Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xấp tư liệu bị Vương Đông Sinh quẳng mạnh lên mặt bàn, giấy tờ bên trong tràn ra như nước, gã quát lớn:"Thế này là thế nào? Sự kiện Bạch Gia Trang tôi không nói tới, vậy mấy cái sự kiện lắc nhắt này là sao? Tại sao tôi lại không biết đến sự tồn tại của mấy sự kiện này?"

Vị trợ lý đứng bên cạnh bất đắc dĩ cuối đầu:"Thưa Vương Tổng, trước đây nguồn tài chính của chi nhánh Trùng Khánh đều phải thông qua công ty tổng, nhưng hiện tại dưới sự phê duyện của Vương Chủ Tịch, chi nhánh Trùng Khánh đang chạy sự kiện với nguồn tiền riêng ạ! Cho nên khó tránh khỏi việc không kiểm soát được hoạt động của bên đó."

Vương Đông Sinh tức giận chau mày, lí nào lại vậy? Cho chi nhánh hoạt động tài chính tách biệt như thế, Vương Chủ Tịch không sợ chịu lỗ sao? Đáng ghét nhất là, thông tin sắp sửa phá sản cũng tung ra rồi vậy mà vẫn lấy được hợp đồng lớn, bây giờ chỉ là Bạch Gia Trang, sau này còn thế nào nữa? Mấy sự kiện nhỏ lẻ kia cũng vậy, rõ ràng gã đã thâu tóm tất cả thị trường Trùng Khánh, sao còn có thể có người đến mua dịch vụ chứ?

Nắm tay gã đạp mạnh trên bàn, ngay cả thằng nhóc họ Dịch kia cũng không báo cáo lên. Phản rồi sao?

Trợ lý e ngại cơn nóng giận khó nén kia của Tổng Giám Đốc sẽ trút lên người mình nên liền âm thầm muốn rời khỏi. Nhưng mới vừa bước nửa bước đã bị Vương Đông Sinh gọi lại:"Cái tên sát nhân đó, phải xóa sạch ngay tất cả quan hệ, cho dù hắn chết rồi nhưng vẫn còn nhiều chứng cứ biết nói! Tốt nhất là không được để bất kỳ đường dây liên kết nào bị lộ! Còn nưa, cho người theo dõi thằng nhóc đó đi, tôi nghĩ nó chắc chắn có người chống lưng! Xem xem, người đằng sau thế mạnh cỡ nào mà dám chống lại Vương Đông Sinh này!"

Trợ lý "dạ" một tiếng liền tức tốc chạy đi, Vương Đông Sinh này càng ngày càng nguy hiểm!

.

Mới sáng sớm, Du Tử đã tranh thủ có mặt ở công ty để lo chuẩn bị tài liệu cùng với kế hoạch cuộc họp trong ngày. Số liệu hôm qua Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đã hỗ trợ cậu thống kê, hiện tại cậu chỉ cần chuẩn bị ghi chép trong cuộc họp nữa là được.

Đúng lúc cậu đang đau đầu phân loại dự án, thì cửa phòng Giám Đốc bị gõ.

Du Tử giật mình đứng lên, sao Vương Tổng lại đến sớm như thế?

Nhưng hóa ra lại không phải Vương Tổng, mà là Tịch Miêu.

Du Tử đã xác định là người quen biết nên chẳng chào hỏi gì hoàn toàn lơ cô nàng để tiếp tục công việc. Tịch Miêu đứng tựa ở cửa dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Du Tử:"Cậu cũng diễn thật nhập tâm nhỉ?"

Du Tử dừng động tác, đứng thẳng người:"Tôi cảm thấy cô giống như đang muốn tiếp cận Karry. Lẽ nào là muốn một bước thành phượng hoàng sao?"

Tịch Miêu nhàm chán chắc lưới:"Tên gay đó, tôi không cần!"

Chân mày Du Tử đột ngột nhíu lại:" Ý cô như vậy là sao?"

Tịch Miêu như tức đến nghẹn bực dọc tìm một chỗ ngồi xuống:"Cậu không biết Vương Tổng và Karry là quan hệ gì à? Là tình nhân đó! Bọn họ suốt ngày ngập trong một màu hồng. Lão đại bảo tôi thử họ mấy lần đều không thành, hai ngời bọn họ đúng là khó phá rối!"

Khớp ngón tay Du Tử hơi động đậy, đồng tử vì bất ngờ mà hơi thu hẹp:"Vương Tổng biết..."

"Không biết!"

[cốc]

Một tiếng gõ vang lên ngoài cửa không khỏi khiến bọn người Du Tử trở nên cảnh giác đề phòng.

Thế nhưng qua hồi lâu cũng không có ai tiến vào, ngoại trừ một giọng nói phát ra:"Hai người, thiếu gia có căn dặn, cái tên này không được tùy tiện kêu. Nếu như hôm nay người đứng ở đây không phải là tôi ... thì hậu quả hai người gánh nổi không?"

Không khó để nhận ra giọng nói kia là của vị trợ lý đắc lực của Karry. Chỉ có điều sau bức màn và trước bức màn này anh ta như trở thành một con người khác.

Nhận được lời cảnh cáo, Du Tử chỉ nén thở dài tiếp tục công việc. Thế nhưng Tịch Miêu ngược lại không phải là một người dễ khuất phục. Cô nàng trước kia tính khí đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Tịch Miêu cười lạnh, thản nhiên hỏi:"Anh lấy tư cách gì để tôi có thể nghe theo? Dựa vào thiếu gia? Anh còn chưa đạt tới trình độ đó."

Phía sau cửa kính mờ, Tịch Miêu không thể đoán được biểu cảm của Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ có thể lắng nghe anh ta trả lời:"Chuyện tai nạn lần này hẳn là cô cũng biết, người gây án là người hắc bang. Ngộ nhỡ chuyện Vương Tuấn Khải là Karry bị lộ ra, an toàn của cậu ta bị uy hiếp. Cô gánh nổi không? Còn tôi, tôi không gánh nổi!"

Nói xong Thiên Tỉ liền rời đi tựa như chưa từng dừng lại bao giờ. Anh ta hiểu rõ sếp lớn. Cũng hiểu rõ Vương Tuấn Khải không sợ đất trời. Chỉ là hắn lo sợ Vương Nguyên sẽ biết được con người chân thật của hắn.

Nhưng mà, bí mật này có lẽ giữ không được lâu.

Dịch Dương Thiên Tỉ cuối nhìn mấy cuộc gọi nhỡ của Vương Đông Sinh sau đó nhìn sang tấm thiệp lam sắc trên tay.

Trên thiệp đề, gửi lời mời đến Vương Tuấn Khải.

.

Một trận đau đầu hoàn toàn đánh sập não bộ của Vương Nguyên. Cậu tự hứa với lòng sau này sẽ hạn chế cho nhân viên họp hành, nếu không cậu sẽ mệt chết.

Vương Nguyên co người nằm sấp trên mặt bàn, mặt chôn trong khuỷu tay.

Không đúng! Bình thường họp cũng rất khỏe. Chỉ là hôm nay không có Vương Thư ký nói thay cậu, giúp cậu chỉ đạo phòng ban nên cậu có chút mệt.

Du Tử ngồi bên góc trái phòng trở nên yên tĩnh đến quái lạ.

Nếu là bình thường cậu ta nhất định là sẽ xoắn xuýt tìm việc mà làm. Nhưng bây giờ thì không như vậy.

Lời nói của Tịch Miêu luôn vọng trong đầu Du Tử.

Đột nhiên cậu ta ngẩn đầu hỏi:"Vương Tổng, cậu thích Vương Thư ký chứ?"

Vương Nguyên suýt thì giật mình rớt xuống ghế. Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thời gian thấm thoát xuýt nữa cậu quên mất Vương Tuấn Khải từng nói hai người Du Tử là tai mắt bên cạnh ông ngoại Mã.

Tuy có chút ngượng ngùng nhưng Vương Nguyên vẫn khẳng định nói:"Đương nhiên là thích rồi!"

Tiếp đó một trận lạnh lẽo từ đôi mắt của Du Tử quét tới khiến cho toàn bộ lông tơ trên người Vương Nguyên dựng đứng.

Du Tử nói:"Nếu tôi cũng thích anh ta thì sao?"

Vương Nguyên nghe ra đây là một lời tuyên chiến đầy thách thức. Tuy chuyện cậu và Vương Tuấn Khải là tình nhân chỉ là diễn kịch nhưng lời thách thức kia của Du Tử cũng khiến cậu nghẹn nghẹn trong lòng.

Vương Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, không biết lấy ở đâu ra tự tin mà nói:"Nhưng Vương Tuấn Khải thích tôi."

Du Tử kinh ngạc đến ngẩn người, đúng vậy, bọn họ thích nhau, còn cậu ta chỉ đơn phương thì lại khác.

Một cái cười nhạt treo trên môi cậu ta, không ngờ Vương Tổng sẽ trả lời như vậy. Hiện tại Du Tử hình như hiểu được một chút tại sao Vương Tuấn Khải lại thích người này, cho dù đó có là nam nhân chăng nữa.

.

Thời gian thấm thoát qua nhanh, không có Vương Tuấn Khải ở bên Vương Nguyên liền biến thành một cấp trên bận rộn đầy đầu.

Cách đây vài ngày bọn Du Tử đã kết thúc kỳ quan sát tại chi nhánh Trùng Khánh, trở về Mã Gia. Mà Vương Tuấn Khải cũng đã có thể xuất viện.

Ban đầu lão Mã đòi phải đón cho bằng được hắn về chăm sóc. Hắn từ chối mãi mới thành công.

Hiện tại lại bị Vương Nguyên kiên trì muốn sang nhà hắn đưa hắn đi làm. Nếu không nhờ Thiên Tỉ giải cứu thì chắc mọi chuyện đã bại lộ.

Hôm nay hắn chính thức trở lại công ty, lâu rồi không đến đúng là có chút chờ mong.

Bởi vì đi cùng với họ Dịch nên Vương Tuấn Khải cũng đến công ty sớm. Lúc này công ty vắng vẻ ít người. Hắn sai sử Dịch trợ lý đi mua một phần canh bánh bao trở về rồi mới đi lên phòng làm việc.

Giống như quỹ đạo chưa từng thay đổi, Vương Tuấn Khải chuẩn bị đồ ăn cho Vương Nguyên.

Chỉ khác là, hôm nay Vương Tổng đến sớm cũng chuẩn bị cho hắn một phần canh bánh bao.

Một người đứng trong phòng, một người đứng ở cửa ngây ra nhìn nhau sau đó nhìn đến bát canh bánh bao trong tay đối phương. Đột nhiên cả hai bật cười, nụ cười nở rộ dịu dàng. Cho đến hiện tại Vương Nguyên mới cảm thấy mình nhớ nhung cảm giác này đến mức độ nào. Nếu ở bên Vương Tổng cậu không phải là Vương thư ký thì nhất định sẽ không hài hòa.

Sau đó cả hai cùng đối mặt ăn sáng.

Vương Tuấn Khải múc sáng cho cậu hai cái nhân thịt đậm đà mà chính mình chỉ húp canh còn lừa Vương Nguyên nói, dạ dày vừa bệnh chỉ ăn đồ dễ tiêu.

Vương Nguyên cũng chẳng nghi ngờ, tin ngay và luôn.

Hai má Vương Nguyên nhai bánh bao đến phồng lên, nếu dùng góc độ của Vương Tuấn Khải nhìn xuống thì đây chính là một chú sóc đang yêu.

Ăn được hai ngụm, Vương Nguyên chợt nhớ tới Du Tử nên lập tức cáo trạng:"Mấy tuần trước, Du Tử đột nhiên hỏi tôi rằng tôi có thích anh không. Có phải cậu ấy đang thăm dò tôi không?"

Vương Tuấn Khải nhoẻn miệng cười:"Vậy cậu đáp thế nào?"

Vương Nguyên nghe hỏi thì có hơi sặc, không phải là vì cậu đã nói thích hắn. Mà chính là do cậu nhớ tới câu tiếp theo mà Du Tử nói, cậu ta cũng thích Vương Tuấn Khải.

Vốn dĩ Vương Nguyên chưa từng bận tâm đến chuyện này, nhưng cho đến hôm nay nghĩ kỹ lại Vương Nguyên lại thấy mình có chút quá đáng. Đôi mắt trà xanh một khắc trước vẫn tràn ngập ánh sáng, khắc sau đã biến thành sắc màu ảm đạm âm u. Cậu bỏ muỗng, ái ngại nói:"Trọng điểm không phải cái đó! Mà là ..."

"Thế nào?"

"Mà là Du Tử cũng thích anh!"

Du Tử ấy hả?

Vương Tuấn Khải tự mình ngẫm nghĩ, dựa trên việc Tịch Miêu luôn gây khó dễ muốn hắn bại lộ thân phận thì có thể chuyện Du Tử thừa nhận thích hắn trước mặt Vương Nguyên cũng là một chiêu trò. Nhưng hắn vẫn làm bộ cau mày, im lặng thu lấy biểu cảm của Vương Nguyên.

Cậu tiếp tục nói:"Chẳng phải chúng ta đang đóng giả tình nhân sao? Tôi sợ bại lộ nên có lỡ lời nói rằng anh chỉ thích tôi. Nếu cậu ấy tưởng là thật thì có phải tôi đang làm một điều tồi tệ không?"

Nhìn thấy Vương Nguyên lúng túng như thế khiến nội tâm Vương Tuấn Khải như bị mèo cào. Hắn nhẹ xoa mái tóc cậu, đáp:"Nếu cậu không tồi tệ với Du Tử thì có nghĩa cậu sẽ tồi tệ với tôi đó."

"Vì sao chứ?"

Vương Tuấn Khải im lặng, nếu bây giờ hắn nói rõ, liệu Vương Nguyên có chấp nhận không? Hay sẽ xa lánh hắn? Nhưng hình như cậu đối với việc làm tình nhân này không một chút bài xích nào cả.

Cho nên Vương Tuấn Khải quyết định liều một phen:"Vì tôi thật sự thích cậu."

Trong thoáng chốc ngọn gió giống như mang theo dư ấm mùi vị của canh banh bao lan tỏa khắp phòng.

Thích ...

Vương Nguyên trầm mặc, đáp:"Mấy chuyện này không lấy ra đùa được đâu!"

Nói xong cậu đứng dậy, muốn bỏ đi, nhìn giống như cậu đang rất tức giận. Điều này khiến Vương Tuấn Khải cảm thấy gấp gáp, hắn nắm lấy cổ tay Vương Nguyên, giật một cái rất mạnh, kéo Vương Nguyên đập vào ngực mình:"Tôi không nói đùa, tôi thật sự ... thật sự thích cậu!"

Nằm trong lòng ngực ấm áp cùng cứng rắn này khiến cho trái tim Vương Nguyên bỗng nhiên mơ hồ. Cái gì gọi là thích thật sự chứ, Vương Nguyên cười rất nhạt nhòa đẩy Vương Tuấn Khải:"Trước tiên anh ra ngoài trước. Tôi muốn có sự bình tĩnh."

Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, không thể nào. Hắn xoay người nhanh chóng vây Vương Nguyên ở cạnh bàn. Chân mày hắn chau thành chữ xuyên, nỉ non nói:"Cậu thực sự không thích tôi? Hay còn lý do nào khác?"

"Tôi không gay!"

Vương Tuấn Khải giật mình, đến nỗi vòng tay cũng buông ra. Sắc mặt Vương Tuấn Khải tệ đến thấy rõ, hắn không còn cách nào giải thích càng không thể ép buộc Vương Nguyên. Hắn rời khỏi phòng.

Trước khi đi, hắn nói:"Tôi cũng không gay, tôi chỉ thích cậu."

Khi cánh cửa đóng sập lại, tim Vương Nguyên mới chậm trễ hụt hẫng, rồi đau nhói, rồi bi thương.

Vương Nguyên ngồi thụp xuống tại chỗ, khóe mắt dần đỏ ửng, cậu lẩm nhẩm.

"Tôi cũng vậy. Thích anh, thật sự thích. Nhưng không thể."

.

Bánh vô lăng bị Vương Tuấn Khải đập cho một chưởng xuýt thì vỡ nát. Lửa giận trong lòng này chỉ có thể dùng bạo lực mà bộc phát ra.

Hắn không trở về công ty mà lái xe thẳng ra ngoại ô của Mã Gia.

Điện thoại theo một nhịp điệu thân quen kêu lên, hiển thị tên người gọi là Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải vuốt màn hình tắt đi.

Tiếp đó, một tin nhắn đính kèm tệp được gửi tới.

Lần này thì Vương Tuấn Khải dừng xe trên con dốc, lạnh nhạt mở xem tin nhắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ gửi cho cậu một tấm ảnh kèm theo caption. [Cãi nhau?]

Vương Tuấn Khải mờ mịt phóng to tắm ảnh mới phát hiện ra trọng điểm mà Thiên Tỉ muốn nói cho hắn nghe. Trong bức ảnh lộn xộn kia, Vương Nguyên có lọt vào một góc nhỏ, cậu ấy đang xem tờ trình mà Thiên Tỉ đưa, đôi mắt đỏ giống như vừa mới khóc.

Hầu kết Vương Tuấn Khải lên xuống một lượt, hắn tức giận ném thẳng điện thoại đi, tay còn lại đấm vào cửa kính ô tô làm cho trên đó không tự nhiên mà tồn tại một vết nứt. Hắn gầm lên:"Nói không thích tại sao lại còn khóc, cậu không thể dễ hiểu hơn sao? Chết tiệc!!"

Vương Tuấn Khải thả người trượt trên thân xe rồi ngồi bệch xuống đường, từ trước đến nay hắn rất hiếm khi mất bình tĩnh như vậy. Thế nhưng dạo này hắn luôn không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, tựa như Vương Nguyên chính là nguồn cơn khiến hắn thay đổi thói quen giấu diếm cảm xúc.

Đầu Vương Tuấn Khải thấy đau nhưng tim còn đau hơn nữa.

Rõ ràng cậu ấy cũng thích thì vì cái gì lại từ chối? Vương Nguyên không phải là một người như vậy!

Vương Tuấn Khải cố gắng động não. Cậu ấy nói cậu ấy không gay, có khả năng trước đó đã xảy ra chuyện khiến tâm lý bị thương tổn. Trước đây, nhiều lần Vương Nguyên ngủ gật cậu luôn mơ thấy những điều rất tồi tệ đến mức bật khóc trong mơ. Hắn nhớ lại, có lần chị gái của Vương Nguyên cũng đã từng nói qua về một việc nào đó trong quá khứ, thậm chí còn mặc kệ thân phận hắn lớn như thế nào nhất định căn dặn không được để Vương Nguyên phải đau khổ.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải phát hiện ra vô số lỗ hỏng mà hắn sai sót bỏ qua. Trong đầu Vương Tuấn Khải cả gan bật lên một nghi vấn đáng sợ, đến mức hắn không dám khẳng định suy đoán đó của mình.

Tay hắn sờ túi quần, muốn lấy điện thoại gọi cho ông ngoại hắn. Và hắn nhớ ra ... điện thoại vừa vứt đi rồi ...

Vương Tuấn Khải nén một tiếng thở dài, chỉ còn cách tiếp tục lái xe đến gặp trực tiếp lão Mã.

.

Buổi chiều tan tầm, Vương Nguyên giơ tay nhìn đồng hồ. Hiện tại đã hơn 6h tối mọi người chắc hẳn đã về nhà. Thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn chưa trở về công ty.

Vương Nguyên không vội thu dọn đồ đạc mà ngồi chằm chằm nhìn điện thoại di động.

Từ lúc đó đến giờ Vương Tuấn Khải vẫn chưa liên lạc với cậu.

Bỗng nhiên điện thoại reo lên, khiến Vương Nguyên tự nhiên vui mừng cầm lấy.

Nhưng người gọi không phải Vương Tuấn Khải.

Mà là chị gái.

***

K: Chính tả chỉnh sau nhoa 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC