nhà làm bữa sáng cho cậu nhưng lại vô tình làm cậu tỉnh.

_ Em đã dậy rồi à ?

_ Vâng. Anh định đi làm à ?

_ Uk.

_ Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu tiếp anh ?

_ Đến tháp NamSan nhé ?

_ Vâng.

Hôm nay cậu cùng anh đến công ty. Các nhân viên trong công ty từ hôm qua đã bắt đầu lập hội ship couple InSoo rồi nên hôm nay thấy hai người đi cùng nhau thì ai cũng phát cuồng luôn lại còn nắm tay nhau nữa. Thật may mắn là anh và cậu có thể lên trên phòng làm việc một cách an toàn nhờ cái lườm sắc như dao của anh "tặng" cho nhân viên. Cả ngày hôm đấy hầu như toàn bộ thời gian là anh dành để ngắm cậu, thỉnh thoảng cậu phải nhắc anh tập trung vào công việc nhưng chỉ được vài phút rồi lại quay ra ngắm cậu ( bó tay lun ).

_ Sao từ nãy giờ anh cứ nhìn em thế ? - Cậu bực mình quay ra hỏi anh sau một hồi cậu nhắc anh liên tục.

_ Thì tại anh yêu em.

_ Không yêu đương nơi công sở.

_ Công ty mình không có luật đấy đâu. Xin lỗi em nhé.

_ Vậy thì nếu anh cứ ngắm em suốt mà không chịu làm việc thì em sẽ bỏ anh mà đi đấy.

_ Được rồi, anh sẽ không ngắm nữa. Ki bo thế. - Anh liền đen mặt lại và lườm cậu. Nhưng thật tiếc anh làm sao đọ lại với đôi mắt to tròn của cậu chứ.

_ Anh vừa nói gì cơ ? - Cậu vừa nói vừa quay sang lườm anh. Anh liền im lặng và chúi đầu vào công việc tiếp.

Anh và cậu làm việc cho đến khoảng 5g30 rồi về nhà để thay đồ. Anh dẫn cậu đi ăn. Sau đó anh cùng cậu đến NamSan. Hai người làm tất cả mọi thứ có thể làm ở NamSan như là ăn uống, ngắm cảnh và còn một việc nữa đó là viết lên ổ khóa.

_ Em muốn viết gì ?

_ Không bao giờ rời xa được không ?

_ Cũng được.

Xong rồi cậu về nhà cùng anh. Hai người lại cùng nhau xem TV (gì mà tối ngày cắm mặt vào TV vậy). Xem xong hai người lại cùng nhau làm việc. Đang làm việc thì tự dưng cậu hỏi

_ Anh, nếu em nhớ lại được ký ức thì là tốt hay là xấu hả anh ?

_ Là tốt chứ sao.

_ Nếu em nhớ lại những ký ức đau buồn thì sao ?

_ Thì em cố gắng quên nó đi. Nhưng sao tự dưng em lại hỏi thế ?

_ Không có gì đâu ạ. - Tự dưng nói xong anh lại ôm cậu.

_ Em cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu cho dù em có nhớ lại những ký ức xấu thì nó cũng đã qua rồi với cả còn có anh ở đây cơ mà. - Vừa nói anh vừa vuốt tóc cậu.

Xong việc thì cậu về phòng và thu dọn quần áo và đồ đạc vào trong vali, thu dọn xong thì cậu cất vali vào tủ rồi đóng cửa tủ lại, rồi cậu ra chỗ bàn và viết cái gì đó. Sau đó cậu gọi điện cho anh mình và nhờ việc gì đó. Sáng ngày hôm sau cậu cùng anh đến công ty nhưng vẻ mặt của cậu nhìn không vui lắm anh có hỏi nhưng cậu bảo không sao nên anh cũng thôi không hỏi nữa. Đến khoảng tầm đầu giờ chiều anh có một cuộc họp khẩn giữa các công ty đáng nhẽ ra cậu phải đi cùng anh nhưng vì thấy cậu bảo mệt nên anh di cùng nhân viên khác đến.

Sau khi đã chắc chắn anh đi cậu đến bàn anh và đặt trên đấy một lá thư. Sau đó cậu quay về nhà, cậu mua rất nhiều cà phê rồi cho thuốc ngủ vào rồi đưa cho họ uống họ đã ngủ hết lúc này cậu mới vào nhà lấy vali và đồ đạc, trước đấy cậu để các tờ giấy nhớ khác dán ở mọi nơi, kèm theo một cái phong bì nữa rồi cậu đi ra khỏi nhà và bắt taxi đến sân bay. Khi đến sân bay cậu thấy ChanYeol đã đợi sẵn ở đấy.

_ Em chắc là em muốn trở lại đấy Mĩ chứ ?

_ Em chắc mà. Hộ chiếu với vé máy bay của em đâu ?

_ Đây. Nhưng còn Jong In thì sao ?

_ Anh ấy sẽ ổn thôi. Em chắc đấy.

_ Thế bao giờ em về ?

_ Em cũng không biết tùy vào khoảng thời gian em chữa khỏi bệnh tim. Nhưng em hứa là sẽ về.

_ Được rồi. Em đi làm thủ tục nhanh đi không là không kịp đấy.

_ Vâng. Em đi đây, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.

_ Uk. Em cũng thế nhé.

_ À. Đúng rồi, anh ấy mà có hỏi là có liên lạc không anh cứ bảo không nhé.

_ Uk.

_ Tạm biệt anh.

_ Tạm biệt em. Sớm về nhé.

_ Vâng.

Làm thủ tục xong, cậu ra chỗ ghế ngồi. Lúc đó có một giọt nước mặt từ từ rơi xuống. Cậu sẽ rất nhớ anh. " Chuyến bay OOO khởi hành đến New York chuẩn bị cất cánh". Nghe đến đây cậu liền đứng dậy và "tạm biệt" anh. Anh đương nhiên không hề biết gì khi về đến công ty anh thấy trên bàn mình có một lá thư.

Bên ngoài ghi là gửi Kim Jong In của em. Anh liền mở ra và đọc rồi anh vội vã xuống hầm để xe phóng xe về nhà.

Sau đây là bức thư của KyungSoo để lại :

Jong In à ! Em thật sự rất thích anh. À mà không, em yêu anh mới đúng. Những điều em sắp nói anh có tin hay không là tùy anh. Hồi trước em bị bệnh tim nên sau khi bị tai nạn mất trí nhớ em đã sang đấy điều trị nhưng bây giờ nó lại tái phát và em phải sang Mĩ để điều trị tiếp em không biết có thể quay về nữa không ? Còn về chuyện trí nhớ của em thật ra từ lúc em về Hàn thì trước đấy ở Mĩ em đã nhớ ra hết rồi. Lúc em gặp anh ở công ty, em thật sự rất bất ngờ và rất vui nhưng em muốn biết anh còn yêu em không nên đã giả vờ mất trí nhớ. Sau khi em dọn đến ở với anh em mới biết anh vẫn còn yêu em và em vẫn còn yêu anh rất nhiều. Bây giờ xa anh em sẽ rất nhớ anh. Anh có thể giúp em một chuyện chứ ? Anh thấy cái máy ghi âm bên cạnh anh đúng không ? Anh hãy đem cái máy đấy đến đồn cảnh sát hộ em đó là bằng chứng về việc mẹ kế của em đã cố tình phá cái xe đó để giết mẹ em. Giúp em nhé. Thôi tạm biệt anh.

Kyung Soo của anh

~End chap 8~

Nhớ comment xem là mọi người muốn SE hay HE nha. Và cả chuyện có nên ra EXTRA không nhé. Tuần sau mình bận nên chỉ có mỗi tuần này mới viết nốt được thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#exo #kaisoo
Ẩn QC