Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ayyyyy doooo ~~~"

"Rắc"

"Huhu....cái lưng của tôi...."

"Cái eo của tôi..."

"Huhu...."

"Cái chân của tôi...."

"Cái tay của tôi..."

"Huhu..."

"Cái đầu của tôi...."

"Huhu...."- Vương Nguyên nằm dài trên giường khóc không thành tiếng, tay chân rụng rời không nhấc lên nổi.

"Em than cả ngày rồi đấy không thấy mệt sao???"- Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế đối diện giường nói.

" Không mệt "- cậu úp mặt vào gối đáp. Mấy hôm nay vì lời hứa hơi bị chơi lớn của cậu mà phải tập luyện theo chế độ của Vương Tuấn Khải: hít đất, đẩy xà, cử tạ, nhảy dây, squat,.... tập đến mức liệt giường như thế này. Có câu cái miệng hại cái thân là ám chỉ sự chơi ngu của Vương Nguyên đó a.

"Vậy than tiếp đi, lát nữa mỏi miệng thì đừng có la làng nói tại tôi đấy. Em bây giờ có than đến tối tôi cũng không bao giờ thay đổi quyết định của mình đâu"- anh nói.

Vương Nguyên trở mình lại, xoay đầu về phía anh nói: "Thầy, em thật sự tập không nổi mà, thầy xem mấy hôm nay em đã bị thầy vắt kiệt sức luôn rồi..."- nói rồi ngẩn hai mắt ngập nước bi thương nhìn anh:

"Thầy có thể nào thương em một chút không...1 tuần tập 1 lần thôi cũng được "

"Không"- anh lắc đầu kiên định nói.

"Vậy giảm xuống một chút cũng được, ngày nào cũng tập thật sự không nổi đâu á. Thầy xem, mấy ngày nay em ăn không ngon, ngủ không yên, nằm ngủ cũng mơ thấy mình đang luyện tập. Thầy có thấy em đang tiều tụy vì thầy không a~~~"- Vương Nguyên chớp mắt bi thương nói.

Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình của cậu mềm lòng hỏi:

"Thật sự không nổi?"

"Ân..."- Vương Nguyên gật đầu.

" Thôi được rồi, nếu vậy thì 1 tuần 3 ngày xen kẽ nhau"- anh thở dài nói, dẫu sao cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, Vương Nguyên sức lực cũng có hạn, không thể như anh được.

"Thật không a~~~????"- Vương Nguyên hai mắt sáng rực nhìn anh hỏi.

" Tôi có bao giờ nói xạo em"- anh nói

"Yeahhhhh~~~~ Thương thầy nhất aaaaa~~~"- Vương Nguyên nằm trên giường lăn lộn qua lại nói.

"Chỉ được cái dẻo miệng"- anh cười mỉm mở cửa đi xuống phòng bếp gọt trái cây....coi như bồi bổ học trò đi.

Dĩa trái cây vừa gọt xong cũng là lúc cậu lon ton đi xuống. Anh vừa định bưng lên thì chạm phải cậu.

" Em không đau nữa sao???"

"Không, hết đau rồi "- cậu tươi cười lắc đầu.

"Công nhận hết nhanh thật đó "- Anh chọc, dĩa trái cây trên tay cũng đặt xuống bàn nơi phòng khách.

"Hihi em mà..."- Vương Nguyên cười ngượng ngồi xuống cầm lấy miếng ổi ăn ngon lành.

"Ở nhà hết đồ ăn rồi, muốn đi siêu thị mua đồ không???"- anh cắn một miếng táo hỏi, vừa nãy mở tủ lạnh ra thấy chẳng còn gì cả.

"Muốn a, đi bây giờ luôn đi"- Vương Nguyên gật đầu nói rồi bỗng nhìn lại mình mới nhớ ra một chuyện, cậu ái ngại nhìn anh:

"Nhưng mà em không có đồ mặc"

"Ờ chết, tôi quên mất "- Vương Tuấn Khải vỗ trán nói, mỗi ngày đều thấy cậu mặc mỗi áo sơ mi trắng nên quen luôn rồi.

Bỗng anh chợt nhớ ra một chuyện liền nói:

"Ừm, lúc trước còn bộ đồ mà ngày đầu tiên em đến đây, để tôi đi lấy "

"A, đúng rồi ha, hì hì vậy em đi theo thầy rồi thay luôn"- cậu nói rồi bám theo anh.

Vương Nguyên thay đồ xong cũng là lúc anh chuẩn bị sẵn xe chờ ở cổng.

Vương Tuấn Khải thấy cậu đi ra, đưa nón bảo hiểm cho cậu nói: " Đi thôi "

"Ân..."

***

Siêu thị....

Vương Nguyên vừa vào trong đã cầm lấy xe đẩy chạy vào hàng bánh snack ăn vặt làm anh phải đuổi theo cậu.

"Cái này ngon nè"

"Cái này được nè"

"Cái này chưa ăn nè "

"Cái này mới ra nè"- Vương Nguyên vừa nói vừa cho bịt bánh trên tay vào xe đẩy.

" Em cũng ít ăn thật đấy"- Vương Tuấn Khải nhìn xuống xe chỉ thấy toàn bánh nói.

"Hihi, rãnh ăn mà, số bánh lần trước thầy mua hết rồi, lần này phải dự trữ một mớ kẻo hết lại không có gì ăn"- Vương Nguyên cho bánh vào xe nói, mấy nay cậu toàn ăn bữa chính thôi, đồ vặt đã bị cậu xử hết rồi.

" Thế đã đủ chưa???"- Vương Tuấn Khải nhìn xe đẩy đã vung lên sắp tràn ra ngoài hỏi.

"Xong rồi a, giờ đi mua trái cây đi thầy "- cậu ngượng ngùng nói, thật ra là muốn mua nữa a.

"Lấy xe đẩy khác đi, chỗ này đem ra quầy lát thanh toán, tôi đi đến hàng trái cây trước"- Anh nói.

"Ò "- cậu gật đầu làm theo những gì anh  dặn, lát sau đã đẩy một cái xe khác đến cạnh anh.

"Thầy, em lựa giúp thầy nha"- Vương Nguyên chớp chớp mắt nói, tay cũng mò vào mấy quả dâu tây đỏ mọng.

" Tôi nói không thì em sẽ làm sao?? Lựa đi, lát nữa còn phải mua rau củ và thịt nữa, đừng mãi lo ăn vặt"- anh nói.

"Dạ, ok thầy "- Vương Nguyên cười tinh nghịch rồi cầm lấy xe, vừa lựa vừa bỏ trái cây vào.

Vương Tuấn Khải chỉ biết đi theo sau cậu cười khổ trước sự ham ăn này.

"Thầy, bây giờ thầy đi mua mì đi, lâu rồi không ăn "- Vương Nguyên gợi ý.

" Ừm, em đẩy xe ra quầy thanh toán trước đi rồi đẩy xe khác vào "- anh nhìn chiếc xe đầy ấp đến muốn nôn ra ngoài nói .

"Dạ "- cậu gật đầu nói, lát sau đã đẩy cái xe khác đến bắt đầu lựa.

Vương Nguyên thích nhất là ăn mì cay nên điều đầu tiên chính là mua cho bằng được nó.

"Uầy, cao thế nhở"- Vương Nguyên nhìn kệ mì cay ở tút trên cao kia biểu tình, sau cùng vì đại cuộc mà đưa tay lên lấy, chân cũng nhón lên hết cỡ nhưng chẳng lấy được.

"Uầy, gen mình sao lùn thế nhở, nhà sản xuất kệ này làm người mẫu à"- Vương Nguyên với mãi không tới thầm mắng, hai chân cũng bắt đầu mỏi không nhón được nữa.

Rồi bỗng có một bàn tay ôm lấy eo cậu nhấc bổng lên lưng.

"A thầy"- Vương Nguyên giật mình nhìn sang thì thấy ông thầy cậu, gương mặt phúng phính cũng đỏ lên như trái cà chua.

" Không lấy đồ sao??"- anh thấy cậu nhìn mình chằm chằm nói.

"A, lấy chứ"- Vương Nguyên hồi tỉnh lại nói, tay cũng cầm lấy gói mì bỏ xuống xe đẩy.

Không biết là vô tình hay cố ý, tay nhỏ cứ cầm từng gói từng gói bỏ xuống xe  mặc cho Vương Tuấn Khải cõng cậu đi đến hết kệ này đến kệ khác, tay vẫn không dừng lấy đủ thứ không cần biết nó là cái gì, miễn ở trên cao là được. Không biết mục tiêu của cậu là mua đồ hay là anh nữa.

"Được thầy cõng thật thích "

Người bên ngoài nhìn cậu và Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cứ tưởng người yêu của nhau.

"Bịch "- tiếng đồ rơi xuống đất làm cả hai theo phản xạ quay lại thì thấy Lưu Chí Hoành đứng chết trân ở đó.

"Hai người....???"- Lưu Chí Hoành khẽ mở miệng, tâm trí vẫn chưa hồi phục.

------------------------------------------------------------

Tối hảo nha mọi người ❤

Mọi người có nhớ lúc trước Vương Nguyên từng nói mình có bí mật, bí mật gì chap sau sẽ biết a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net