Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em hứa nhưng mà thầy cũng phải hứa với em một chuyện"

"Chuyện gì??"- anh thắc mắc

Vương Nguyên thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

"Thầy phải hứa từ nay không được lạnh lùng khó tính nữa"

Câu nói này khiến anh bật cười thêm lần nữa, anh cảm thấy cậu thật sự rất thú vị còn ngốc nữa.

"Được"

Vương Nguyên nhìn nụ cười của anh bất giác nói:

"Thầy cười như vậy có phải đẹp hơn không"

"Sao???"- anh hỏi lại, vừa nãy nghe không rõ lắm

Vương Nguyên biết mình lỡ lời liền xua tay nói:

"À không, không có gì"

Không khí trở nên ngượng ngùng khiến cậu có chút mất tự nhiên, một lát sau cậu nói:

"Thầy sống ở đây có một mình hả???"

"Ừm, tôi sống một mình"

"Ba mẹ thầy đâu rồi???"

"Như em thôi, họ cũng đã mất nhưng mất vì bị bọn tội phạm giết chết"

"Em xin lỗi"- Vương Nguyên có phần ái ngại nói

"Không sao, chuyện qua rồi"

"Vậy đây là lí do thầy làm cảnh sát sao???"

"Cũng là một phần, ba mẹ tôi cũng là cảnh sát, tôi cũng nên tiếp bước họ và tôi cũng muốn tìm kẻ đã giết chết hai người họ bắt kẻ phải đền tội"- anh lạnh giọng, đôi mắt chứa rõ sự hận thù trong đó.

"Những tên tội phạm đó vẫn chưa bị bắt sao thầy???"

"Phải"-anh nói, năm xưa ba mẹ anh trong lúc truy bắt bọn chúng đã bị bọn chúng giết chết rồi tẩu thoát, khiến anh trở thành trẻ mồ côi và từ đó anh luôn mang ý nghĩ trong đầu là phải bắt được bọn chúng, trả thù cho ba mẹ.

Vương Nguyên nhìn vào đôi mắt giá lạnh kia cảm thấy sợ hãi nói:

"Thầy..... thầy làm em sợ..."

"À xin lỗi, tôi không kìm được mỗi khi nhắc đến chuyện này"

"Ân..."- cậu gật đầu

"À mà quên, tôi có một chuyện muốn hỏi em"

"Dạ thầy hỏi đi"

Anh ngập ngừng nói:

"Chỗ ngồi của em và cậu nhóc Chí Hoành trong lớp.... tôi thấy nó....."

Cậu ái ngại nói:

"Thầy đừng hỏi, đây là bí mật em khôn nói được đâu thầy"

Anh đáp:

"À không sao, tôi chỉ tò mò một chút thôi. Bây giờ cũng trễ rồi, em có định ở lại đây không???"

"À không, em sẽ về"

"Vậy tôi đưa em về"

"Dạ thôi không cần đâu"

"Em nghĩ mình có thể dễ dàng vào trong ký túc xá sao??? Theo tôi đoán em đã leo rào để ra ngoài phải không???"

Cậu bị nói trúng tim đen ngập ngừng nói:

"Em... em....em..."

"Không nhiều lời, tôi đưa em về. Đây là lệnh!!"- anh nói rồi bước thẳng ra ngoài, cậu cũng đành phải ngoan ngoãn nghe theo.

***

Vương Tuấn Khải chở cậu về ký túc xá trường, vừa đến cổng đã gặp bác bảo vệ

"Chào chú"- anh lễ phép nói

Bác bảo vệ nhìn thanh niên trước mặt liền nhận ra:

"Là thầy Vương đây mà"

"À vâng"

"Thầy đến đây có chuyện gì???"

Anh nói: "Tôi đến đưa trò của tôi về ký túc xá, sáng nay tôi có việc cần bàn với em ấy nên đã đưa em ấy về nhà"

Lúc này Vương Nguyên đang nấp sau lưng anh mới ló đầu ra lí nhí nói:

"Chào bác ạ"

"Chào cháu, đợi chú một chút, chú đi mở cửa"- bác bảo vệ gật đầu nói rồi đi tra chìa khóa mở cửa.

Vương Nguyên thì thầm nói với anh:

"Bắt quả tang thầy nói dối nha"

"Vậy em muốn tôi nói sự thật là em trốn ra ngoài???"

"Ây, đâu có đâu thầy, giỡn chút thôi mà....A cửa mở rồi, em vào đây"- cậu nói rồi chạy vào trong, anh chưa kịp chúc cậu ngủ ngon thì cậu đã đi mất.

"Đồ ngốc!"

Anh mỉm cười rồi quay xe rời khỏi.

***

Vương Nguyên mang tâm trạng vui vẻ vào phòng, cậu quyết tâm từ nay sẽ thay đổi, nghĩ là làm cậu bước tới giường của Lưu Chí Hoành

"Hoành Thánh....dậy dậy"- cậu lung lay Chí Hoành

Thấy đối phương không nhúc nhích, cậu một cước đá vào mông con người ngủ say đến không biết trời đất kia dậy.

Lưu Chí Hoành đang mộng đẹp đột nhiên bị ai đá nhăn nhó nói:

"Cái gì vậy???"

"Dậy đi, tui có chuyện muốn nói"

Lưu Chí Hoành dụi mắt rồi nhìn kĩ con người trước mặt buồn bực nói:

"Cái đồ Nhị Nguyên nhà cậu, ban đêm ban hôm định làm gì nữa vậy hả???"

"Từ nay chúng ta sẽ thay đổi, phải thật nghiêm túc"

Lưu Chí Hoành sửng sốt khi nghe lời nói của cậu, chậm rãi sờ lên trán Vương Nguyên, ngây ngô nói:

"Ủa đâu có sốt"

Vương Nguyên bất mãn gỡ tay Chí Hoành xuống nói:

"Không có sốt gì hết, nghe lời tui, từ giờ phút này phải thật nghiêm túc để sau này trở thành một cảnh sát giỏi"

Lưu Chí Hoành nhìn đôi mắt kiên định kia của cậu cũng bị thuyết phục nói:

"Nhất trí"

"Bây giờ chúng ta phải thay đổi, ngày mai phải dậy sớm, không được đi trễ"

Chí Hoành xua tay bất lực nói:

"Thôi, khó quá bỏ qua đi"- rồi nằm xuống lấy chăn trùm kín người, cái gì cũng được nhưng còn chuyện thức sớm thì.....hơi khó.

Vương Nguyên lần nữa phải lôi con người kia dậy nói:

"Chúng ta có thể từ từ luyện tập dần mà"

Lưu Chí Hoành kéo chăn xuống ló đầu ra nói:

"Sao làm được???"

Vương Nguyên híp mắt lại, nở nụ cười bí hiểm:

"Tui có cách"

------------------------------------------------------

Au đã trở lại 😂😂

Dường như bỏ fic này hơi lâu.

Au xin nói rõ, fic này chưa đến phần chính của câu chuyện

Có lẽ nó sẽ hơi nhàm một chút

Cho au cái động lực ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net