Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Tô phủ toạ lạc cách Ký Châu khoảng năm trăm dặm , thuộc phạm vi quản lý của thiên giới . Thần tiên đa phần đều thích nơi thanh tĩnh, nhưng Tô phủ đến từ nhân gian , vẫn chưa thoát khỏi hư vinh thông tục cho nên đạo quan cũng xây dựng thành một vẻ . Thời gian lâu dần Tô phủ tại nhân gian danh tiếng đã lan xa , phàm là người tu tiên đều thiên tân vạn khổ tìm tới bái sư , Tô phủ cũng từ đó mà hương khói cường thịnh , người đông như trẩy hội .

Tiểu Vương ngồi trong lầu nhìn Tô phủ luôn nghi ngút khói hương mà mắt rưng rưng , mà bộ dạng của cậu như vậy lại càng dụ hoặc . Chốc lát sau thấy Tiểu Vương duỗi hai chân trước vẽ một vòng cung trên mặt đất , miệng thì lẩm bẩm , Tiểu Khôi không nén được tò mò nên xê dịch thân mình tới gần lồng sắt liền nghe Tiểu Vương niệm .

"Ta vẽ cái bùa nguyền rủa ngươi bất lực vào đêm động phòng hoa chúc cùng Tô Phù Phong , hừ , không có lương tâm ai bảo ngươi bỏ đá xuống giếng ."
P0

"Ăn hiếp ta tay trói gà không chặt ! Hai người các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu , hại ta còn chưa đủ hay sao ? Chết tiệt Vương Tuấn Khải !"

"Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt mà , ta rơi vào tay Tô Phù Phong liền bị một con thỏ tinh bắt nạt , công lý ở đâu a?'

"Thật sự là hổ thất lạc Bình Dương , bị chó bắt nạt, ta Tiểu Vương thất lạc Tô Phù Phong trong tay bị một con thỏ nhỏ bắt nạt ! Thiên lý ở đâu a!"

...

Tiểu Vương khóc không ra nước mắt , lồng sắt này là tạo thành từ trúc tía của Quan Âm nương nương, Tiểu Vương muốn cắn đứt nhưng tới gần lại bị thối lui , cho nên Tô Phù Phong rất yên tâm, vừa lúc Cửu Thiên Huyền Nữ mang mặt nạ đắp mặt mới điều chế được tới tìm nàng , liền giao Tiểu Vương cho A Khôi rồi thảnh thơi đi đắp mặt nạ.

Tiểu Vương phát hiện A Khôi đang trợn to đôi mắt đỏ hồng mê mẩn nhìn mình thì tức giận quát to .

"Nhìn cái gì ? Chưa từng thấy qua người đẹp sao? " ⊙﹏⊙

Tiểu Khôi theo bản năng lùi về sau một bước, không thể tưởng tượng được tiểu lửng chó này lại mạnh mẽ như vậy . Tuy rằng Tiểu Vương bộ dáng không đáng yêu , thậm chí còn có vẻ lấm la lấm lé nhưng dù sao cậu cũng là sủng thú của Vương Tuấn Khải tiên quân , Tiểu Khôi hắn có quan hệ thì liền dính đến thượng tiên cho nên hắn cố gắng chấp nhận Tiểu Vương. Chủ nhân không có ở đây , bốn bề vắng vẻ , thời cơ thật thuận lợi để là chuyện tốt a ...

Thấy Tiểu Khôi không có hảo ý tiến lại gần mình , Tiểu Vương khẩn trương đến toàn thân run lên, thú dữ khó giữ được a . Nếu trong sạch của cậu bị huỷ trong tay con thỏ hai tai dài , tứ chi ngắn này thì cậu cũng không muốn sống nữa . Không thể , chết cũng phải kéo theo Vương Tuấn Khải và Tô Phù Phong chôn cùng . Tiểu Vương thề nếu có cơ hội đào tẩu , cậu nhất định sẽ không cho Vương Tuấn Khải sống yên ổn .

Vương Tuấn Khải chết tiệt! Ngươi ở đâu ?

Trong lòng đem Vương Tuấn Khải chửi rủa trăm ngàn lần nhưng Tiểu Vương cũng đồng thời cầu nguyện Vương Tuấn Khải lúc này lương tâm trỗi dậy mà đến mang cậu về . Cậu thề , nếu Vương Tuấn Khải có thể giúp nàng giữ trong sạch sau này cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn , một ngày ăn ít hơn hai mươi con gà nướng cũng được .

"Ngươi đừng bước tới "___ Tiểu Vương biểu tình hung ác với ý đồ doạ cho Tiểu Khôi sợ , nhưng sự thật rất phũ phàng, hoàn toàn vô dụng a .

Tiểu Khôi có một ngàn năm tu vi , cho nên trúc tía đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì , thấy Tiểu Vương có vẻ sợ hãi thì trong lòng hắn càng thêm đắc ý , hắn không biết nói tiếng người nên chỉ có thể phát ra thanh âm thầm thì .

Tiểu Vương gấp đến độ giơ chân múa tay .







#J

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net