Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngón tay nhỏ nhắn của Vương Nguyên xoa xoa dưới cằm, mắt liên tục đánh giá hình ảnh không hài hòa trước mặt.

Đúng vậy nha, sao cứ thấy cái chỗ trợ lý kia không hợp với Du Tử vậy kìa?

"Trên mặt tôi có dính thứ gì sao, Vương Tổng?"

Du Tử đang ngồi lật tài liệu thì nhận ra ánh mắt nóng bỏng nào đó đang nhìn mình chăm chăm nhất thời rùng mình một cái, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt kia đích thị là của Vương Tổng.

Vương Nguyên không đáp mà chỉ nheo mắt âm thầm suy nghĩ cái gì đó trong đầu rồi đột nhiên chỉ tay qua phía góc trái phòng, nói:"Du Tử, cậu ra ngoài xem còn cái bàn trống nào không rồi mang nó đặt bên đó đi!"

Du Tử không hiểu dụng ý của Vương Nguyên nhưng Giám Đốc đã nói hẳn là có suy nghĩ riêng. Thế nên cậu ta vâng lời quả thật chạy đi tìm một cái bàn nhỏ đặt trong góc phòng.

Quá trình chỉ diễn ra có mấy chục phút, sau đó Du Tử đã hoàn mỹ ngồi bên góc trái theo ý Vương Nguyên sắp đặt.

Lúc này Vương Tổng mới hài lòng cười:"Được, rất tốt. Cứ như vậy đi. Cậu đến chỗ trưởng phòng Dịch và mọi người tổng kết tình hình một chút, sau đó trở về báo cáo với tôi nhé!"

"Vâng!" - Du Tử đáp rồi đi ra ngoài.

Nhưng lúc vừa định bước ra khỏi cửa thì Vương Nguyên lại gọi một tiếng:"À khoan đã. Cậu đem tài liệu những dự án lẻ đến cho tôi xem luôn nhé!"

"Vâng!"

Du Tử cố gắng ghi nhớ, sau đó xoay người, chỉ có điều mới xoay được một nửa thì lại bị tiếng gọi của Vương Nguyên xoay ngược trở lại:"Còn nữa, lấy cho tôi cốc cà phê."

"Vâng."

Lần này Du Tử không xoay người đi nữa, mà dừng lại, cẩn thận dò hỏi:"Giám Đốc cần cái gì nữa không?"

Vương Nguyên bấy giờ mới nhận ra là mình thật sự là đã ra lệnh quá nhiều cho Du Tử, suy cho cùng cũng rất lâu rồi cậu không có sai vặt ai cái gì. Bởi vì mọi suy nghĩ của cậu giống như đều bị Vương thư ký nhìn thấu vậy. Chưa kịp nói lên thì tên đó đã làm xong việc cả rồi.

Vương Nguyên cười gượng, lắc đầu một cái:"Như thế được rồi!"

Cho đến lúc rời khỏi phòng Du Tử vẫn chưa thể hiểu được, vì sao Karry lại có thể chấp nhận hạ mình suốt ngày chạy theo mệnh lệnh của Vương Nguyên. Bởi vì cậu ấy nắm được điểm yếu của tiểu lão đại ... hay là vì tiểu lão đại công nhận sự tài giỏi của cậu ấy?

Bỗng nhiên Du Tử cảm thấy nghi ngờ năng lực của bản thân mình vì vậy tài liệu trong bàn tay cũng bị siết thật chặt.

.

"Thật sự rất mê người đó!" - Nữ y tá A khoa trương thốt lên, ánh mắt còn cố tình ám chỉ về phía phòng bệnh bị hắc y nhân hàng hàng vây lấy.

Nữ y tá B nghe thấy thì rất tò mò, ngoại trừ đêm tai nạn thấy người bị đẩy vào bất động trên người bê bết máu thì cũng không nhìn rõ cái gì. Hiện tại nghe nữ y tá A phụ trách phòng bệnh khen lấy khen để bệnh nhân thì thật ghanh tỵ, muốn vào nhìn một cái cho đã mắt. Nhưng nhìn đến mấy người vệ sĩ áo vest đen thì chẳng còn hứng thú nữa, chắc lưỡi:"Không biết bệnh nhân đó lai lịch thế nào, phòng bệnh VIP còn có bảo an trực, không lẽ là con trai tổng thống sao?"

Y tá láo liên nhìn quanh, xác định không có người mới thì thầm to nhỏ:"Nghe bảo bệnh nhân đó là thư ký riêng của Vương Tổng công ty K chi nhánh Trùng Khánh."

"Thư ký??" - Y tá B giật mình:"Chỉ là thư ký đã như thế này, Giám Đốc hay Chủ Tịch gặp nạn không phải sẽ bao luôn bệnh viện đó chứ?"

"Cũng có thể lắm!"

Nghe giọng nói, hai y tá giật bắn nghiêm túc trở lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa mở miệng:"Xin hỏi quý khách có chuyện gì muốn hỏi ạ?"

Thanh niên trẻ tuổi đi bên phải người đàn ông kia lên tiếng đáp:"Vốn dĩ muốn hỏi phòng bệnh của một bệnh nhân, nhưng bây giờ không cần nữa rồi."

Sau đó cả hai người cùng mỉm cười nhìn về phía phòng bệnh được bảo hộ nghiêm ngặt kia, chỉ có điều nụ cười này lại không chỉ đơn thuần là một nụ cười.

.

Cách đây một phút trước Vương Tuấn Khải vẫn còn đang yên tĩnh đọc sách nhưng một phút sau đó đã bị chú Vương của hắn làm phiền.

Vương Đông Sinh vẫn giữ nguyên nụ cười thương mại trên môi truyền đến tay hắn một bó hoa hồng trắng, nói:"Sao lại không cẩn thận như thế? Sức khỏe vẫn tốt chứ cháu trai?"

Vương Tuấn Khải không thất lễ mỉm cười:"Nhờ phúc của chủ tịch nên con không sao."

Vương Đông Sinh hơi hiện hữu kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh hay có ở mấy thương nhân lâu năm đáp:"Vậy sao? Nếu ba đã về sao lại không thấy đến thăm công ty?"

Vương Tuấn Khải nhếch môi:"Có lẽ công ty không đáng đến thăm bằng con chăng? Chiếm được cái nhìn của chủ tịch cũng không dễ dàng gì!"

Nghe hắn nói được phân nửa mặt mũi của Vương Đông Sinh đã tối sầm. Công ty không đáng thăm bằng, mà gã hiện tại là đại diện của trụ sở K tại Trung Quốc, vậy chẳng khác nào nói giá trị của gã còn không bằng một tên nhóc con miệng vẫn còn hôi sữa như Vương Tuấn Khải?

Không khí bệnh viện vốn dĩ đã không có gì náo nhiệt nay lại còn bị dằn co giữa Vương Đông Sinh và Vương Tuấn Khải làm cho âm độ, thiếu một chút không khí cũng có thể ngưng đọng thành vật thể cứng.

"À, đông đủ đến vậy sao?"

Một giọng nói phát ra ở cửa phòng lập tức đánh tan không khí căng thẳng kia.

Vương Chủ Tịch tươi tắn bước, đôi mắt già nua hằn những nếp nhăn rõ ràng là cong lên nhưng lại chẳng giống đang cười.

"Chủ Tịch!"

Hai người Vương Đông Sinh đồng thanh hô, chỉ có Vương Tuấn Khải vẫn điềm tĩnh giở sách chào bừa:"Sao ông nội lại đến rồi?"

Hai mắt lão Vương híp lại, thằng cháu lưu manh này, lúc không có Đông Sinh thì luôn miệng kêu Vương chủ tịch, hiện tại Đông Sinh đứng trước mặt liền thân thiết gọi ông nội, đúng là biết cách chọc cho chú nó nổi điên.

Chỉ là lão ngược lại không bài xích mà còn ủng hộ.

Lão Vương ha ha cười tiến lại gần, đặt bàn tay lên trên trán hắn:"Sốt cũng lui đi rồi, thoải mái hơn chưa?"

Vương Tuấn Khải vẫn không làm ra hành động gì gọi là thụ sủng nhược khinh, tiếp nhận sự quan tâm của Chủ Tịch Vương vô cùng tự nhiên, như thể ông nội hắn luôn chăm sóc hắn như vậy.

Vương Tuấn Khải hoàn toàn xem Vương Đông Sinh là không khí, chắc lưỡi một cái:"Bảo an dày đặc như vậy con không thoải mái. Hay là ông rút hết họ đi đi!"

Chủ Tịch Vương hơi ngẫm nghĩ, ánh mắt thoáng nhìn sang Vương Đông Sinh một giây rồi đáp:"Được, nhưng vẫn là giữ lại hai người. Khi trước cha con cũng không muốn để bảo an canh giữ, rốt cuộc lâm nguy mà không ai hay biết. Ta không muốn để việc đó lại diễn ra lần nữa!"

Quả nhiên ánh mắt Vương Đông Sinh liền trầm xuống, tựa như gã nhận ra Vương Tuấn Khải đang cố tình khơi lên chuyện cũ. Có điều, gã cười một cái, gã là người dễ chơi như vậy sao?

Vương Đông Sinh như có như không thốt lên:"Đúng đó, chủ tịch muốn con trở về là để học tập để sau này còn gánh vác công ty nữa. À phải rồi, dạo gần đây công việc của con thế nào rồi?"

Quả nhiên là lão cáo già, hẳn là Vương Đông Sinh đã rõ hắn vẫn chưa đuổi đi Vương Nguyên nên định đem chuyện này mách với chủ tịch đây mà!!!

Hắn khinh bỉ trong lòng, tiếc cho ông, bộ mặt đã sớm lộ mà lại chẳng hay biết gì. Cùng lắm thì hắn cùng chơi với gã. Hắn cười nhẹ, đáp:"Công việc thư ký cũng tạm ổn. Nhờ chú con mới có thể tự mình trải nghiệm được từng chút một của sự thành công!"

Cơ mặt Vương Đông Sinh đanh lại nhưng gã vẫn chưa kịp phản bác đã bị chủ tịch Vương quát mắt nghi vấn hỏi:"Không phải ta để Tiểu Khải đến làm trợ lý bên cạnh con sao Đông Sinh? Không lý nào con lại không nắm rõ tình hình mà còn hỏi ngược lại nó? Có thể giải thích không?"

"Chuyện này ..." - Vương Đông Sinh mặt mày tái nhợt:"Chuyện này ..."

"Chuyện này là ý muốn của con."

Vương Tuấn Khải điềm đạm nói, đôi môi như một đường cong mỹ lệ nhạt màu mấp máy:"Chỉ vì con tham vọng quá lớn nên mới muốn tự mình cố gắng!"

Diễn thật tốt. Chủ Tịch Vương âm thầm khen cháu nội trong lòng nhưng bề mặt vẫn làm ra vẻ phẫn nộ:"Lời ta nói con không nghe sao? Không tích lũy được kinh nghiệm thực tế, tập đoàn K phải làm sao? Con nên nhớ, trên vai con có gánh nặng lớn vô cùng, tự biết mà lo liệu!" - lão Vương quay lưng còn nhỏ giọng trách:"Thật tức chết ta!"

Lão nói xong thì đi một mạch ra ngoài để lại căn phòng trống rỗng chỉ còn bọn người của Vương Đông Sinh cùng Vương Tuấn Khải.

Quả nhiên, Vương chủ tịch vừa đi, gã liền trở mặt:"Vương Tuấn Khải, lần may mắn thoát chết cảm giác thế nào?"

Nhưng hắn vô cùng bình tĩnh đáp:"Không nằm ngoài dự đoán!"

Gã khẽ cười thành tiếng:"Lần sau e rằng khó mà may mắn như vậy nữa!"

Vương Tuấn Khải không đáp, chỉ dành một ánh mắt sắc lạnh cho gã. Cho đến khi gã rời khỏi, bàn tay nắm chặt của Vương Tuấn Khải mới chậm rãi thả lỏng ra.

Quả nhiên hắn đoán không sai, vụ tai nạn này ít nhiều gì cũng liên quan đến Vương Đông Sinh, nhưng người gây án lại gọi cậu một tiếng thiếu gia, mà cái danh xưng này ngoại trừ hắc bang thì sẽ không biết.

Chẳng lẽ,Vương Đông Sinh điều tra được thân phận hắc bang của hắn?

Hai ngón tay đặt nhẹ trên cằm, hắn suy tư mà nghĩ.

Thật đúng lúc, điện thoại di động trên bàn cạnh giường vang lên một hồi chuông ngắn.

Vương Tuấn Khải nhìn màn hình điện thoại nhìn thấy một tin nhắn từ [Boss] gửi đến.

"Không có anh, công việc thật bừa bộn. Bây giờ tôi đã nhận ra tầm quan trọng của thư ký rồi!"

Vương Tuấn Khải bật cười, không có cậu, kiếm một người náo loạn để tôi thu dọn tàn cục thật khó.

Vương Tuấn Khải trả lời tin nhắn của cậu.

[Vương]: Nhớ tôi rồi sao?

Sau đó Vương Tuấn Khải đợi thật lâu cũng không thấy Vương Nguyên trả lời. Lòng hắn vương vấn chút rung ring, lẽ nào Vương Nguyên giận rồi?

Cũng không phải hắn hỏi bừa, trận bệnh vừa qua hắn rõ ràng cảm thấy Vương Nguyên đối với hắn nhất định có rung động, nếu không làm sao có thể chăm sóc hắn chu đáo như thế, lại còn lo lắng, còn khóc rất nhiều lúc hắn bị thương nữa. Chẳng lẽ hắn nhầm lẫn? Hay là, Vương Nguyên đối với ai cũng sẽ dịu dàng như vậy?

Trong lòng Vương Tuấn Khải đột nhiên thấy khó chịu. Hắn phiền muộn thở dài một hơi, tốt nhất nên nhắn tin xin lỗi cậu ấy.

Vương Tuấn Khải nghĩ xong thì chán nản nhắn một tin xin lỗi:" Vừa nãy tôi chỉ đùa vui thôi, cậu đừng có—"

"Vương Tuấn Khải!"

Hắn kinh ngạc nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, tin nhắn đang soạn dở dang chưa gửi đi im lìm bị xóa mất.

Vương Nguyên nhìn hắn cười ngọt, tay trái giơ cao bình thủy chứa canh vịt.

Khỏi phải nói Vương Tuấn Khải có bao nhiêu là kinh ngạc, đôi mắt u ám ngay lập tức chỉ có ánh dương, hắn mỉm cười, một cái răng khểnh vô tình lộ ra:"Sao cậu lại đến đây rồi?"

Vương Nguyên đem canh vịt đặt lên trên bàn cẩn thận đổ ra chén, khói từ trong bình thủy bốc lên, nóng lên lợi hại, chắc vì vậy mà hai má cậu trở nên đỏ ửng, cậu nói:"Chẳng phải anh hỏi tôi rằng có phải tôi nhớ anh không sao? Cho nên tôi nghĩ, anh nhất định là nhớ tôi rồi!" – nói vừa xong cả mang tai cũng trở nên đỏ ửng.

Không cần biết mùi vị của canh vịt kia như thế nào, Vương Tuấn Khải chỉ biết hiện tại tim mình cảm thấy cực kỳ ngọt. Phải, là tôi nhớ cậu.

.

Một ngọn gió hiu hắt kèm bất mãn ghé ngang qua bàn của vị trưởng phòng nhân sự - Dịch Dương Thiên Tỉ.

Anh ta đen mặt nhìn tin nhắn rõ mồn một hiện trên màn hình điện thoại.

[Vương]: Vương Tổng còn bận chăm sóc tôi, cho nên mọi việc cậu tự mình xử lý đi.

Được lắm, thân là Giám Đốc công ty lại dám chạy đi chơi không lo công việc. Bất quá chỗ cậu chạy đi chơi lại là phòng bệnh của sếp, cho nên trưởng phòng nhân sự đây không dám liều mạng mắng. Dịch Dương Thiên Tỉ đành ngậm ngùi nhớ lại số tiền lương vừa được tăng thêm một con số không của mình thì đắng cay gì cũng thấy ngọt lịm.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này rãnh rỗi nên mới ngồi thống kê lại mấy con số đã thu được từ đợt sự kiện Bạch Gia Trang vừa rồi. Nếu như tính toán từ trước của anh ta cùng với Vương Tuấn Khải thì con số đúng là không cao lắm tuy nhiên khởi đầu như vậy đã là tốt lắm rồi.

Một ly nước lọc nhẹ nhàng được đẩy đến trước mắt Dịch trưởng phòng, Lưu Chí Hoàng cũng cùng lúc ngồi xuống chỗ bên cạnh đằng hắng một cái:"Anh ... uống nước đi, xem môi nứt hết ra rồi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ như thụ sủng nhược khinh sửng sốt nhìn ly nước trong suốt, hôm nay cái người này phát sốt sao?

Trong không khí chập chờn ngại ngùng, dưới mặt bàn vang lên vài tiếng gõ.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩn đầu nhìn người vừa gõ bàn, là Vu La Tô Mẫn.

Cô nàng vừa dò trong danh sách A4 vừa hỏi:"Hồi đầu tháng bên Vương Thư Ký có đăng ký cho cậu một cái bàn để tách riêng bộ phận nhân sự với bộ phân PR, hiện tại cậu còn muốn mua cái bàn đó không, để tôi còn lên danh sách mua vật tư?"

Dịch Dương Thiên Tỉ đảo tròng mắt, len lén nhìn Lưu Chí Hoành ngồi bên cạnh, cậu ta cũng không có động thái gì, đang chăm chỉ viết bài PR đăng lên trang web.

Dù gì ngồi kế nhau một tháng nay coi như đã quen bây giờ chuyển đi lại thấy hơi không vui, đột nhiên anh ta nhận ra, cãi nhau với vị oan gia này cũng là một loại thói quen nhờ thời gian và sự yêu thích mà dưỡng thành. Hiếm khi Dịch Dương Thiên Tỉ trầm tư lâu như vậy mới đáp, anh ta nói:"Kinh phí công ty còn chưa ổn định, bớt chi được khoảng nào thì tốt khoảng đó. Tôi hiện tại ngồi cùng Lưu Chí Hoành trong không gian này ... cũng, cũng rất tốt!"

Tiếng lạch cạch gõ bàn phím của họ Lưu chợt dừng, cậu ta hơi nghiên đầu cố tình né tránh ánh mắt của Dịch trưởng phòng. Tuy nhiên mặt kính cửa sổ đã bán đứng cậu ta, Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn nhìn thấy khóe môi cong lên của cậu ta.

Anh ta nghiên đầu cùng hướng với Lưu Chí Hoành, chóng tay, cười vô cùng dịu dàng. Chỉ là sự dịu dàng này, anh ta không biết.

Vu La Tô Mẫn trợn trắng mắt nhìn một người lén lút cười, một người lén lút nhìn thực muốn hộc máu, thế quái nào lại thấy hưng phấn thế cơ chứ!!!

Sa Linh ngồi chỗ đối diện với hai người đang tình tứ một cách vô tình kia mà lén lút nháy mắt với Vu La Tô Mẫn, ý muốn nói:"Rồi cậu cũng sẽ quen thôi, tôi đã quen lắm rồi!"

"!!!" – Vu La Tô Mẫn không còn biết phải nói gì, chỉ thấy mình bỗng nhiên "sáng choang" ... ờm ... giống như cái bóng đèn!

***
Thì là dạo này tui đổi chỗ làm việc mấy cô ạ nên tốn chút tgian thích ứng công việc, ra chương chậm trễ chút.

Sau này tui sẽ cố gắng ra sớm.

Yêu mấy cô.

*P/s: à, tui lén viết lúc đang làm việc nên vẫn chưa sửa chính tả, tui sửa sau nhé! 😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC