Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Riing]

Tiếng chuông lạ mơ hồ reo khiến Vương Nguyên không cam tâm mở mắt, ai mà lại dám đánh thức cậu vào giờ này thế nhỉ?

Cậu nhướng nhẹ người, đôi mắt mở không quá nửa theo tiếng động nhìn tới. Một vật thể đen nhấp nháy sáng trước mắt cậu, Vương Nguyên không nhanh không chậm túm lấy, bình tĩnh nhấn nghe, còn ngáp một hơi:"Xin chào?"

"..."

Dịch Dương Thiên Tỉ triệt để dịch điện thoại ra xa rồi mở thật to mắt nhìn cho kỹ màn hình:"Không lầm mà!!!"

Lưu Chí Hoành đẩy đẩy anh ta, hỏi:"Chuyện gì vậy?"

Tuy biểu hiện có chút hoang mang nhưng bản thân là một vị trợ lý lâu năm, Thiên Tỉ đã sớm luyện được thần kinh thép. Anh ta hít sâu một hơi rồi lại đặt điện thoại vào tai:"Vương Tổng sáng hảo!"

Vương Nguyên hiện tại vẫn còn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê đáp:"Dịch trưởng phòng? Gọi đến có gì không?"

"À, hiện tại đã trễ. Hôm nay cậu và Vương thư ký không đến công ty sao?"

Một tia tỉnh táo tưởng chừng như đã trôi đi thế nhưng nhờ ba chữ Vương thư ký mà cứu vãn về được. Vương Nguyên đột nhiên hồi thần, phải rồi! Vương thư ký.

Vương Nguyên lia mắt đến đống chăn bùi nhùi bên cạnh, hình như chuyện mình đang nghe điện thoại cũng quên mất.

Vương Nguyên hơi nhướng người về chỗ đống chăn vừa lay vừa gọi:"Vương Tuấn Khải.. trễ giờ rồi. Anh không dậy sao?"

Không có tiếng nào đáp lại.

Kỳ quái, cũng không nên ngủ sâu như vậy chứ? Kỳ quái hơn là bình thường thức dậy cậu đều bị vị thư ký nào đó quấn đến không thể cử động thế nhưng hôm nay lại tách nhau cách tận một cái giường. Nghi ngờ khiến Vương Nguyên sinh ra lo lắng trong lòng, cậu hơi nhích tới dùng sức kéo chăn.

Có điều một chút di chuyển cũng không có.

Lúc này bên trong chăn truyền tới một giọng nói khàn khàn có chút đặc nghẹt:"Tôi không khỏe. Cậu cách tôi xa một chút."

Vương Nguyên giật mình bàn tay nắm góc chăn càng dùng lớn lực hơn:"Mau chui ra đây ngay. Anh muốn chết sao? Mau ra đây, tôi mới có thể xem anh thế nào!!"

Trong chăn truyền tới tiếng ho khù khụ:"Không sao."

Vương Nguyên hơi hơi tức giận, cậu đoán thế nào tên này cũng cảm mà, chỉ là không ngờ cảm rồi bệnh ngoan cố cũng tái phát luôn.

Vương Tuấn Khải cảm thấy người mình rất lạnh, chỗ nào cũng khó chịu. Cho nên hắn đoán hắn phát sốt rồi. Mà lúc hắn phát sốt là nửa đêm, hắn không muốn phiền cậu ngủ cũng không muốn lây bệnh cậu. Vốn dĩ định đến phòng khác ngủ nhưng mà ... đứng cũng không đứng vững.

Thấy Vương Nguyên bên ngoài đã yên lặng, Vương Tuấn Khải nghĩ cậu bỏ cuộc nên cũng yên tâm phần nào tiếp tục nhắm mắt. Ai ngờ chưa tới một phút trong chăn đã xảy ra động tĩnh. Vương Tuấn Khải rất mệt, hắn kiềm chế mở mắt.

Vừa mở đã nhìn thấy Vương Nguyên!!!

"A!" - Vương Tuấn Khải kinh ngạc đến kêu lên:"Sao cậu lại chui vào trong này? Khụ ... tôi ổn mà!"

Vương Nguyên lừ mắt đem kẹp nhiệt độ kịp thời nhét vào khe miệng hắn, lầm bầm mắng:"Xem anh kìa, mệt sắp chết đến nơi vẫn còn cứng miệng!"

Cậu nói xong liền dứt khoát mở chăn ra, trong phút chốc ánh sáng lại tràn ngập đáy mắt.

Vương Nguyên lấy lại kẹp nhiệt độ, thiếu chút nữa đã bị con số bên trên dọa cho phát ngốc:"Ba ... ba mươi chín độ bốn!!!"

Vương Tuấn Khải lại ho khù khụ, môi tím ngắt trông giống như đang ngâm nước lạnh xong.

Lửa trong lòng Vương Nguyên lại bùng lớn, không xong, Vương Tuấn Khải sốt quá cao. Cậu gấp đến tay chân đều luống cuống, muốn đỡ hắn dậy thế nhưng bị hắn cự tuyệt đẩy ra. Vương Nguyên hơi phát cáu, trừng với hắn, mắng hắn:"Anh ngốc sao? Mau đến bệnh viện cùng tôi!"

Vương Tuấn Khải từ từ hạ mi mắt, không khí xung quanh cũng vì vậy mà kết sương lạnh ngắt.

Vương Nguyên nhìn đôi mắt lạnh kia rồi nuốt một ngụm nước bọt, bất giác lùi lại. Tại sao tự dưng cậu lại thấy ... thật sợ hãi ... giống như có một nòng súng đen ngòm đang chĩa ngay ngắn vào thái dương.

Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên sợ nhưng hắn không thu liễm ánh mắt chỉ khẽ cau mày rồi dùng chất giọng khàn khàn mềm mại không phù hợp với dáng vẻ nói:"Đừng tới gần nữa!"

Nói xong hắn lại chui vào chăn khiến Vương Nguyên ngây ngẩn cả người. Vừa rồi, Vương Tuấn Khải giống hệt một con hổ bị thương né tránh người lạ vậy, thà chết cũng không để người khác tiếp cận nắm lấy điểm yếu của hắn.

Nghĩ xong, đột nhiên Vương Nguyên thấy tim mình ẩn ẩn nhức nhối. Cậu đối với hắn vẫn là người lạ sao?

Hiện tại cậu cách hắn chỉ một ngang tay, nhưng lại thấy hắn quá xa vời. Hắn tựa như biển, còn cậu chỉ là một con thuyền nhỏ. Hiểu thấu bề mặt cũng không thể hiểu thấu lòng người.

Đang lúc Vương Nguyên thất thần, tiếng gõ cửa ầm ĩ vang dội kêu lên. Vương Nguyên kỳ quái suy nghĩ, ai lại đối xử bạo lực với cái cửa nhà cậu thế nhỉ?

Cậu leo xuống giường chạy ngay đến cửa, tránh cho cái cửa phải chịu thương tổn sâu sắc.

Vừa mở cửa, Vương Nguyên phát hiện Dịch trưởng phòng đang nghiêm chỉnh cầm hồ sơ tài liệu đứng chờ. Vương Nguyên hơi đỏ mặt, hiện tại cậu vẫn đang mặc đồ ngủ mà...

"Vương Tổng, sáng hảo!"

Vương Nguyên đằng hắng một tiếng đáp:"Mới vừa nghe điện thoại mà anh đã tới rồi sao? Mời vào!"

Dịch Dương Thiên Tỉ cực kỳ bình tĩnh đi vào, giống như chuyện anh ta gọi điện thoại cho Vương Tuấn Khải nhưng người nghe là Vương Nguyên chưa từng xảy ra trước đó.

Dịch Trưởng Phòng dùng bộ dạng thản nhiên nhất có thể, hỏi:"Thư ký Vương vẫn chưa tỉnh sao?"

Bấy giờ Vương Nguyên mới chợt nhớ ra con hổ hung dữ không thích gần người nào đó vẫn còn đang nằm lỳ trong kia. Cậu bắt đầu trở lại tình trạng gấp gáp ban đầu chỉ vào trong phòng riêng:"A! Vương Tuấn Khải bị sốt rồi nhưng hắn không cho tôi tới gần!"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe thế liền giật mình vội vã đi vào trong.

Phòng riêng của Vương Nguyên vốn nhỏ, không khí bình thường không lưu thông tốt làm căn phòng trở nên nóng bức. Thế nhưng Vương Tuấn Khải một mực trùm kín chăn, lâu lâu lại phát ra vài tiếng ho khan làm người nghe cũng đau rát cổ họng.

Dịch Trưởng Phòng đi lại khều hắn hai cái. Vương Tuấn Khải ở trong chăn khàn giọng đáp:"Bảo cậu ra ngoài rồi mà."

Vương Nguyên vốn chưa vào phòng nghe thấy câu này bước chân cũng chùng lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại hiểu ý tứ câu này của Vương Tuấn Khải, nên đáp:"Là tôi, Dịch Dương Thiên Tỉ đây."

Quả nhiên, vừa dứt câu Vương Tuấn Khải đã mở chăn, nheo mắt nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ. Hắn thấy người trước mắt không phải là Vương Nguyên nên đã yên tâm ít nhiều liền thở dài, cố gắng điều chỉnh hơi thở nặng của mình lí nhí nói:"Đi mua một ít thuốc cảm, đừng có để Vương Nguyên vào. Nếu cậu ấy bị lây bệnh, thì cậu chuẩn bị đơn từ chức được rồi." - Nói một hơi xong xui liền ho hai tiếng.

Dịch Dương Thiên Tỉ theo lệnh , sửa sang tướng nằm cho Vương Tuấn Khải rồi mới kéo Vương Nguyên ra ngoài.

Vừa rồi nhìn thấy cảnh Vương Tuấn Khải đối với Dịch Trưởng Phòng thân thân cận cận khiến cậu nảy sinh chút tủi thân. Rõ ràng đều là bạn như nhau sao Thiên Tỉ có thể đến gần còn cậu thì không chứ?

Mặc dù cái cau mày của Vương Nguyên rất nhẹ nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại rất tinh mắt, anh ta nhìn một cái đã biết Vương Nguyên hiểu lầm, cho nên tiếng gần lại chỗ cậu nói:"Vương Tuấn Khải nhờ tôi chuyển lời đến cho Vương Tổng là cậu ta muốn ăn cháo thịt băm."

Vương Nguyên lừ mắt, khoanh tay trước ngực:"Nói tôi làm gì chứ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, đồng điếu sâu hoắm nhẹ nhàng hiện rõ:"Vương Thư ký sợ lây bệnh Vương Tổng nên mới không muốn cậu đến gần thôi. Cậu còn phải lo lắng cho công ty, cậu bệnh rồi, chi nhánh Trùng Khánh phải làm thế nào?"

Vương Nguyên vốn không phải là một người thích giận, giải thích có lý thì sẽ chấp nhận ngay. Nhưng cậu không phải giận hắn vì điều đó:"Cũng không cần hung dữ với tôi như thế!"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhún vai:"Có thể là do Vương Tuấn Khải quá lo sợ cậu sẽ bị cậu ta lây cảm thôi." - ngừng một chút, anh ta lại nói:"Bây giờ tôi đi mua ít thuốc. Mà hình như Vương Thư ký ngủ rồi!"

Nói xong thì Dịch Dương Thiên Tỉ lại đi.

Vương Nguyên trầm ngâm một lúc mới đứng lên di chuyển lại chỗ phòng riêng, hơi hé cửa nhìn vào trong.

Đúng như Thiên Tỉ nói, Vương Tuấn Khải đang ngủ.

Cậu khe khẽ đẩy cửa đi vào lén lút đi đến bên giường.

Bình thường Vương Nguyên rất ít thấy Vương Tuấn Khải ngủ, bởi vì hắn sẽ luôn là người thức trước cậu. Nhưng lần này có cơ hội ngắm cậu lại không muốn ngắm.

Trên trán hắn đổ một lớp mồ hôi rất dày, giữa trán luôn chau thành ba đường thẳng.

Vương Nguyên nhẹ nhàng dùng mấy ngon tay chạm lên trán hắn, thì thầm mắng:"Ai sợ anh lây bệnh? Bây giờ anh bệnh, tôi cũng chẳng muốn làm cái gì nữa."

Vương Nguyên nói xong mới hốt hoảng rụt tay lại.

Tại ... tại sao cậu lại nói ra cái này? Đây là ý gì chứ?

Vương Nguyên lập tức rơi vào trạng thái hoang mang, chạy ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng, mắt Vương Tuấn Khải đã mở. Người bệnh lúc nào cũng vậy, luôn ngủ không sâu. Ban nãy hắn còn tưởng là Dịch Dương Thiên Tỉ mới không lên tiếng, ai ngờ lại là Vương Nguyên.

Hắn thật muốn mắng cái người con trai không biết nghe lời này. Thế nhưng câu nói hờn trách của cậu lại vọng về bên tai.

"Ai sợ anh lây bệnh? Bây giờ anh bệnh, tôi cũng chẳng muốn làm cái gì nữa."

Hắn khe khẽ cười.

Trước đây có thể hắn không nhận ra. Nhưng bây giờ, trái tim hắn đang đập rất mạnh. Không phải vì bệnh, mà là vì bị ngọt ngào không ngừng quấn lấy.

Hiện tại hắn thừa nhận, Vương Nguyên chính là điển yếu chí mạng của hắn.

Bởi vì, hắn thích, rất thích người này.

.

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ trở về, mùi hành lá thơm ngát đã bay bổng khắp căn hộ nhỏ.

Dịch Dương Thiên Tỉ đặt túi thuốc trên bàn nóng lòng chạy vào bếp, đôi mắt nhanh chóng lấp lánh:"Aiya Vương Tổng, tay nghề không tồi nha!"

Vương Nguyên điềm tĩnh khuấy cháo cho nhừ thật nhừ, nhỏ tiếng nhắc nhở:"Hạ giọng chút, Vương Tuấn Khải vẫn còn đang ngủ."

Bỗng nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy bản thân mình sáng choang, giống cái bóng đèn. Vì thế anh ta không dại dột tìm chết nữa giơ ký hiệu im lặng lên miệng.

Vương Nguyên nấu xong cháo thì đổ ra hai cái bát lớn, một cái đẩy cho Thiên Tỉ, một cái tự mình dùng muỗng vừa đảo vừa thổi nguội vừa nói:"Anh ăn trước đi. Sau đó giúp tôi mang cái này cho Vương Tuấn Khải!"

Thiên Tỉ sặc cháo, anh ta uống ngụm nước rồi hỏi:"Sao cậu không mang vào?"

Hai má cậu chợt đỏ, rối rắm hiện rõ trong mắt:"Tôi ... tôi ..."

[Reeng]

Chuông điện thoại của Dịch Dương Thiên Tỉ đúng lúc kêu lên, trên màn hình hiện lên chữ Hoành cùng một chữ nữa nhưng Thiên Tỉ nghe điện thoại quá nhanh, Vương Nguyên không kịp nhìn.

Chỉ thấy anh ta ra ngoài nói chuyện, gật gật ừ ừ một hồi rồi trở lại:"Công ty đang chạy dự án. Tạm thời tôi phải trở về giúp đỡ mọi người phân bổ nhân sự."

Anh ta lấy mấy tập hồ sơ ra, nói với Vương Nguyên:"Hợp đồng và bản kế hoạch tôi đã xem qua rồi, không có vấn đề gì cả nên cậu nhanh chóng ký để tôi còn trở về công ty nữa."

Vương Nguyên đương nhiên cũng xem sơ qua một lần nữa, xác định đúng là không vấn đề mới đặt bút ký.

Dịch Dương Thiên Tỉ thu hồi lại hồ sơ, cười cười:"Vương Tổng cứ yên tâm chăm sóc người kia đi. Tôi sẽ giúp hai người lo lắng cho công ty!"

Vương Nguyên hết cách nên đành gật đầu tiễn Dịch Trưởng Phòng ra cửa.

Tiễn xong trở về, Vương Nguyên cũng chỉ đứng ở cửa bếp chứ không nhúc nhích. Cậu đang rất hoang mang. Sao cậu lại có thể nói ra một câu như vậy chứ?

Nhưng quả thực là như vậy mà... nhìn hắn mệt mỏi như thế, cậu không có chút sức làm cái gì hay nghĩ thêm cái gì.

Nếu Vương Tuấn Khải hiện tại có thể hết bệnh thì quá tốt.

Hết bệnh ... Nhưng không uống thuốc làm sao hết bệnh? Nhưng không ăn làm sao uống thuốc? Nhưng không mang cháo vào thì con hổ hung hăng kia phải ăn cái gì?

Cho nên mới nói muốn Vương Tuấn Khải hết bệnh thì phải mang cháo vào đã.

Vương Nguyên dẹp hết hoang mang rối rắm gì đó qua một bên, hít sâu một hơi nâng lấy bát cháo chậm rãi đi vào phòng riêng.

Vương Tuấn Khải thực tế không phải nằm chết trên giường như Vương Nguyên nghĩ mà là đang nửa ngồi tựa lưng ở đầu giường.

Lúc Vương Nguyên phát hiện hắn thức thì hơi khựng lại, ban nãy hắn nói, cậu không được phép vào.

Vương Tuấn Khải nhận ra được sự hiện diện của cậu ngay tức khắc, vì vậy hắn thở dài, lầm bầm một câu gì đó trước màn hình điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên.

Ánh mắt cả hai bất giác chạm phải nhau, Vương Nguyên liền lúng túng nhìn chỗ khác, nhỏ tiếng hỏi:"Tôi, tôi vào được không?"

Vương Tuấn Khải bật cười, đúng là muốn hung dữ với thỏ con là chuyện không thể, nói chi Vương Nguyên lại là một con thỏ con cực manh. Giọng hắn còn hơi khàn, nhưng đã dịu dàng đi không ít, trêu chọc cậu:"Đây là phòng của cậu mà?"

Ờ ha! Não bộ Vương Nguyên như bật ra tia sáng, đây là phòng cậu mà? Cậu sao phải xin phép con hổ hung dữ kia chứ?

Vương Nguyên hừ một tiếng, mang cháo tiến đến.

Cậu đặt nó trên bàn cạnh giường, hắng giọng nói:"Trước tiên dán miếng dán hạ nhiệt trước rồi mới ăn, ăn xong thì uống thuốc!"

Vương Nguyên nói một mạch, nói xong dứt khoát quay lưng đi luôn. Ai ngờ cổ tay cậu lại bị bàn tay nóng hổi của Vương Tuấn Khải bao lấy.

Thật sự là cực kỳ nóng.

Hắn ho hai tiếng, rồi nhỏ giọng thì thào như sợ nói to thì ngày mai không thể nói nữa:"Giúp tôi nhé?"

Từ lúc bàn tay nóng hổi kia nắm lấy cậu, lòng cậu đã mềm nhũng rồi, nói chi là đến khi Vương Tuấn Khải dùng cái giọng mèo bệnh kia cầu cậu chăm sóc.

Vương Nguyên vờ vịt thở ra giống như thấy phiền nhưng thực tế màu đỏ trên đôi má đã tố cáo cậu.

Cậu tỏ ra lạnh lùng cầm miếng hạ nhiệt tháo ra rồi ra lệnh:"Vén tóc anh lên đi!"

Lần này Vương Tuấn Khải cực ngoan ngoãn làm theo. Thậm chí còn rất hưởng thụ đãi ngộ đó.

Cũng rất lâu rồi Vương Tuấn Khải chưa từng bệnh nặng như vậy. Bởi vì hắn là con cháu danh gia vọng tộc, muốn hít khí bẩn e sợ là khó. Cho dù bệnh cũng sẽ không ai nổi nóng với hắn bắt hắn đi viện, cũng không hờn dỗi như trẻ con bắt lỗi cái tính khí nóng nảy thất thường của hắn.

Chỉ có người này. Bây giờ là người này, sau đó cũng là người, cho đến cuối đời cũng chỉ có thể là người này.

Hắn không cho phép người này dùng sự quan tâm của cậu cho bất kỳ ai. Hắn muốn một mình độc chiếm toàn bộ ngọt ngào mà người này có.

Muốn ràng buộc, muốn sở hữu.

Người này là của hắn.

Vương Nguyên là của Vương Tuấn Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC