Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    
    "Ta không cần ! Ta không cần !"

Tiểu Vương ồn ào , muốn lên mái hiên nhưng lại không có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió .

Vương Tuấn Khải nhướn mi cười thầm , vẻ mặt không vui nhìn xuống dưới nói với Tiểu Vương ___" Ta không quản được ngươi ,vậy thì ngươi theo Phù Phong đi đi , nếu không sinh được tiểu thú thì không được phép quay về ."

"Ô ô... Ngươi không cần ta... Khải Khải không cần ta ..." Tiểu Vương khóc lóc um sùm.

Khải Khải ? Tô Phù Phong rút rút khoé miệng , xem ra lời đồn trên thiên giới là thật ? Hôm qua tiểu lửng chó này đã tán tỉnh Tuấn Khải trước mặt chúng tiên , Khải Khải , cư nhiên dám gọi như vậy?

Tô Phù Phong lấy khăn gấm trong lòng ra rồi thi pháp , chiếc khăn đã biến thành cái túi bay về phía Tiểu Vương, Tiểu Vương còn chưa kịp chạy trốn đã bị nó hút vào .

"Nơi này gió to, mang Tiểu Vương về đi , ngày khác ta sẽ tới thăm ngươi " ____ Vương Tuấn Khải vỗ vỗ vai Tô Phù Phong nói .

"Đa tạ tiên quân đã thành toàn " ___ Tô Phù Phong vừa lòng nhìn về phía Vương Tuấn Khải , xe ra Tiểu Vương cũng chỉ là sủng vật mà Tuấn Khải chán ngấy thôi , hại nàng mấy ngày nay lo lắng, giờ thì tốt rồi .

Tô Phù Phong vừa rồi đi Vương Tuấn Khải đã nói với một góc tối khác _____"Tịnh Vũ mau ra đây đi , không phải mang theo Nữ Nhi Hồng của nhân gian đến sao ?"

"Vẫn là thúc thúc biết rượu, vậy mà ngươi cũng ngửi thấy , hôm qua ta đã hạ phàm một chuyến  , biết thúc thúc thích thu thập các loại rượu nên mang về cho ngươi một vò "____ Tịnh Vũ từ trong góc tối đi ra .

Rượu ở nhân gian là hàng cấm trên thiên giới , thần tiên không ăn ngũ cốc hoa màu , Thiên Quân và các chúng thần tiên đều cho rằng không nên đem các vật phàm trần thô tục lên chốn bồng lai cực lạc như thiên giới . Cho nên các thần thiên chỉ uống ngọc lộ hoặc là rượu trái cây , các loại rượu mạnh như vậy rất không được hoan nghênh . Chỉ có Vương Tuấn Khải dám nghịch thiên quy mà giấu rượu nhân gian , mà Tịnh Vũ cũng là đồng loã với hắn , ngoài ra còn có Minh Chiêu tiên quân cũng thích rượu nhân gian .

"Mau đưa cho ta nếm thử , chậc chậc , vật quý nha "____ sâu rượu trong bụng Vương Tuấn Khải đã bắt đầu hoạt động, làm hắn không nhịn được mà vội đón vò rượu từ tay Tịnh Vũ.

"Tô Phù Phong là đánh chủ ý lên người Tiểu Vương ,mà thúc thúc lại muốn đưa Tiểu Vương cho bọn họ mượn lai giống sao?"

Tịnh Vũ đúng là đến Thiên Vi cung cùng lúc với Tô Phù Phong , nhưng mà lại không muốn quấy rối nên đành ẩn mình nơi bóng tối , cũng vì vậy mà những gì bọn họ noi với nhau , hắn đều nghe được.

"Tiểu Vương bị ta chiều đến hư rồi , không làm cho cậu có chút đau khổ ,  cậu sẽ không biết thu liễm . Phù Phong sẽ không dám làm gì quá đáng, coi như là giúp ta quản giáo Tiểu Vương đi . Thực ra nếu là lai giống thì ta thấy Bạch Hổ cháu của ngươi mới xứng với Tiểu Vương nhà ta ,  khi nào Bạch Hổ đến kỳ động tình thì nói cho ta biết một tiếng "___ Vương Tuấn Khải toàn tâm đặt vào vò rượu, ra sức hít ngửi hương rượu bay quẩn quanh trong gió .

Tịnh Vũ sửng sốt, Vương Tuấn Khải cư nhiên lại đánh chủ ý lên Bạch Hổ là thượng cổ thần thú hiếm có, là thần thú cao quý sao có thể tiếp xúc với dị tộc ? Ý tưởng của Vương Tuấn Khải là đang muốn nâng giá trị của Tiểu Vương lên hay là chà đạp Bạch Hổ? Hắn không dám đoán tiếp suy nghĩ của Vương Tuấn Khải.

Nhưng lời của Vương Tuấn Khải cũng không thể xem là thật , mười câu thì đã đến tám câu là hồ nháo , Tịnh Vũ nghe riết cũng thành quen .







.
.
.
#Y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net