Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em...Tôi nghĩ nên đi ngủ sẽ tốt hơn...”- Anh ráng kìm nén mà đáp.

Vương Nguyên trái lại không nghe lời anh nói, tay vòng qua cổ anh giọng hơi buồn: “Thầy...không thích em sao?? Hay là thầy cũng như mấy người khác...chê em dị dạng??”

“Không...không có, không phải, tôi không chê gì em cả”- Anh lắc đầu vội nói, rất thích nữa là đằng khác.

“Chỉ là tôi không muốn làm em đau thôi, hơn nữa chỉ thiệt thòi cho em thôi"- Anh giải thích.

“Vậy ra thầy không định kết hôn với em hay sao mà lại nói vậy??”- Vương Nguyên không vui đáp, đôi mắt to tròn cụp xuống bi thương.

“Haizz...không phải đâu mà, chỉ là hơi vội thôi, từ từ đã”- Anh thở dài đáp.

“Nhưng mà em muốn bây giờ cơ, hay là...”- Vương Nguyên ngừng một lúc, đôi mắt lia xuống chỗ đũng quần của Vương Tuấn Khải châm chọc: “Chỗ kia của thầy có vấn đề gì sao?? Hết hạn sử dụng rồi á??”

Lời nói kia như con dao cứa vào tim Vương Tuấn Khải, thể lực anh cực tốt nha, chẳng qua là đang nhịn thôi.

“Em có biết mình đang nói gì không thế?? Em đừng có quên cảm giác của hôm đó"- Anh không vui nói.

“Ai mà biết được, không thử thì làm sao em biết nó như thế nào, thầy là không muốn hay là không dám???”- Vương Nguyên nghênh mặt khiêu khích nhìn anh.

Câu nói kia cuối cùng cũng thành công châm ngòi ngọn lửa trong người Vương Tuấn Khải, anh không nói không rằng giữ chặt hai tay cậu rồi ấn môi mình xuống cánh môi đỏ mọng kia điên cuồng liếm láp, Vương Nguyên như đạt được ý nguyện, môi khẽ mở hờ để anh tiến vào. Vương Tuấn Khải ra sức mút mát cánh môi kia đến khi nhừ nát mới luồn lưỡi vào trong khoang miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ cùng trao đổi mật dịch.

“Tôi đã nói rằng tôi đang nhẫn nhịn, một lát đừng có mà khóc lóc cầu xin, tôi không dừng lại đâu “- Anh nhìn cậu nói.

“Không hối hận!”- Vương Nguyên lắc đầu kiên quyết nói.

“Ưm...”- Vương Tuấn Khải ngay lập tức hôn lên môi cậu một lần nữa, đầu lưỡi cương ngạnh luồn lách khắp nơi trong khoang miệng cậu, từng nơi đều bị liếm qua làm cậu phát nhột, đầu óc dần rơi vào mụ mị. Vương Tuấn Khải đem lưỡi cậu đặt vào trong khoang miệng mình mà mút lấy, đem mật ngọt của Vương Nguyên nuốt sạch vào bụng.

Vương Nguyên bị hôn đến đầu óc quay cuồng, còn kích thích hơn cả lúc bị bỏ thuốc nữa, tay vô thức cởi áo anh ra vuốt ve từng lớp da thịt săn chắc rắn rỏi của Vương Tuấn Khải...thật thích, tay cậu chạm đến đâu, chỗ đó liền nóng ran lên, chắc hẳn bây giờ có kêu anh dừng lại có lẽ quá muộn rồi.

Vương Tuấn Khải hôn đến khi cả hai cạn hết dưỡng khí mới buông ra, hai đôi môi dần tách nhau ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc gợi tình.

Anh đan tay mình vào tay cậu siết chặt lấy, môi điểm nhẹ lên trán cậu một cái rồi trượt xuống má, đến cổ gặm nhấm, chiếc răng khểnh khẽ cạ vào xương quai xanh của cậu, bàn tay thon dài rụt xuống khỏi tay cậu, đem những thứ trên người Vương Nguyên lột sạch, cơ thể trắng nõn liền hiện hữu trước mắt anh làm anh nhìn đến mê muội, ngón tay thon dài lướt dọc lên bụng cậu cảm nhận từng đường cong mềm mại.

Vương Tuấn Khải bị vẻ đẹp của cậu làm cho điên đảo, anh cúi đầu xuống cổ cậu rồi trượt dần xuống khắp cơ thể cậu, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên da thịt kia, để lại vô vàn dấu đỏ chi chít. Vương Nguyên vì có tập luyện mà người đã có cơ bắp, không săn chắc như anh nhưng lại rất đàn hồi vì thế mà vị “Thịt" trở nên ngon hơn hẳn.

“Ưm...ha...”- Vương Nguyên khẽ rên rỉ vài tiếng, đôi mắt lúc này đã đầy nước lộ vẻ câu nhân.

Vương Tuấn Khải trượt trở lại ngực cậu, tìm đến nhũ hoa mà ngậm lấy, đầu lưỡi ướt át liếm vòng quanh ngực rồi mút lấy, vừa mút vừa cắn, bên còn lại tận tình dùng tay săn sóc, anh có thể cảm nhận được người dưới thân mình đang run lên từng hồi.

“Ưm...ư...ha...”

Vương Tuấn Khải cứ ở ngực cậu càn quét đùa giỡn đến khi nó sưng đỏ lên mới chịu buông, Vương Nguyên lúc này có thể cảm nhận được sự tê dại nơi đầu ngực.

“Chỗ này thật nhạy cảm nha~~”- Vương Tuấn Khải chạm nhẹ vào Tiểu Nguyên đang cương cứng đến rỉ dịch cười trêu chọc.

“Ưm...ha...”- Vương Nguyên bây giờ chẳng biết phải trả lời thế nào, đầu óc lúc này chỉ còn là dục vọng, cả người vặn vẹo đem tiểu Nguyên ma sát vào tay Vương Tuấn Khải để tạo khoái cảm.

Anh như hiểu được ý cậu, bàn tay thon dài bao bọc lấy tiểu Nguyên ma sát xốc lên xuống.

“Ha...hức...ưm...từ từ....ưm...á...”- Vương Nguyên vặn vẹo người rên rỉ, làn da thô ráp ma sát với tiểu Nguyên mềm mại kích thích cậu đến tê dại.

Vương Tuấn Khải tuốt lộng một chút đến khi cảm giác được tiểu Nguyên giật giật như sắp bắn liền vuốt mạnh làm Vương Nguyên giật nảy.

“Á..”- Cậu ưỡn cong người hét lên, Tiểu Nguyên lúc đó cũng phóng thích ra tay của anh, một ít còn lại rơi lả chả trên bụng bị Vương Tuấn Khải dùng lưỡi liếm sạch trước mặt cậu đầy vẻ mị tình.

“Đừng mà...ha...bẩn lắm..”- Vương Nguyên đỏ mặt vùi đầu vào gối lên tiếng.

“Không, nó ngon lắm"- Anh cười nhẹ rồi với tay đến hộc gần đó lôi ra một típ nhỏ và một hộp bao cao su đặt lên giường.

Vương Nguyên nhìn thấy mấy thứ đó phát hoảng: “Thầy...thì ra thầy đã chuẩn bị từ trước??”

“Tôi mua để phòng thân thôi, là do em tự chui vào”- Anh cười tà mị đáp rồi tự tay kéo khóa quần xuống, đem phân thân đã trướng to giải phóng ra ngoài.

“Em sờ thử nó xem"- Anh đặt tay cậu vào Tiểu Khải thấp giọng.

Vương Nguyên nghe lời anh, tay chầm chậm chạm vào thứ to lớn đó, cảm giác nóng rực truyền đến tay cậu, thứ kia lại lớn thêm một vòng, trướng đến mức gân xanh đều nổi cả lên.

Cậu trong lòng nuốt khan một ngụm, có phải cậu chơi ngu rồi không???

Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình của cậu phì cười hôn lên chóp mũi nhỏ xinh khàn giọng: “Muộn rồi"

“Ai...ai nói gì đâu chứ, làm...tiếp đi"- Vương Nguyên hơi thẹn nói.

Vương Tuấn Khải không đợi gì nhiều, đem hai chân cậu tách rộng ra, tay nâng tiểu đản đản của cậu lên một chút, một cửa động hồng hào ướt át dần lộ ra trước mắt anh, hai cánh thịt hồng khép kín lại với nhau như mời gọi người đến khai phá.

“Dễ thương thật"- Anh vươn tay trước cửa động ma sát khẽ nói.

“Ưm....”- Vương Nguyên xấu hổ khẽ rên một tiếng rồi vùi đầu xuống gối.
“Em đeo bao cho tôi đi"- Anh đưa một miếng bcs đưa cho cậu.

“Sao phải dùng bao??”- Vương Nguyên thắc mắc hỏi.

“Vì một lát nữa phải chăm sóc bông cúc của em nữa, để tránh để nhiễm trùng qua lại"- Anh đáp.

“Làm một cái thôi là được mà, dùng bao...không thích chút nào “- Vương Nguyên nhăn mặt nói.

“Tôi đâu có ngu! Em nỡ để bông cúc của em bơ vơ sao??”- Anh đáp, có ai trên đời này chỉ làm có một cái lỗ rồi bỏ cái kia không??

“Hay là thế này, tôi sẽ làm cái lỗ nhỏ này trước rồi cái kia sau, sẽ không dùng bao theo ý em"- anh cười tà mị rồi ném bao sang một bên sau đó với tay lấy típ nhỏ kia đổ ra một ít chất lỏng lên cửa động rồi áp tay vào đem chất lỏng mát lạnh đó đẩy vào trong rồi cho một ngón vào khuếch trương.

“Ưm...”- Vương Nguyên nhíu mày lại thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống hồi hộp, bên trong trướng quá.

“Đau sao??”- Anh nhìn biểu cảm của cậu hỏi.

“Ưm...không có....”- Vương Nguyên lắc đầu nói.

Vương Tuấn Khải lại vói thêm một ngón nữa vào trong chọc ngoáy: “Nếu em đau thì cứ nói, cứ hét lên, hoặc cắn vào cái gì đó chứ tôi không dừng lại đâu”

“Ai...ai biểu thầy dừng chứ"- Vương Nguyên vẫn cao giọng nói, bên trong đã căng đến nhói luôn rồi....hơi đau.

Vương Tuấn Khải xoáy sâu một chút, Vương Nguyên lại càng run rẩy kịch liệt, bên trong ấm nóng thoải mái đến lạ thường.

“Ưm...”- Vương Nguyên run run rên rỉ, răng cắn chặt vào gối rán nhịn đau.
Anh sau khi khuếch trương một chút thì rút ra đem phân thân to lớn đặt trước hoa huyệt đi vào.

“ÁAA...ĐAUUU....!!!”- Vương Nguyên ngửa người ra sau hét lên, hai tay siết chặt grap giường, nước mắt đã tràn ra hai bên gối. Cơn đau như xé cậu ra làm đôi khiến cậu muốn chết đi sống lại.

“Thầy...hức...đau quá...”- Vương Nguyên nhăn mặt khóc nức nở, đến nhúc nhích cũng chẳng dám, bên trong đã căng đến sắp rách luôn rồi.

“Ngoan...nhịn chút, nó cũng đang cắn tôi đây này"- Vương Tuấn Khải hôn lên những giọt nước mắt kia của cậu dụ dỗ, bản thân anh cũng chẳng dám động đậy gì.

“Hức...ưm...”- Vương Nguyên cắn chặt răng vào gối cố gắng lấy nhịp thở, làm hết mọi khả năng để vơi đi cơn đau, lỡ đâm rồi thì rán nhịn một chút.

Vương Tuấn Khải vuốt ve da thịt của cậu từng cái dịu dàng, môi điểm lên trán cậu vài cái yêu thương chờ đợi.

“Ưm...động...động đi...”- Vương Nguyên khẽ nói, hay tay vòng qua cổ anh kéo xuống, phân thân kia cũng vì thế mà đi sâu vào trong.

“A...hức...”- Vương Nguyên khẽ rên, vẫn còn hơi rát một chút.

“Tôi động đây"- Anh nói rồi hôn lên môi cậu, phía dưới cũng nhịp nhàng đẩy đưa.

“A...ư...ha...ưm...”

“Ahaa...ha...Ưm....”- Vương Nguyên hai tay siết chặt lấy bả vai anh rên rỉ, cửa động chậm rãi ma sát vào phân thân của anh dần đưa cậu vào khoái cảm, đôi mắt khép hờ hưởng thụ cảm giác anh mang đến.

“Thích không??”- Anh thấp giọng bên tai cậu, phía dưới chậm rãi ma sát từng chút một đưa cậu vào đê mê, bên trong vừa ấm vừa trơn tru hút chặt lấy tính khí của anh không chừa một kẻ hở.

“Ưm....thích...thích lắm...”- Cậu đem cảm xúc thành thật nhất nói ra, hông cũng nhích lên một chút phối hợp đưa đẩy.

“Ưm...haa....ưm....ư....”

“Nhanh chút nhé"- Anh thấp giọng nói, không đợi cậu trả lời, Vương Tuấn Khải nhắm từ bên ngoài rồi đâm sâu vào trong một cái lút cán.

“A...hức...”- Vương Nguyên giật mình run người hét, Vương Tuấn Khải ở bên trong cậu tiếp tục trừu động, tốc độ nhanh hơn một chút.

“Aaa....ha...ưm...ahaaa...”- Vương Nguyên ngửa người ra rên rỉ, cơ thể không ngừng run rẩy theo từng nhịp đẩy đưa của Vương Tuấn Khải.

Anh như mất đi kiểm soát trước mật động mê người này, liên tục sát nhập không ngừng nghỉ, mỗi lần đâm vào đều đỉnh đến nơi sâu nhất trong cơ thể cậu.

“Ahaaa....chậm....Ưm....chậm...aaa chậm thôi....ư...á....”- Vương Nguyên hai tay bám chặt lấy vai anh rên rỉ, hai chân quắp chặt lấy hông Vương Tuấn Khải cố bắt kịp nhịp của anh.

Vương Tuấn Khải nghe những tiếng rên êm dịu kia, thú hoang trong người liền nổi dậy, tốc độ và Lực đều tăng lên gấp bội, bên trong khít chặt làm anh như phát điên lên điên cuồng đâm rút.

“Hư....á...aaa....ha....chậm....ưm....cchết mất....á á....”- Vương Nguyên hét lên thành tiếng, khoái cảm dâng thẳng đến đại não làm cậu một cổ tê dại, Vương Tuấn Khải cũng không khác gì cậu, thích đến phát điên.

Anh sau một lúc đâm rút thì gầm lên một tiếng bắn vào trong cơ thể cậu.

“A...”- Vương Nguyên ưỡncong người đón nhận dòng chất lỏng ấm nóng chảy vào trong, đôi mắt đã trở nên mờ mịt vì khoái cảm.

Vương Tuấn Khải không dừng lại ở đó, anh đặt mông cậu lên đùi mình, hai tay nắm lấy hông cậu nhắm vào hoa huyệt mà đâm vào trong lút cán.

“Á...rách mất...”- Vương Nguyên nắm lấy drap giường hét lên.

“Lát nữa sẽ thích thôi"- Anh thì thầm rồi giữ lấy hông cậu luân động, tốc độ và sức lực so với lúc nãy chỉ có tăng không giảm.

“A...hức....ahaaa...ư...aaa...ưm haa....”- Vương Nguyên mặc sức la hét, phía dưới vì kích thích của Vương Tuấn Khải mà tiếp tục bắn ra thành một mảng nhớp nháp ở bụng.

“Em tuyệt lắm!”- Anh thấp giọng nói, phía dưới hì hục ra vào bên trong cậu, hai cánh thịt mềm mại bao bọc lấy tính khí ma sát lên xuống sướng đến tê dại.

“Ư...á...sâu...sâu chút nữa...ưm...đâm vào đi...mạnh...mạnh lên á..”- Vương Nguyên theo cảm giác của bản thân thành thật nói ra, tay tự vươn lên véo đầu nhũ của mình để tăng thêm kích thích, nước mắt nước bọt đều tèm lem cả ra ngoài .

“Đâm chết em, đâm chết em"- Anh thầm nói, phía dưới dùng hết lực đỉnh lộng, đem phân thân đâm vào ép hoa huyệt nuốt hết.

“Ưrgggg"- Anh gầm lên một tiếng rồi bắn vào bên trong, tinh dịch ấm nóng chảy thẳng vào hoa huyệt. Vương Nguyên cũng bắn đầy ra bụng mình, văng tung tóe khắp nơi.

“Tôi yêu em"- Vương Tuấn Khải liếm dọc đùi cậu mị tình nói rồi lật người cậu lại, để Vương Nguyên nằm nghiêng một bên, chân cậu gác lên vai anh. Vương Tuấn Khải giữ lấy chân cậu, phía dưới dùng hết lực đâm vào trong.

“ÁA..!!”- Vương Nguyên hét lên một tiếng rồi lại nhìn nơi giao hợp mà đỏ mặt.

Vương Tuấn Khải ngang nhiên rút phân thân ra rồi lại đâm vào cho cậu nhìn thấy, mỗi lần rút ra đều dính đầy tinh dịch lẫn dâm thủy của cả hai làm Vương Nguyên xấu hổ đến mức muốn độn thổ xuống đất.

Vương Tuấn Khải nâng mông cậu lên cao một chút, vai vẫn giữ lấy chân cậu rồi đâm vào trong điên cuồng đâm rút, nơi giao hợp tạo ra vài tiếng nhớp nhép đầy dâm mỹ.

“A...ahaaa...aaa...Ưm...ha...á...”

“Thầy...ưm...haha.....hức...ahaa... thích..aa..a..”- Vương Nguyên vùi mặt vào chăn rên rỉ, toàn thân run rẩy kịch liệt vì sướng, Tiểu Nguyên của cậu cũng vì vậy mà bắn ra vài giọt dịch cuối cùng.

“Ưrgn..”- ương Tuấn Khải lát sau lại bắn lần nữa vào trong cậu nhưng vẫn luân động không ngừng nghỉ ra vào, khoái cảm mỗi lúc một tăng lên kích thích cả hai đến đỉnh điểm, đến khi bên trong chứa đầy tinh dịch không thể chứa nỗi nữa mà tràn ra ngoài mới chịu rút ra.

Hai cánh thịt giờ phút này đã mềm nhũn dần khép lại, tinh dịch lẫn dâm thủy bên trong theo khe hở kia chảy giọt ra ngoài thành một mảng ướt át.

“Ha..ưm...”- Vương Nguyên hai mắt khép hờ, cả người đã nhũn ra như bột nhão không còn tí sức lực nào cả.

Vương Tuấn Khải tạm thời buông tha lỗ nhỏ đã chứa đầy dịch kia, tiếp tục lật úp người cậu lại, đổ một ít gel lên tay rồi tiến vào Tiểu huyệt đang rỉ nước.

“Thầy....ưm....dừng lại đi mà...em...em chịu không nổi nữa...hức...”- Vương Nguyên khóc nấc lên cầu xin, hai mắt đã lờ đờ đi vì mệt.

“Không được a, em xem phía sau này cũng đã ướt hết rồi này, tôi không nở bỏ nó cô đơn thế này đâu”- anh cười tà mị đáp rồi vói tay vào trong, vì đã làm qua một lần nên trơn tru hơn trước, khuấy động một lúc liền tiến vào.

“Á...”- Vương Nguyên khan giọng mà hét, Vương Tuấn Khải được thế liền đâm rút liên tục vào trong, Vương Nguyên cả hai lỗ đều tuyệt mĩ làm anh điên dại, thú tính lần nữa mãnh liệt trỗi dậy.

“Ahaaa....đừng....xin Thầy...hức...ahaaa.. hức...”- Vương Nguyên khóc nức cầu xin anh, cả người đã không còn một tí sức lực nào cả đến việc nắm lấy drap giường cũng không thể.

“Xin lỗi em, tôi không thể"- Vương Tuấn Khải hôn lên mí mắt của cậu rồi tiếp tục luân động thi thoảng lại trừu sáp vào bên trong làm Vương Nguyên sướng đến dục tiên dục tử, hai mắt trở nên lờ đểnh đi, đầu óc trống rỗng thành một mảng mụ mịt chỉ còn biết rên rỉ.

“Ưm...ha...ư...ha...aaa...á...”

“Em chỗ nào cũng đẹp cả"- Anh thì thầm bỗng nắm lấy hông cậu nhấc lên cao rồi thúc mạnh.

“ÁA...”- Vương Nguyên ngửa người ra hét lên một tiếng lớn, tay nắm hờ run lên từng hồi.

“Ha...”- Vương Tuấn Khải vì sướng mà hừ vài tiếng rồi lại đem phân thân của mình ép tiểu huyệt ngốn hết, vừa đâm rút vừa trừu sáp.

“Ư...hức...ha..dừng lại đi mà...hức...”- Vương Nguyên nằm sấp vô lực cầu xin, đến rên rỉ cũng dần nhỏ đi rồi ngất lịm, trong vô thức chỉ còn nghe được vài tiếng “Phập phập” bên tai.

“Phập phập “

“Phập phập “

------------------------------------------------------------

Cái H này đọc thì nhanh mà viết là cả một buổi sáng á, trời ơi gặp đúng lúc au cắt móng tay nữa, ko có móng gõ chữ nó lệch tùm lum làm chỉnh lại mất cả buổi.

Đại loại là gõ lệch thế này: Cảm ơn mọoji người đã đoojc cái H này, au xin h7aw sẽ cố gắng viết thêm nhiều H nưaz thâtj sống đôngn, ai thích H thì lột hố này là đúng rồi á, hố này nheieuf H lắm.

Mọi người trưa hảo, au đi truyền máu đây ❤❤❤❤

Trời ơi ông thầy duij con tui dã man thiệt 😓😓😓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net