Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em hứa với chị, đây là ly cuối cùng!"

Vương Nguyên nói xong thì quả nhiên uống cạn ly rượu trong tay khiến Vương Tiểu Thanh buồn bực không thôi.

Cô nàng cáu gắt hỏi:"Em làm sao vậy? Điên rồi sao?"

Một trận chóng mặt ập đến làm cho Vương Nguyên say sẩm, cậu gật gù, tốt, say rất tốt. Đôi mắt trà xanh bị rượu khuấy đảo đến mơ màng không có tiêu cự. Thật hiếm khi Vương Nguyên trở nên trầm tĩnh, ra dáng của một chàng trai hai mươi bốn đã trưởng thành. Vương Nguyên xoay xoay ly rượu rỗng trên tay, hỏi chị gái:"Tiểu Thanh, trước kia sao chị lại chia tay anh rể?"

Vốn dĩ Vương Nguyên hôm nay uống rượu đã là một chuyện rất kỳ quái rồi, bây giờ nghe được câu hỏi kia, Vương Tiểu Thanh còn thấy kỳ quái hơn nữa. Tuy nhiên cô cũng chỉ đơn giản nghĩ là em mình say nên cũng thành thật trả lời:"Em cũng biết chị và anh ta vốn chỉ là xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn nên mới cưới gả. Sinh xong Tiểu Nhu rồi anh ta cũng chẳng luyến tiếc gì nữa, chị cũng không muốn cưỡng cầu cho nên trả lại tự do cho nhau thôi!" - Tiểu Thanh thở dài một tiếng rồi nói tiếp:"Không lâu sau đó chị có nghe bạn kể lại anh ta tái hôn với người khác, đã vậy lại còn là cùng với đàn ông. Thật là, em xem có hài hước không chứ!!"

Thực ra, vế sau hoàn toàn không có, Vương Tiểu Thanh vì muốn chọc em trai cười nên mới bịa như vậy. Đáng tiếc là Vương Nguyên không hề để tâm đến câu chuyện buồn cười kia, mà lại hỏi:"Vậy chị thì sao? Sau này có muốn tái hôn không?"

Vương Tiểu Thanh hơi ngẩn ra rồi sau đó cô nói:"Bây giờ chị có Tiểu Nhu, chị không cần đàn ông!"

Vương Nguyên biết chị gái là nữ hán tử, nếu không sẽ khó lòng một mình nuôi cậu được thành như vậy. Vương Nguyên gật gù:"Là vậy sao. Nhưng nếu, nếu chị gặp được một người đàn ông vô cùng thích chị và trùng hợp là chị cũng thích anh ấy. Nhưng chị đã không còn trong sạch, đã có 1 đời chồng, cùng một đứa trẻ. Vậy ... Vậy chị sẽ làm sao?"

Vương Tiểu Thanh bỗng nhiên bật cười:"Cái này không nên hỏi chị, phải đi hỏi anh chàng sẽ thích chị ấy. Bởi vì anh ấy sẽ là người phải bỏ một đời để yêu thương đứa con không phải của mình. Nếu anh ta yêu chị đủ nhiều, yêu con chị càng nhiều hơn nữa, chị sẽ bước tiếp!"

Nghe được câu trả lời này không khiến Vương Nguyên ngớt buồn mà lại khiến tâm lý cậu còn nặng nề hơn, cậu gục đầu tránh cho chị hai thấy đôi mắt bắt đầu ướt đẫm của mình:"Thế thì, thế thì người ta có yêu em đủ nhiều hay không?"

"Ai? Em nói ai? Này, khoan đã!"

Vương Nguyên say đến ngất, đầu suýt thì đáp trên mặt bàn may mà Vương Tiểu Thanh nhanh tay.

Cô thở dài, đứa trẻ này từ nhỏ đã không thích rượu bia, không tin được lại có một ngày mà em ấy say đến ngất.

Vương Tiểu Thanh thanh toán xong tiền thì bắt đầu nghĩ cách đưa Vương Nguyên trở về. Đương lúc lúng túng thì trong túi áo Vương Nguyên run lên, đèn màn hình điện thoại nhấp nháy sáng một cái tên [Sếp Vương Đại Nhân].

Sếp Vương?

Tuy không chắc chắn nhưng trong đầu Vương Tiểu Thanh chỉ có thể nghĩ đến một người. Vương Tuấn Khải.

"Alô?" - Tiểu Thanh nghe máy.

Bên kia đầu dây im lặng một lúc rồi mới phát ra âm thanh:"Vương Tiểu Thanh?"

Chị gái khó khăn đỡ lấy Vương Nguyên vừa tận lực nghe điện thoại:"Phải! Nếu muốn gặp Vương Nguyên thì để sau đi. Em ấy hiện tại say ngất rồi."

"Hai người đang ở đâu?" - Vương Tuấn Khải hỏi.

Vương Tiểu Thanh nhìn nhìn hàng quán một lúc thì trả lời:"Đại khái là ở gần nhà của tôi ở khu X. Vì Tiểu Nhu còn ở nhà ngủ nên chúng tôi không đi xa."

Hắn đơn giản đáp:"Được rồi, tôi đến đó!"

Chỉ một chút nữa thôi thì cái điện thoại vừa tậu đã bị Vương Tuấn Khải lần nữa ném đi. Trong bóng tối xa xăm, đôi mắt của hắn phủ một tầng sương khói mù mịt in hằng đại phong cảnh ở phía trước. Chưa từng, chưa bao giờ Vương Tuấn Khải lại thấy bất lực đến mức này, giữ không được buông cũng chẳng xong.

Hắn phất tay với trợ lý cơ bắp đang đứng phía sau:"Gọi trực thăng. Trong vòng 10p nữa tôi muốn có mặt ở nội thành."

Trợ lý cơ bắp không hề xem nhẹ lập tức gọi bộ đàm nói vài tiếng sau đó báo cáo với hắn:"Karry thiếu gia, trực thăng đã sẵn sàng! Mời thiếu gia lên tầng thượng."

Bước chân Vương Tuấn Khải sải rộng khiến đường chéo dưới lớp áo ngủ hờ hững bị lộ ra, phơi bày bên trong một đường cong cơ bắp tuyệt mỹ. Chớp mắt, khung cảnh buổi đêm bị bóp nát khiến cho đồng tử kia chỉ còn lại lửa giận.

.

Vương Tiểu Thanh gõ gõ mặt bàn nhìn từng phút tẻ nhạt dần trôi qua.

Vừa nãy Vương Tuấn Khải nói hắn sẽ đến, là thật hay đùa đây?

Phút thứ mười tức thì trôi qua, BMW đã an vị dừng trước quán vỉa hè mà chị em Vương Nguyên uống rượu.

Bởi vì đang là buổi tối với cả điều kiện thời gian hạn hẹp nên Vương Tuấn Khải chỉ đơn giản mặc một bộ thể thao thoải mái, tóc cũng không cứng đờ vuốt cao mà mềm mại rũ xuống trước trán.

Vương Tiểu Thanh nhìn đến ngẩn ngơ thậm chí còn tự hỏi, người này là ai vậy? Anh em song sing với Vương Tuấn Khải sao?

Cho đến lúc nam nhân kia ngồi xuống bàn, Vương Tiểu Thanh mới gom về đủ ba hồn bảy vía vừa bay đi.

Hắn ngồi cạnh Vương Nguyên ân cần xốc thẳng người cậu tìm một tư thế mà Vương Nguyên thấy thoải mái để cậu ấy tựa vào lòng mình. Mặc dù xung quanh không ít người nhìn chằm chằm rồi bàn tán nhưng Vương Tuấn Khải không hề để ý, ngược lại mấy người đang bát quái kia còn bị vệ sĩ của Vương Tuấn Khải dọa đến không dám nhìn.

"Cậu ấy sao lại vậy?"

Mặc dù sắc mặt Vương Tuấn Khải không hề thay đổi nhưng dường như Vương Tiểu Thanh nhận ra hắn đang mất kiên nhẫn, với cả giữa em trai cô và cái người nguy hiểm này từ khi nào thân thiết như vậy? Nhưng nếu đã thân, không chừng có thể thăm dò chút đỉnh ...

Vì thế Vương Tiểu Thanh nói:"Tôi cũng không biết. Hôm nay tôi gọi, nói muốn sang nhà nó chơi thế nhưng nó bảo muốn uống rượu. Uống đến mức này, nó cũng chỉ hỏi tôi rằng, liệu người ta có yêu nó đủ nhiều hay không... Nếu hai người thân như vậy thì cậu có biết người Tiểu Nguyên nói tới là ai không?"

Đôi mắt tối màu của Vương Tuấn Khải khẽ liếc nhìn cái người đang say ngủ trong lòng. Hắn không suy nghĩ nhiều, đây có lẽ sẽ là một cơ hội tốt khiến hắn biết rõ tất cả. Giọng Vương Tuấn Khải không lớn, nhưng định lực rất rõ ràng, hắn nói:"Người đó là tôi."

Tay Vương Tiểu Thanh run một cái, cô khó tin nói:"Cái gì?"

Sau đó cô đanh mặt, vô cùng tức giận:"Không được!"

Vương Tiểu Thanh muốn kéo Vương Nguyên đang say ra khỏi lồng ngực Vương Tuấn Khải nhưng bàn tay của cô đã sớm không tìm được đích đến mà bị chặn lại trên không trung.

Vương Tuấn Khải lạnh mặt:"Chị nhỏ tiếng một chút, cậu ấy đang ngủ. Sau đó thì tôi muốn biết tại sao lại không được?"

Vương Tiểu Thanh giật tay, đứng phắt dậy:"Không có tại sao, tôi nói không được chính là không được!"

Vương Tuấn Khải không làm ra loại phản ứng nào lớn chỉ nhẹ nhàng ôm chặt Vương Nguyên rồi nâng cậu dậy. Đối với trạng thái tức giận của Tiểu Thanh, hắn lại bình thản đến lạ kỳ:"Vương Tiểu Thanh, chị quên tôi là ai sao? Chị nghĩ, chị sẽ im lặng được?"

Sau đó hắn xoay người, vệ sĩ hai bên lập tức đến gần Tiểu Thanh. Cô cảm nhận được một trận gió rét run đang ập đến.

.

Khoảng tầm năm phút sau, Vương Nguyên đã được Vương Tuấn Khải yên lặng đặt trên giường.

Vẫn như cách cũ, Vương Tiểu Thanh pha cà phê sữa đối mặt nhau trên bàn để nói chuyện.

Vương Tuấn Khải vuốt miệng ly, một tiếng kêu kéo dài vang lên, hắn nói:"Lần trước chị có nói đến việc Vương Nguyên trước đây từng gặp phải uất ức. Bây giờ chị có thể trình bày cho tôi nghe rồi."

Vương Tiểu Thanh uống một ngụm cà phê nóng nhưng da gà vẫn nổi lên từng cụm, quả nhiên là khí thế của Vương Tuấn Khải quá mức bức người, chỉ cần nhìn cũng giống như đang bị nhốt trong hầm băng. Nhưng cô nào phải là một người dễ dãi, cô hỏi:"Vì cái gì tôi phải nói cho cậu?"

Giống như đã dự liệu trước được câu trả lời trong đầu, Vương Tuấn Khải nhanh chóng đáp:"Như Vương Nguyên nói, tôi thích cậu ấy. Sau này tôi sẽ cùng cậu ấy một chỗ. Cho nên tôi phải bảo vệ cậu ấy."

Tưởng chừng như đó là một câu trả lời thích hợp nhưng Tiểu Thanh lại cười lạnh, cô khoanh tay trước ngực, thoái mái tựa lưng lên ghế, ra chiều đại tỷ sẽ không vì thân cô thế cô mà sợ người, nói:"Nếu vậy chuyện này vẫn nên để em tôi nói. Nếu nó tình nguyện cùng cậu tiến tới thì có cái gì nó không thể nói cậu biết cả. Trừ phi, cậu là đang sợ nó không chấp nhận cậu!"

Vương Tuấn Khải thú vị chống cằm:"Chị em hai người quả nhiên rất giống nhau. Được thôi, tôi sẽ coi như chị đã cho phép tôi cùng Vương Nguyên qua lại. Cảm ơn vì sự chấp thuận!"

Nói xong hắn đứng dậy, rút trong túi ra một vỉ thuốc, nói với Tiểu Thanh:"Cái này là thuốc giải rượu, phiền chị chuyển tới tay vợ em."

Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, thản nhiên rời khỏi trong sự kinh ngạc của Tiểu Thanh, quả nhiên mọi lời nói mà hắn không dành cho Vương Nguyên thì đều là nói với một mục đích nào đó và người trả lời chắc chắn sẽ đáp ứng mục đích của hắn. Vương Tiểu Thanh cười gượng, nếu Vương Tuấn Khải thật sự yêu Vương Nguyên, cô cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì người đàn ông đó sẽ không bao giờ khiến em cô phải chịu thương tổn.

.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên thật sự là chịu không nổi cơn đau đầu của mình nên tỉnh dậy.

Việc đầu tiên Vương Nguyên làm chính là , đi ói một trận.

Tiểu Nhu đứng ngoài wc khinh bỉ nhìn cậu nó vật vã:"Tiểu Nguyên thật không ngoan nha!"

Vương Nguyên dùng nước vuốt mặt mấy lần mới có thể miễn cưỡng giữ được tỉnh táo. Cậu thở hồng hộc, vị đắng chát nữa còn lưu lại hương vị khiến cậu muốn nôn thêm trận nữa. Nhưng dạ dày Vương Nguyên bắt đầu cồn cào, cậu nhịn lại cái sởn gai ốc của mình mà đi rót nước.

Đúng lúc Vương Tiểu Thanh có làm cho cậu ít cháo hoa kèm với thuốc giải rượu mà Vương Tuấn Khải đã đưa.

Vương Nguyên hiện tại thật sự không muốn ăn gì, cậu khéo léo từ chối chị hai chỉ uống tạm nước rồi nốc thuốc.

Vương Tiểu Thanh cũng không biết nên nói gì cho phải, mắng cũng không nỡ mắng mà khuyên cũng chẳng biết dùng lời gì. Cô nàng khẽ vỗ vai em trai:"Chị đưa Tiểu Nhu đi học rồi đến thẳng cơ quan. Nếu em rời đi thì khóa kỹ cửa nhé!"

Vương Nguyên nhìn chị gái chỉ nhận được một cái cười hòa dịu từ cô. Chuyện hôm qua cậu hỏi chị gái, cậu không hề quên. Thậm chí cậu biết rõ mình đã khóc không ít. Có điều cậu lại thấy lạ. Với tính cách của Tiểu Thanh, cô không thể nào dễ dàng bỏ qua nghi vấn của mình được. Lẽ nào cậu có vô tình kể mà chẳng nhớ sao?

Vương Nguyên hơi chần chừ, đôi bàn tay xoắn xuýt vào nhau:"Cái đó ... Chuyện tối qua ..."

Vương Tiểu Thanh im lặng giây lát rồi dùng ánh mắt thông cảm nhìn cậu:"Không sao, em thích là được. Chị không có vấn đề gì!"

Nói rồi cô nàng cũng không chú ý biểu tình ngây ngẩn của em trai mà mang theo Tiểu Nhu đi mất.

Không có vấn đề gì ... em thích là được ...

Rốt cuộc là chị hai muốn nói gì cơ???

Vương Nguyên ôm đầu, hình như hậu chứng say rượu lưu lại nặng nề hơn cậu nghĩ...

Bỗng nhiên vài giọt li ti bắt đầu rơi xuống trên bệ cửa sổ. Vương Nguyên nhướng thân người của mình nhìn ngắm chúng.

Mưa làm cậu nhớ tới chậu cây Huyền Điệp mà ngày đầu Vương Tuấn Khải chuyển vào cậu đã mua cho hắn. Nghĩ lại, sau lần đó cậu liền quên mất phải chăm sóc chúng nhưng đến giờ chúng vẫn tươi tốt và đẹp đẽ. Điều đó có nghĩa, Vương Tuấn Khải luôn để ý chăm sóc chúng. Đúng không?

Tựa như những lúc cậu ngủ cũng không còn ai đến khuấy động hay làm ồn. Tựa như mỗi khi cậu đói đều sẽ có đồ ăn kịp thời đút đến. Tựa như những lúc nguy cấp mà cậu không giải quyết được đều sẽ có người tình nguyện sắp xếp ổn thỏa cho cậu.

Phải, tựa như điều kỳ diệu duy nhất mà cuộc đời cậu có chính là Vương Tuấn Khải.

Thế nhưng cậu lại không cách nào xứng đáng để nhận lấy sự kỳ diệu đó cả.

Bởi vì, cậu không trong sạch.

.

Chậu Huyền Điệp khẽ lay động theo cái mở cửa của Vương Tuấn Khải.

Hắn nhìn căn phòng trống rỗng mà thở dài:"Quả nhiên là không đến."

Một cơn mưa rào bất chợt ào đến khiến cho mặt kính cửa sổ trong phút chốc rãi một tầng giọt nước. 

Vương Tuấn Khải giờ đây thấy muộn phiền vô cùng, hắn chỉ muốn tiến một bước lại khó như vậy sao?

Cửa phòng bị lực tác động từ bên ngoài mà kêu lên ba tiếng. Cũng không đợi Vương Tuấn Khải đáp lại, cửa đã mở ra, xem chừng rất gấp gáp.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn đang cầm điện thoại trên tay, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng bước vào. 

Vương Tuấn Khải hiểu rõ nếu không phải là chuyện quan trọng nhất định Thiên Tỉ sẽ không tùy tiện vào mà không có sự cho phép, cộng thêm hiện tại vẻ mặt này của anh ta quả thật hơi dọa người, phàm là thông tin gì đều sẽ là thông tin không suôn sẻ. Cho nên hiện tại Vương Tuấn Khải tương đối lo lắng hỏi:"Vương Nguyên xảy ra chuyện?"

"Không." - Thiên Tỉ đáp.

Vương Tuấn Khải nhẹ thở ra một hơi, bình tĩnh trở lại nói:"Vậy thì có chuyện gì?"

Thiên Tỉ giơ điện thoại lên, màn hình sáng một thông tin do trợ lý cơ bắp gửi tới.

[Vương Mã Chân Ái]:  Lão Đại bị bệnh rồi!!! Cầu Karry Thiếu Gia tới giúp một tay!!!

Vương Tuấn Khải chau mày, bệnh cũ của ông ngoại tái phát?

Bây giờ Vương Tuấn Khải đã hiểu rõ tình huống nghiêm trọng mà Thiên Tỉ muốn nói. Hắn nhìn mưa ngoài trời vẫn đang rơi mãnh liệt thì tâm tình rơi xuống một bậc, hắn trầm giọng:" Chuẩn bị xe đi, tôi tự mình lái."

Dịch trợ lý có chút bất ngờ, anh ta để ý thấy Vương Tuấn Khải không thích trời mưa, hễ trời mưa thì sẽ trở nên mệt mỏi. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải chạy đường dài đưa đại boss về Mã Gia, không ngờ tới hắn lại nói tự mình lái.

Trong lúc Thiên Tỉ vẫn còn chưa thấu đạt ý của Vương đại boss thì hắn đã giơ lên điện thoại, chỉ vào ngày tháng trên màn hình, nói:"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu. Nếu bận thì cứ nghỉ phép một ngày đi."

Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc đến trợn mắt, làm sao mà Vương Tuấn Khải lại biết? Anh ta vốn dĩ cũng muốn xin nghỉ phép nhưng dạo gần đây Vương Tuấn Khải phải nhập viện nên công việc tồn động rất nhiều. Cách đây vài giờ anh ta còn tự nhủ sẽ không đến thăm mẹ năm nay. Chẳng ngờ được,... 

Nắm tay của Thiên Tỉ siết chặt, chỉ sợ cả đời này anh ta cũng khó lòng phản bội được đại boss. Dịch trợ lý hồi lâu ngẩn đầu:"Tôi đưa anh đi. Mẹ tôi có thể ngày mai tới thăm, người sống vẫn là quan trọng hơn."

Vương Tuấn Khải cười cười vỗ vỗ bả vai của trợ lý:"Không nhất thiết. Cùng lắm tôi sẽ gọi anh cơ bắp!"

Cảm xúc của Thiên Tỉ thật sự là tuột dốc không phanh, uổng công vừa nãy anh ta còn cảm động hóa ra là đại boss đã tính toán cả rồi!!!

Thiên Tỉ trợn trắng một cái rồi một mạch đi luôn, trong lòng gào thét. Nghỉ phép!! Nghỉ phép!!!


***


K: Xin phép sửa lỗi sau nha mấy má!!!!!!!!!!!!

Mấy má không tưởng tượng được cái cảm giác vừa lén đánh máy vừa sợ người kế bên nhìn trộm nó hồi hộp thế nào đâu kkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC