Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ hay tin Vương Tuấn Khải gặp chuyện rồi sắp xếp công việc và mua quà tới thăm thì Vương Tuấn Khải đã được Vương Nguyên đút ăn tới no rồi.

Đầu tóc Dịch Dương Thiên Tỉ hơi bù xù vì chạy gấp, cho nên tóc mái bị chẻ ra làm hai. Anh ta hối hả mở cửa phòng bệnh, nhìn vào, thì phát hiện một nằm một ngồi cũng đang trừng mắt nhìn mình.

"Ha ha" - anh ta cười trừ hai tiếng:"Đã tỉnh lại rồi sao?"

Không ai đáp lại khiến cho không khí dần trở nên ngượng ngùng. Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài trong lòng, đến có chút không đúng lúc, có nên đi không ta?

"Đến đây. Anh đứng chắn ở cửa làm gì?" - Vương Nguyên vừa nhìn anh ta vừa ngoắt ngoắt tay.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới nhẹ nhàng đi vào đặt trái cây đã mua ở trên bàn, quan tâm hỏi:"Khỏe lại rồi chứ Vương Thư Ký?"

Vương Tuấn Khải im lặng một lát mới chớp mắt nhìn thẳng vào anh ta, đáp:"Cậu thấy trên người tôi có chỗ nào biểu thị đã khỏe chưa?"

Nhờ câu nói này mà Dịch Dương Thiên Tỉ mới một lượt nhìn từ trên xuống dưới cả người hắn. Sau đầu dán một mảnh băng gạt, ẩn hiện bên trong cổ áo thì quấn một thân băng vải, quấn thẳng đến cánh tay phải, bonus thêm một miếng dán hạ sốt trên trán.

Nhưng nhìn tổng thể, vẫn đẹp trai mà!!!

Vương Nguyên thở dài:"Cú va chạm quá mức mạnh. Đầu chấn thương nhẹ, xương sườn và cột sống bị nứt, cả cánh tay cũng ma sát dưới mặt đường đến lộ cả máu thịt."

Nghe xong, sống lưng Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh ngắt, bị như thế mà sau một đêm đã tỉnh lại, không gọi hắn là thần tiên thì cũng nên tặng cho hắn một cái cúi lạy. Cái này không phải khỏe mà là quá mức khỏe!

"Sự kiện ở Bạch Gia Trang thế nào?" - Vương Nguyên cầm táo, vừa lau vào áo vừa hỏi.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới đưa ra bản biểu tiến độ công việc cho Vương Nguyên xem.

Hơn bốn mươi chi nhánh của Bạch Gia Trang trên toàn quốc trong vòng một đêm đã hoàn thành xong bối cảnh, cứ một giờ phát ra hơn mười ngàn mẫu quảng cáo, mức độ tiêu thụ sản phẩm và số người nhắc đến Bạch Gia Trang tăng lên gấp 5 lần, lợi nhuận về nhiều không kể xiết.

Vương Nguyên đối với kết quả này vô cùng hài lòng, chỉ Vương Tuấn Khải là nhếch nhẹ khóe môi, nói:"Vẫn chưa đạt được kết quả tôi dự tính ban đầu. Nhưng như vậy cũng khá là ổn. Tiếp tục duy trì mức độ này hoặc tăng lên cho đến khi kết thúc sự kiện. Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ kết quả thấp hơn nào! Hiểu rõ chứ?"

"Rõ!"

Vương Nguyên trả lại bản biểu cho Thiên Tỉ, nói:"Cứ theo ý Vương Thư Ký mà tiến hành đi!"

Trong lòng Thiên Tỉ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, Vương Nguyên chắc chắn không có nghi ngờ gì về chức vụ của mình đó chứ? Anh ta ngoài mặt cười, đương nhiên mấy lời như vậy không thể nói ra rồi:"À nếu đã báo cáo xong tôi liền trở về đây. Mọi người vẫn còn đang gấp rút chạy dự án."

Vương Tuấn Khải phất tay:"Được rồi, sau đó bảo Du Tử thu xếp lại tất cả sự kiện nhỏ đã nhận trong quá trình chuẩn bị cho sự kiện Bạch Gia Trang rồi mang đến cho tôi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi kinh ngạc, chắc chắn hỏi lại:"Du Tử sao?"

Vương Tuấn Khải chép miệng, đưa qua cho Thiên Tỉ một ánh mắt nhàn nhạt bình thản:"Đúng vậy."

Vương Nguyên cắt xong táo tự mình gặm một miếng, một miếng nhét vào miệng Vương Tuấn Khải. Quái lạ, ánh mắt mà hai người kia đang trao đổi với nhau là gì vậy?

...

Gần giờ trưa, cửa phòng bệnh lại lần nữa bị mở ra.

Vương Tuấn Khải đang chăm chú đọc sách thì ngẩng lên nhìn về phía cửa phòng. Hắn phát hiện ra người mặc thường phục kia vô cùng quen thuộc. Hắn gật nhẹ đầu, khép lại trang sách vẫn đang đọc dang dở:"Vương Chủ Tịch."

Lão Vương hai tay chấp sau lưng mỉm cười hiền hậu, tiến về phía trước:"Cũng không phải đang ở trong công ty, chủ tịch cái gì?"

Cũng phải, là do hắn gọi nhiều thành quen nên bây giờ phải sửa miệng gọi lại:"Ông nội đến rồi!"

Lão Vương ngồi trên ghế bên cạnh giường cầm một miếng táo gọt sẵn, cắn một phát nhai nhóp nhép:"Cháu dâu của ta đâu?"

Vương Tuấn Khải cau mày:"Ông đừng có mà gọi bừa, cậu ấy trở về tắm rửa rồi. Đợi cháu tỉnh dậy mất cả đêm mà."

Lão Vương không nề hà mấy vết thương trên người hắn thẳng tay vỗ đầu thằng cháu ngốc:"Sao? Muốn nghiêm chỉnh rồi sao?"

Vương Tuấn Khải hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn này, đúng vậy, hắn thật sự nghiêm túc với Vương Nguyên. Mặc dù trước kia chưa từng xảy ra chuyện này.

Con ngươi lão Vương đen láy, lão từng này tuổi cái gì còn chưa thấy qua nữa đâu? Vậy mà chưa từng thấy thằng nhóc nhà mình nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Với nó mọi thứ đều được tính trên hiệu quả kinh tế. Tuy nhiên Vương Nguyên lại không có chút giá trị thương mại nào cả.

Nhưng Vương Tuấn Khải nghiêm túc, thậm chí còn thận trọng suy nghĩ xem mình vì cái gì mà muốn nghiêm túc.

Cho nên trong lòng lão thật sự muốn nhìn xem thằng cháu của mình nghiêm túc đến mức độ nào.

Lão Vương cười phì rồi đứng lên, quay lưng với hắn:"Chuyện tối hôm qua là một ví dụ điển hình. Chiếc taxi đó ta điều tra qua thì thấy nó đã chờ rất lâu trước khu nhà của Vương Nguyên rồi. Còn vì sao nó lại dừng trước nhà của Vương Nguyên, con chắc đã rõ đúng không? Tiểu Khải, con là người đứng giữa hai giới hắc bạch. Tốt nhất là nên biết lựa chọn thế nào cho đúng đắn!"

Tầm mắt Vương Tuấn Khải hạ thấp, hắn nhìn bàn tay quấn băng của mình. Đúng vậy, hắn hiểu rõ bởi vì hắn tiếp xúc với Vương Nguyên quá nhiều nên mới liên lụy đến cả cậu. Nếu lúc đó, hắn không ở trên xe thì sao? Tên tài xế đó có bất chấp mà gây tai nạn không? Và nếu hắn không phản ứng kịp thì Vương Nguyên hiện tại sẽ thế nào?

Tim hắn chợt nhói lên.

"A.. cháu, cháu chào ông!"

Từ cửa phòng phát ra một giọng nói thanh mãnh, giọng nói kia phát ra lại khiến tim hắn càng thêm nhói.

Vương Nguyên cúi đầu, bối rối hỏi:"Ông là.."

"Là ông nội thằng nhóc đó." - lão Vương tiến gần, bàn tay xoa trên mái tóc cậu:"Cảm ơn con đã chăm sóc Tiểu Khải."

Vương Nguyên lại "a" một tiếng:"Lúc đó cháu bối rối quá nên lỡ miệng gọi ông bằng ông nội. Cháu rất xin lỗi ạ!"

Lão Vương nhìn gò má đang hồng lên của cậu, bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu chọc:"Nếu đã gọi rồi chi bằng cứ gọi, sau đó trở về làm cháu dâu của ta?"

"Con ... cháu, cháu dâu.. con á?"

Vương Nguyên tự chỉ mình, má nhanh chóng đỏ lựng khiến cho lão Vương bật cười:"Trêu cháu một chút thôi. Haha, nhưng mà ta có việc nên phải đi trước. Con ở lại giúp ta chăm sóc nhóc con đó nhé?"

Vương Nguyên cuối đầu rất sâu:"Vâng ạ! Nhất định cháu sẽ chăm sóc tốt Vương Tuấn Khải!"

Lão Vương hài lòng gật đầu rồi mới rời đi.

Căn phòng thật rộng chỉ trong phút chốc yên tĩnh trở lại.

Vương Nguyên mang cháo yến mạch đến đặt trên bàn thì thấy Vương Tuấn Khải đã nằm xuống đối lưng với cậu.

Ngủ rồi?

Vương Nguyên ngồi xuống mép giường nhẹ nhích gần hắn thêm chút rồi vương tay sang muốn sờ xem hắn đã bớt sốt chưa.

Thế nhưng cổ tay cậu bị nắm lại, Vương Tuấn Khải nén một tiếng thở dài quay người lại.

Vương Nguyên ngơ ngẩn nhìn hắn:"Làm sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?"

Bình thường ánh mắt của Vương Tuấn Khải luôn sâu thẩm, bây giờ lại giăng thêm sương mù khiến cho Vương Nguyên không tài nào đọc được tâm tình của hắn.

Cứ như thế giằng co một lúc lâu, Vương Tuấn Khải mới mở miệng:"Hôm qua ... cậu thấy sợ không?"

"Sợ chứ!" - Vương Nguyên đáp rất nhanh:"Tôi rất sợ anh không tỉnh nữa."

Vương Tuấn Khải:"Không phải, tôi muốn hỏi cậu có sợ tên tài xế đó không?"

"Tất nhiên rồi, tôi là lần trải qua cảm giác đó mà."

Vương Tuấn Khải không khỏi thấy phiền muộn, hắn quả thật đã dọa sợ Vương Nguyên.

Cậu thừa lúc hắn thất thần chạm tay trên trán hắn:"Nhưng đến lúc hơi ấm này bao bọc lấy tôi, tôi không sợ nữa!"

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn cậu:"Sao lại không sợ nữa?"

Vương Nguyên gõ nhẹ giữa trán hắn:"Phí lời. Chẳng phải anh đã từng nói dù thế nào thì anh vẫn sẽ bảo vệ tôi sao?"

Và Vương Nguyên cười lên thật ngọt ngào, thậm chí là chói lọi như ánh ban mai:"Cho nên tôi tin tưởng anh!"

Trái tim một phút trước còn đau nhói bây giờ đã đập tưng bừng.

Hắn nói, dù thế nào cũng sẽ bảo vệ cậu.

Và cậu ấy nói, cậu ấy tin tưởng hắn!

...

Thưởng thức tiệc trà luôn luôn là một loại thói quen nhàm chán của giới quý tộc, mà lão Mã thì không thích ứng nổi với loại thói quen đó.

Tuy nhiên hiện tại lão lại đang trầm ngâm thưởng thức nước lọc trên bàn tiệc trà cùng lão Vương.

Vương chủ tịch uống trà rồi nghiên đầu ngắm nhìn biểu cảm trên mặt lão Mã, thấy lão căng thẳng thì Vương Chủ Tịch nở nụ cười, thấu hiểu hỏi:"Thấy thích nhóc Tiểu Nguyên rồi?"

Biểu cảm của lão Mã không hề suy suyễn gì, gậy chống thẳng tắp đổ bóng trên nên cỏ:"Ông không thể nào chậm hơn tôi được, chắc chắn ông đã điều tra qua gia đình thằng bé phải không?"

Lão Vương tựa vào lưng ghế, hướng mắt nhìn ra xa:"Cái này không nói tới, chuyện gia cảnh của thằng bé không phải là vấn đề. Chỉ là, tôi ngạc nhiên khi thấy ông lại dễ dàng tin tưởng Tiểu Nguyên như vậy!"

Lão Mã thở dài, lão còn nhớ như in cái cảnh Vương Nguyên run rẩy chờ tin Vương Tuấn Khải tỉnh dậy, thậm chí trong mắt toàn tơ máu cũng không dám chớp, giống như sợ chớp một lần sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc bác sĩ báo tin bình an. Cho đến khi đưa được Vương Tuấn Khải vào phòng hồi sức, cậu mới có thể thả lỏng mình, chớp mắt một cái. Chỉ là, hiện tại Vương Nguyên còn chưa biết Vương Tuấn Khải lừa cậu.

Đó cũng chính là điều lão Mã đang lo lắng:"Đứa bé đó vừa ngốc vừa dễ tin người, sớm muộn cũng sẽ đau khổ. Tôi ngược lại không tin thằng Khải có thể có được Tiểu Nguyên."

Lão Vương thú vị nhíu mắt:"Để tôi xem thử Tiểu Nguyên có gì thú vị mà có thể khiến ông và Tiểu Khải yêu thích."

Lão Mã lập tức nhìn ông, trừng mắt:"Ông lại tính làm cái gì?"

Vương chủ tịch ha ha cười:"Không phải tôi sẽ làm gì, mà là Tiểu Khải sẽ làm gì!"

Lão Mã cau mày, đúng là đại hỗn đản sinh ra tiểu hỗn đản, thật sai lầm khi thả thằng Khải cho ông nội nó mà!!!

...

Buổi chiều muộn, khi nắng đã sắp sửa tắt, bóng người nhỏ gầy kia mới thất thuể xuất hiện trước cổng bệnh viện.

Hơn chín giờ sáng, Dịch Dương Thiên Tỉ phát ra cho cậu ta một cái lệnh, phải nhanh chóng tổng hợp dữ liệu khách lẻ đem đến cho Vương Tổng.

Từ lúc đó đến thẳng bốn giờ chiều cậu ta chẳng chút nào nghỉ ngơi. Chỉ là muốn phô ra sự hoàn hảo mà cậu ta nỗ lực có được.

Cửa phòng bệnh bị gõ quá nhiều lần trong ngày đến mức khiến chủ phòng bệnh là Vương Tuấn Khải mệt đến mức lười khóa.

Vương Nguyên bấy giờ vẫn đang chăm chỉ ngồi bên cạnh hắn nghiên cứu mấy món ăn thích hợp cho người bệnh trên web, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu hỏi có hợp khẩu vị hắn không.

Vì vậy tiếng gõ cửa thật đúng lúc cắt ngang không gian nhàm chán lúc này.

"Mời vào!" - Vương Nguyên quen miệng hô lớn.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở, người đứng bên ngoài vẫn nghiêm chỉnh tây trang nâu sậm kẻ sọt trên người. Khuôn mặt kia tuy có chút đỉnh non nớt nhưng lại ẩn hiện một loại thực lực không phải ai cũng có được.

Du Tử hơi gập nguời, theo một hành động mà nhân viên vẫn hay làm với cấp trên, gật đầu chào:"Vương Tổng,Vương Thư ký, tôi đến rồi!"

Vương Nguyên có chút kinh ngạc đứng dậy tiến đến chỗ cậu ta:"Nhanh như vậy đã tổng hợp xong rồi sao?"

Du Tử lại gật đầu, lãnh đạm theo Vương Nguyên đi vào.

Căn phòng bệnh rộng rãi chứa đựng chỉ ba người nên không khí thật sự hơi loãng. Vương Nguyên rót thêm cốc nước đưa đến trước mặt Du Tử, hòa ái khích lệ:"Tuy chỉ là nhân viên trao đổi nhân cậu thực sự là rất tốt nha!"

Vương Tuấn Khải nhìn sắp hồ sơ trên tay Du Tử, lần đầu mở miệng:"Đầy đủ không?"

Du Tử đem hồ sơ đến giường, đặt vào bàn tay đang xòe ra của hắn:"Hy vọng có thể đáp ứng tiêu chuẩn của anh!"

Tự nhiên Vương Nguyên cảm thấy sóng lưng căng cứng, sao cậu lại có cảm giác hai người này không phải trao đổi công việc, mà là đang đấu súng nhỉ?

Vương Tuấn Khải mở hồ sơ xem một lượt rồi chuyển cho Vương Nguyên, cười một cái:"Boss, cậu xem qua thử bản kế hoạch đã đầy đủ chưa, tôi có vài chuyện muốn nhờ vả Du Tử!"

Vương Nguyên kỳ quái ờ rồi đem kế hoạch lại cái bàn nhỏ ở góc phòng ngồi.

Tuy là ngồi cách không xa nhưng Vương Tuấn Khải cũng không thấy bất tiện mà còn buồn cười, đúng là thần kinh thô, nói 1 lần luôn không hiểu rõ vấn đề.

Cười trộm xong Vương Tuấn Khải lại trở về nghiêm túc vốn có, ngoắt Du Tử:"Lại gần một chút!"

Không hiểu sao Du Tử lại thấy lúng túng, gần đến mức miệng kề tai thế này thì ..

"Nghe rõ."

Du Tử giật mình tập trung trở lại, sau đó Vương Tuấn Khải tiếp tục thì thầm:"Tạm thời nhờ cậu tập trung quan sát Vương Nguyên. Tôi cảm thấy có người muốn nhắm tới cậu ấy. Nhưng tôi nằm viện bất tiện, cho nên phiền cậu bảo vệ cậu ấy."

Giọng nói của Vương Tuấn Khải vốn trầm, lúc thì thầm lại càng trầm hơn. Đã vậy nói liền một mạch sẽ làm cho người khác cảm thấy nhột. Và hiện tại Du Tử không những nhột mà còn ... nóng. Hẳn là cậu ta đang cố lừa gạt rằng hai má mình không đỏ, nhưng con tim lại nhảy tưng bừng. Cậu ta lấp bấp đáp lại:"Tôi, tôi biết rồi. Nhưng, nhưng còn vụ tai nạn kia, không cần điều tra sao?"

Vương Tuấn Khải nghĩ ngợi rồi lại nói nhỏ với Du Tử:"Người chết, xe cháy, có thể điều tra nữa sao? Tạm thời bỏ qua chuyện đó. Tập trung hỗ trợ và bảo vệ Vương Nguyên là được rồi!"

"Vậy còn anh?"

Vương Tuấn Khải nhếch môi:"Cậu chê người Mã Gia quá ít không thể bảo vệ tôi? Tôi không phải cậu ấm cô chiêu. Mà là lão đại trong tương lai của cậu."

Du Tử hơi sững sốt. Nếu trãi qua lần tai nạn này mà ai còn gọi hắn là thiếu gia bù nhìn thì quả thực không có mắt. Nếu đêm đó hắn không xử lý tình huống nhanh nhẹn và chuẩn xác thì e rằng nằm đây chính là hai thi thể.

Du Tử gật đầu:"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh."

"Nói cái gì lâu thế?"

Du Tử giật mình đến đứng thẳng người, cà lăm đáp:"Chúng tôi, chúng tôi xong rồi!"

"Xong rồi sao?" - Vương Nguyên đi đến đưa hồ sơ cho Du Tử:"Cái này chắc là do anh chưa có kinh nghiệm nên còn vài thiếu sót. Giống như chỗ này, bảng giá vật liệu cậu làm vô cùng chi tiết và đầy đủ nhưng lại thiếu tổng thể. Nếu những vật liệu giống nhau ta có thể mua chung một lần, tiết kiệm rất nhiều nha!"

Du Tử hiểu được liền gật đầu rồi ghi nhớ trong lòng, nhất định lần sau càng hoàng thiện.

Vương Tuấn Khải hài lòng tặng Vương Nguyên một ánh mắt tán thưởng rồi nói:"Tôi cũng khá rất nhiều rồi, cho nên ngày mai cậu trở về công ty lo liệu cho dự án Bạch Gia Trang cùng với khởi động chạy dự án lẻ. Tạm thời tôi không cách nào hỗ trợ cậu, nên Du Tử sẽ thay tôi làm trợ lý của cậu một thời gian!"

Vương Nguyên dẩu môi, hơi hơi bất đắc dĩ gật đầu:"Mỗi buổi tôi sẽ mang cơm cho anh!"

Câu nói kia không khác một mũi tên hồng, một phát bắn thủng hồng tâm, làm Vương Tuấn Khải chìm trong ngọt ngào không kịp hồi máu.

Du Tử nghĩ cũng đã trễ ở lại thì vô tình làm bóng đèn nên quyết định ra về.

Trước khi cậu ta ra khỏi cửa, Vương Tuấn Khải mới nói thêm một câu:"Không phải yêu cầu. Mà là mệnh lệnh!"

Lúc Du Tử nghe thấy thì cửa phòng đã theo quán tính đóng lại, chỉ chừa cho cậu ta một ô kính mờ.

***

Nãy lỡ tay bấm up nên mới có thông báo, bà con thông cảm 😂😂😂.

Chưa sửa chính tả nha. Mai tui sửa sau.

Xie xie 😍😍😍

#K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC