Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ting tong..."

Vương Tuấn Khải nghe tiếng chuông nhanh chóng ra ngoài mở cửa

Cánh cửa dần được mở ra lập tức một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt anh

"Là em...."– Vương Tuấn Khải bất ngờ khi nhìn thấy cậu, bây giờ là ban đêm... cậu đến đây làm gì??

Vương Nguyên ấp úng: "Dạ em...em đến thăm thầy...."

"Tôi đã nói là không sao, em không cần phải như vậy"

"Dạ...em...em...."– Vương Nguyên nhất thời không biết nên nói gì chỉ có thể cúi đầu lắp bắp vài chữ

Vương Tuấn Khải ngó ngó ra ngoài đường cảm thấy có chút bất tiện liền mở rộng cửa nói: "Em vào đi"

Anh nói rồi đi vào trong, Vương Nguyên cũng đi theo sau anh tiện thể quan sát xung quanh nhà anh....

Đây đơn thuần chỉ là một căn nhà nhỏ với hai màu chủ đạo là màu trắng và màu xanh dương, bên ngoài thì trồng một vài loại hoa làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên tao nhã của ngôi nhà.

Bên trong nhà cũng không khác gì mấy, màu chủ đạo vẫn là xanh và trắng, xung quanh khá là ngăn nắp, sạch sẽ làm người ta cảm thấy rất thoải mái, thi thoảng lại ngửi thấy mùi hương nhẹ không giống mùi của dung dịch xịt phòng.

Vương Nguyên cẩn thận quan sát mọi thứ một cách chăm chú mà không hề biết rằng anh đang nhìn mình.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng tò mò của cậu thì bật cười, trông cậu rất giống một đứa con nít nhìn thấy đồ chơi mới nên đăm ra ngắm nghía một chút.

Khoảng không gian im lặng khiến anh có chút không tự nhiên không chịu được đành lên tiếng:

"Em định đứng đấy đến bao giờ???"

Vương Nguyên bị tiếng nói của anh làm cho giật mình:

"A...em xin lỗi"

"Em ngồi xuống ghế đi, đợi tôi một chút"– anh hướng mắt xuống sofa trong phòng khách lạnh nhạt nói

Vương Nguyên đợi anh đi khỏi liền bĩu môi một cái, có câu " Chủ nào vật nấy" nhưng anh thì ngược lại hoàn toàn. Người đi đường khi nhìn vào trong cứ tưởng anh là một người ấm áp, ôn nhu nhưng thực chất lại là một con người lạnh lùng khó tính.

Vương Tuấn Khải từ trong đem ra hai ly nước đặt xuống bàn nói:

"Em uống nước đi"

Vương Nguyên nghe tiếng nói liền hoàn hồn trở lại nói

"Dạ, cảm ơn thầy"– cậu cầm lấy rồi nhấp một ngụm

Vương Nguyên định nói gì đó bỗng nhìn thấy vết thương trên đầu của anh, lúc sáng do bị cây côn bay trúng mà xướt thành một đường nhỏ ở trên trán, máu cũng rỉ ra không ít.

"Thầy đợi em một chút"– cậu nói, anh chưa kịp nói gì thì cậu đã vội vã đi ra ngoài

Một lát sau Vương Nguyên chạy vào trên tay là một hộp cứu thương

"Để em băng bó cho thầy"– cậu ngồi xuống gần anh đặt hộp cứu thương lên bàn nói

"Tôi không sao..."– anh nói

"Suỵt...im lặng nào"– cậu ra dấu bảo anh im lặng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hẳn ra.

Vương Nguyên chăm chú nhìn kỹ vết thương rồi cẩn thận lấy thuốc sát trùng bôi nhẹ rồi chậm rãi băng bó. Anh đúng là không biết cách chăm sóc bản thân, bị thương như vậy mà còn mặc kệ.

Vương Tuấn Khải quan sát từng cử chỉ của cậu vô thức mỉm cười nhẹ... cậu mà cũng có lúc nghiêm túc như vậy sao??

Cậu sau khi băng bó vết thương cho anh thì vô cùng hài lòng.

"Cảm ơn em"– anh nói

"Thầy bị thương sao không chịu băng bó lại, lỡ nhiễm trùng thì sao???"– cậu nói, thanh âm có phần trách móc

"À tôi quên"– anh gãi gãi đầu nói, thật sự là định sau khi về nhà sẽ xử lý nó ai mà ngờ lúc đó nói chuyện với thầy Lâm nên quên mất.

"Cho em xin lỗi chuyện lúc sáng, thật sự em không cố ý"– Cậu cúi đầu xuống lễ phép nói

Anh cười cười:

"Nếu tôi giận em thì bây giờ em cũng không ở đây nói chuyện với tôi đâu"

Cậu bĩu môi: "Ai biểu thầy khó tính quá chi"

Anh xoa đầu cậu: "chỉ khó tính với mình em!!"

"Vậy là thầy lạm quyền bắt nạt em"

Vương Tuấn Khải khoanh tay trước ngực chậm rãi nói:

"Em không lì lợm quậy phá thì tôi làm sao bắt nạt được em, hửm???"

"Thầy...."– cậu á khẩu không nói nên lời bất mãn bĩu môi một cái

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hành động kia thì bật cười thành tiếng, cậu cũng có lúc dễ thương ấy nhỉ...

"Em quậy phá tôi không cấm nhưng em nên biết mình đang ở đâu và làm sao cho phù hợp"

Cậu phồng má: " Thầy lúc nào cũng lạnh lùng khó tính như vậy thì làm sao quản lý học viên được"

"Chỉ có mình em cảm thấy như vậy"

Vương Tuấn Khải trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

"Tại sao em lại quậy như vậy hửm??? Tôi nhìn em không giống người chuyên phá phách gây chuyện"

Mi mắt cậu cụp xuống buồn bã nói:

"Thầy không biết đâu"

Anh nghe cậu nói như vậy có chút tò mò hỏi:

"Vậy em nói thử xem"

Vương Nguyên thở dài một hơi buồn bã nói:

"Em từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của ba mẹ, suốt ngày họ cứ đi làm chẳng quan tâm gì đến em"

"Họ bắt em học ngành này là vì lúc trước em quậy phá muốn em vào đây cho ngoan một chút nhưng mà họ đâu biết em quậy phá chỉ là vì muốn họ quan tâm em một chút thôi."

"Bây giờ họ đâu???"

Cậu cười chua xót nói: "Họ mất rồi"

"Tôi xin lỗi"

"Em không đam mê ngành này sao???"– anh nói tiếp, thì ra đây chính là nguyên nhân khiến cậu trở thành một học trò bướng bỉnh như hôm nay.

"Có chứ, lúc đầu không thích nhưng về sau thì em cảm thấy ngành này rất ý nghĩa"– cậu uống một ngụm nước nói

"Vương Nguyên"– anh bất ngờ gọi tên cậu

"Sao thầy???"

"Chuyện của quá khứ đừng nên nghĩ nhiều, em hiện đang mang trên vai một trách nhiệm rất lớn vì vậy cho nên em cần phải nghiêm túc"

"Em biết, em sẽ sửa đổi"

"Vậy thì hứa với tôi không???"

"Hứa gì thầy??"

"Hứa với tôi từ nay phải chăm chỉ học tập"

Cậu bĩu môi: "Em rất chăm chỉ, ai cũng thấy điều đó"

Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu mỉm cười:

"Người khác thấy chứ tôi không có thấy"

Vương Nguyên bĩu môi một cái rồi cúi đầu xuống nghĩ nghĩ một lúc lâu mới ngẩn đầu lên nhìn anh:

"Em hứa nhưng mà thầy cũng phải hứa với em"

------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net