Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói nhiều như vậy, thực sự quan hệ của hai người là gì?"

Vương Nguyên chau mày, khoanh tay ngồi đối diện với Vương Tuấn Khải. Không phải cậu ghen, nhưng thực sự điều này quá mờ ám.

Vương Tuấn Khải chợt ngẩn ra:"Tôi cũng không rõ nữa. Vốn dĩ hình như không có quan hệ gì cả."

Hắn chuyển đến ngồi bên cạnh cậu, quàng một tay xuống thắc lưng cậu không mạnh không nhẹ vừa xoa vừa an ủi:"Aiya, tôi ngoại trừ cậu nhất định là không có ai cả."

Nếu nói Vương Nguyên thật sự không suy nghĩ gì thì đó chính là nói dối, cái mà cậu băng khoăng ở đây không chỉ có chuyện Đào Hoa theo đuổi Vương Tuấn Khải, mà còn là cậu sẽ làm gì để không xuất hiện thêm một Đào Hoa thứ hai. Bởi lẽ hai người hiện tại cũng đang trong giai đoạn dần dần thích nghi nhau, ít ra cậu cũng nên cho người đàn ông của cậu một cảm giác an toàn mới phải.

Vương Tuấn Khải thấy cậu trầm tư thì nghĩ Vương Nguyên đang tức giận. Cho dù trong lòng hắn thấy ngọt thật, nhưng hắn tuyệt đối không muốn cậu tổn thất tinh thần vào mấy chuyện cỏn con này. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, nắm lấy bàn tay Vương Nguyên:"Hay là chúng ta trở về Trùng Khánh đi?"

Về Trùng Khánh? Vậy chẳng khác nào là yên phận chịu đựng cho Đào tiểu thư kia quấy nhiễu? Dù gì tại Mã Gia cậu cũng là cháu ... cháu dâu, ít nhất cũng không được để Mã Gia mất mặt. Vương Nguyên buông tay Vương Tuấn Khải, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ kiên định:"Không đâu, tôi muốn ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày, bây giờ chúng ta đến gặp ông ngoại Mã để xin phép đi?"

Vương Tuấn Khải cũng hết cách, bảo bối nói thế nào thì chiều theo thế ấy vậy. Hắn đối Vương Nguyên gật đầu rồi phất tay gọi người tới:"Mã lão gia hiện tại đang ở đâu?"

Nữ hầu cung kính cuối đầu đáp:"Thưa, Mã lão gia đang dùng trà chiều cùng Đào tiểu thư ở sân phía đông ạ!"

Vương Tuấn Khải nghe xong thì nhìn Vương Nguyên, cậu gật nhẹ đầu sau đó cẩn thận nâng cánh tay bị thương của Vương Tuấn Khải, ân cần dặn dò:"Chậm chút, cẩn thận vết thương của anh hở ra đó!"

Bây giờ trong lòng Vương Tuấn Khải không có gì ngoại trừ ngọt ngào.

Chẳng mấy chốc sau nữ hầu đã thông báo đến lão Mã rằng Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đang đến. Lão Mã liền sảng khoái kêu người hầu chuẩn bị thêm ghế ngồi và trà bánh.

Đào Hoa hình như đã nhìn ra nên liền lên dây cót tinh thần, chỉnh trang lại chút nhan sắc vốn dĩ có hạn để còn đối phó với tình địch.

Từ phía đằng xa, một thấp một cao chậm rãi bước tới. Trông thấy Vương Nguyên phải nâng tay cho thằng cháu hư hỏng nhà mình, lão Mã liền cau mày mắng lớn:"Xem coi bộ dạng của con đi, nam tử hán ngã một chút liền bắt cháu dâu của ta nâng tay, muốn ăn đòn phải không?"

Vương Tuấn Khải giật mình, cười trừ rụt tay:"Nào có nào có. Con đâu có dám ức hiếp cháu dâu bảo bối của ông ngoại chứ?"

Cả hai theo mấy chỗ còn trống ngồi xuống theo thứ tự lão Mã, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Đào Hoa. Thế nhưng Vương Nguyên còn chưa kịp ngồi, Đào Hoa đã nhanh chóng đứng dậy ngồi vào chỗ của Vương Nguyên, hất cậu ra một bên lo lắng nhìn cánh tay của Vương Tuấn Khải:"Ai nha, sao anh lại bị thương ra nông nổi này?"

Vương Tuấn Khải đương nhiên nhanh chóng lùi lại:"Nếu thật sự quan tâm thì ban nãy cô nên hỏi rồi mới phải, còn bắt tôi phải đỡ cô dậy, cô như vậy có phải quá mặt dày không? Tránh đi, tôi chỉ muốn ngồi cùng ông ngoại và Vương Nguyên thôi!"

Bị một lời lạnh lẽo như thế, Đào Hoa liền cứng người lùi lại, trả về chỗ cũ. Sau đó, mọi người cuối cùng cũng an vị.

Vương Nguyên sợ không gian vì mấy lời gắt gỏng vừa rồi của Vương Tuấn Khải mà chùng xuống nên cậu rót trà mới rồi đẩy sang cho lão Mã:"Ông dùng thêm trà đi, trà này con đã bảo người làm pha loãng đi một chút. Uống đậm quá, buổi tối sẽ khó ngủ đó!

Lão Mã thích thú híp mắt cười:"Chỉ có con chiếu cố lão già này thôi."

Vương Nguyên mỉm cười, sau đó chăm thêm trà cho Đào tiểu thư cũng tự mình rót thêm hai tách khác cho hắn và cậu.

Đào tiểu thư nhạt nhẽo mỉm cười:"Sao cậu lại phải khổ cực làm mấy cái này chứ, đây là việc của hạ nhân mà!"

Là một tổng tài, Vương Nguyên hiểu rõ ý tứ mỉa mai mình chỉ bằng người hầu trong nhà của Đào Hoa, nhưng mà cậu cũng không thể để người này chà đạp mãi được, về lý hay về tình cậu cũng là người có vị trí trong Mã Gia hơn cô nàng. Vì thế cậu không ngần ngại đáp lại:"Báo hiếu thôi mà, nếu khổ cực Đào Hoa tiểu thư đúng là nên nhờ vả người hầu làm thì hơn, không chừng còn làm tốt hơn nhiều. Mấy việc phụng dưỡng lão gia trưởng thế này hẳn là cô làm không quen đúng không?"

Tay cầm tách của Đào Hoa chợt run lên, hóa ra tình địch của cô không hề bạch nhược như vẻ bề ngoài chút nào. Cô lập tức thay đổi kế sách, nâng lên tách trà của mình:"Thật là khiến cậu Vương đây coi thường, mời cậu dùng trà!"

Vương Nguyên cũng nâng tách trà của mình lên kính lễ, thế nhưng Đào Hoa lại thừa dịp này đụng mạnh tách của hai người vào nhau. Trà vừa rót ra nóng hổi văng lên tung tóe khiến cả bàn 4 người đều giật mình.

Vương Tuấn Khải nhanh tay bao lấy bàn tay Vương Nguyên rồi giật chúng lại, khiến tách trà bằng sứ xanh đồng rơi xuống nên cỏ.

Lão Mã kinh ngạc đến đứng dậy muốn xem cho rõ bàn tay nhỏ bé của Vương Nguyên:"Không sao chứ Tiểu Nguyên, có cảm thấy nóng rát không?"

Vương Tuấn Khải cũng loạn xà ngầu kiểm tra thật kỹ từng đốt ngón tay của cậu, nhỏ giọng trách cứ:"Sao lại không cẩn thận như vậy, chỗ này, chỗ này nữa, có đau không?"

Thật sự dây thần kinh phản xạ của Vương Tuấn Khải rất tốt, Vương Nguyên chưa kịp hiểu chuyện gì thì hai bàn tay đã bị thu hồi về rồi. Trong lúc mọi người đang bận rộn kiểm tra tay cậu thì cậu lại nhìn đến mấy ngón tay đã đỏ lên của Đào tiểu thư. Thế nhưng không có một ai quan tâm đến.

"Con không sao, không sao! Nhưng hình như Đào tiểu thư phỏng rồi!"

Vương Nguyên lên tiếng, thế nhưng Đào Hoa liền ngắt lời:"Không có phỏng, tôi cũng .... không sao!"

Sau đó cô nàng cười gượng một tiếng, không nói gì thêm.

.

Buổi tốt sắp đến giờ tắt đèn, Vương Nguyên vì nể mặt cánh tay đau của Vương Tuấn Khải nên mới giúp hắn chốt lại cửa sổ và kéo rèm. Ai ngờ vừa định kéo rèm cậu lại phát hiện bóng dáng của vị Đào tiểu thư kia đang lang thang hóng mát ở hành lan. Cậu nghĩ lại chuyện lúc trà chiều thế là không đành lòng quay lại nói với Vương Tuấn Khải:"Xem ra Đào tiểu thư kia thật sự rất cô đơn, hay là tôi ra đó xem cô ấy một lát?"

Vương Tuấn Khải đang xem mail thì ngẩn đầu. Hắn biết rõ thỏ con nhà hắn sẽ không tuyệt tình được với ai mà, vì như thế mới không thể quản nổi một bầy bát nháo ở chi nhánh Trùng Khánh. Hắn hiểu được tâm lý thương người của cậu, vì vậy hắn cũng không thấy phiền lòng:"Vậy nhớ trở lại sớm nhé, Đào Hoa kia có gây trở ngại gì cậu phải lập tức báo lại với người hầu đó!"

"Tôi biết rồi mà!"

Vương Nguyên đáp hắn rồi rời khỏi phòng. Từ phòng của cậu đi xuống hành lan bên dưới cũng không xa, đi tầm năm phút liền tới. Lúc bấy giờ, Đào Hoa đang ngồi nghỉ chân trên bật cầu thang.

Vương Nguyên đem theo một lọ thuốc mỡ ngồi xuống bên cạnh Đào Hoa:"Tôi mang thuốc đến cho cô, thoa vào đi không thì sẽ để lại sẹo đấy."

Không như đề phòng thường lệ, cô nàng khách sáo cảm ơn cậu sau đó nhận thuốc tự mình bôi lên tay. Cái mát lạnh của thuốc mỡ làm tâm trí cô nàng cũng trở nên thanh tỉnh:"Xin lỗi cậu, tôi không cố ý làm đổ trà."

Vương Nguyên chắc lưỡi:"Không sao, dù gì tôi cũng không bị thương mà."

Đào Hoa bật cười ánh mắt nhìn xa xăm:"Tôi thật ganh tỵ với cậu đấy! Có thể dễ dàng chiếm được ánh mắt của Khải. Cậu nên coi đó là diễm phúc!"

Nếu Đào Hoa không nói, Vương Nguyên cũng tự mình biết mình có cỡ nào may mắn mới bắt được một thư ký kim bài như vậy. Nhưng nếu không có tình yêu thì vẫn còn có gia đình, cớ gì Đào tiểu thư này lại giam mình trong cô độc như vậy?

"Cho tôi mượn bờ vai cậu được không?"

Vương Nguyên còn chưa trả lời, đầu của nàng ta đã ngã xuống bờ vai gầy của cậu. Chỉ có điều đến một sợi tóc còn chưa kịp chạm, đầu cô nàng đã bị một bàn tay khác ngăn lại:"Làm cái gì?"

Đào Hoa giật mình thẳng lưng, nắm chặt lấy bàn tay của Vương Tuấn Khải, lắc đầu nguầy nguậy:"Khải, anh đừng hiểu lầm, chỉ là Vương Nguyên muốn cho em mượn vai để tựa vào, vả lại Vương Nguyên lẽ nào còn có thể thích phụ nữ?"

Một câu này không nặng không nhẹ đánh cho lồng ngực Vương Nguyên đau ê ẩm:"Tôi thế nào không thể thích nữ nhân?"

Đào Hoa chỉ cần chờ như vậy rồi làm như kinh ngạc:"Chẳng lẽ cậu ... thích tôi? A, không ngờ. Là vì thích tôi mới khiến tôi đau khổ bằng cách cướp Khải, sau đó mới chạy đến để dỗ dành tôi sao?"

"Cô-" - Vương Nguyên từ trước đến nay chưa từng thấy người nữ nhân nào có miệng lưỡi rắn độc như vậy. Thậm chí cậu còn chưa đồng ý để cô ta tựa vào mình, thế nhưng cô ta đã có thể vẽ ra một câu chuyện thật dài.

Vương Tuấn Khải thấy rõ lồng ngực cậu tức đến phập phồng, thế mới nói, nếu lỡ như trước khi đến đây cậu không nói cho hắn biết rằng cậu đi tìm Đào tiểu thư kia thì lúc này quả thực là tình ngay lý gian. Hắn không để tâm Đào Hoa nữa mà ôm lấy Vương Nguyên vào lòng, dỗ dành nói:"Đừng tức giận. Cũng cảm ơn cô ta đã để cho em thấy không nên dễ dàng tin tưởng người khác!"

Nghe xong, Vương Nguyên lập tức ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt tồn tại một màu đen thăm thẳm:"Kể cả anh tôi cũng không thể tin tưởng sao?"

Trong tim hắn chợt nhói, nếu hắn bảo cậu nên tin thì chính là dối gạt cậu nhưng nếu hắn nói cậu không nên tin thì chính là tổn thương cậu. Đương lúc đấu tranh tư tưởng, Vương Nguyên đã rời khỏi vòng tay hắn. Cậu nhẹ nhàng bước đi, mặt cũng không xoay lại nhìn hắn.

Tay hắn đã đưa lên không trung nhưng lại không dám giữ lấy. Cuối cùng đành để bóng lưng cậu khuất sau ngõ ngoặt.

Đào Hoa bấy giờ vẫn đang cố cứu vãn tình thế, vẫn luôn luyên thuyên bên tai Vương Tuấn Khải để thanh minh cho bản thân, nhưng hắn không nghe lọt từ nào.

Thái độ của hắn vẫn bảo trì băng lãnh, hắn nhìn nữ quản gia luôn túc trực ở đó như đang ra mệnh lệnh.

Đợi cho nữ quản gia gật đầu hắn liền đi.

Không có sự cứu vãn nào cho Đào tiểu thư. Nữ quản gia tiến lên hai bước, cung kính cuối đầu chào:"Thưa Đào Tiểu Thư, cậu chủ có lệnh tiễn khách, xin mời  cô trở về phòng riêng thu dọn hành lý. Tôi đã tiến hành đặt vé máy bay."

Đào Hoa khoanh tay, dùng lỗ mũi nhìn người:"Cô có quyền gì mà đuổi tôi? Tôi không tin Khải làm thế, tôi phải đi hỏi anh ấy!"

Dứt lời, Đào Hoa lập tức hướng phòng Vương Tuấn Khải mà đi đến. Nhưng chưa đi được hai bước, cô đã bị thân ảnh chớp nhoáng của nữ quản gia chặn lại. Đào Hoa giật mình, vừa rồi còn đứng bên này mà?

Nữ Quản Gia:"Phòng của tiểu thư lối này mới đúng."

.

Đằng sau cửa phòng là một sự im ắng tĩnh mịch.

Vương Tuấn Khải tần ngần nhìn bờ lưng gầy kia hướng vào mình mà bất chợt ũ rũ.

Không nên tin tưởng hắn ư? Hắn đã nói ra điều ngốc nghếch gì vậy? Chính hắn cũng đã nói cậu phải tin tưởng hắn cơ mà ....

Hẳn là Vương Nguyên đã buồn lắm.

Vương Tuấn Khải cứ đứng mãi ở cửa, muốn bước vào an ủi cậu lại không dám, muốn bước ra để cậu yên tĩnh lại không nỡ.

Thật đúng lúc, điện thoại trên bàn đầu giường bần bật run lên khiến sự chú ý của cả hai đều bị thu hút.

Vương Nguyên thoáng nhìn điện thoại rồi chuyển ánh mắt nhìn hắn. Chỉ trong giây phút ngắn ngủi thôi thế nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải lại tồn tại một chút bối rối nhỏ nhoi.

"Là điện thoại của anh đó!" - Vương Nguyên nói.

Hắn chậm nhịp giật mình, bất đắc dĩ bước đến, là Dịch Dương Thiên Tỉ gọi.

Bên kia đầu dây vẫn là loại chất giọng trầm lạnh điềm tĩnh:"Giúp tôi báo cáo lại với Vương Tổng, hợp đồng với Mã Gia chúng ta đã giữ được, đồng thời cũng thuận lợi thoát khỏi kế hoạch kiểm soát tài chính của trụ sở. Giám Đốc Vương không thể làm gì chúng ta nữa rồi."

Bởi vì không gian vốn dĩ tĩnh lặng nên cả hai đều nghe rõ Dịch trợ lý nói gì.

Vương Tuấn Khải điềm nhiên trao đổi ánh mắt cùng Vương Nguyên sau đó hỏi trong điện thoại:"Chuyện gì đã xảy ra? Tôi không nghĩ sẽ dễ dàng dành lấy hợp đồng như thế?"

Dịch trợ lý đáp:"Là Vương Chủ Tịch trở về, chính ông ấy là người ra chỉ thị để cho chi nhánh Trùng Khánh hoạt động không dưới sự giám sát của trụ sở K."

Hiểu rõ, Vương Tuấn Khải vừa gật đầu vừa nói:"Được rồi, tôi sẽ báo cáo lại với Vương Tổng!"

Sau đó đôi bên cúp máy.

Vương Nguyên dường như vẫn còn lâng lâng trong vui sướng nên có hơi thất thần một chút. Thẳng đến khi Vương Tuấn Khải nắm chặt lấy tay cậu, cậu mới hồi tỉnh trở lại:"Tốt quá rồi, lần sau có dịp tôi nhất định phải đến cảm ơn Vương Chủ Tịch!"

"Được, tôi cùng cậu mời cơm ông ấy!"

Vương Nguyên mỉm cười gật đầu, đương nhiên là vô cùng tán thành. Chợt, cậu chạm vào vết băng trên tay hắn, dịu mắt hỏi:"Để tôi giúp anh thay băng nhé?"

Hiển nhiên là Vương Tuấn Khải liền quẫy đuôi đi lấy hộp y tế.

Từng vòng băng trắng bị mở, chốc lát không gian lại lặng thing như ban đầu.

Chính Vương Tuấn Khải tự biết hắn nên phải xin lỗi, nhưng nếu lỡ như để Vương Nguyên tin tưởng tuyệt đối hắn thì lúc mọi chuyện lộ ra chẳng phải là đả kích lớn sao?

Không bằng nói luôn bây giờ? Aiya không được, chuyện công ty còn chưa xong, hắn phải giải quyết Vương Đông Sinh trước...

"Đau không?" - Cậu hỏi

Mạch suy nghĩ bị đứt giữa chừng nên hắn ngưng một lúc mới đáp:"Không đau."

Lại một hồi im lặng, sau đó hắn mới tiếp lời:"Chuyện lúc nãy cậu không giận tôi chứ?"

Vương Nguyên bật cười hết sức dịu dàng:"Không có, tôi cũng đâu phải thiếu nữ mới lớn. Tôi nghĩ, niềm tin ý mà phải là do cả hai cùng gây dựng. Anh có muốn cùng tôi làm điều đó không?"

Vương Tuấn Khải kinh ngạc đến run tay, hóa ra mọi thứ đều là lo lắng thừa thãi của hắn. Căn bản, nếu đối phương không hiểu rõ bản tính của hắn thì chắc chắn sẽ giận dỗi. Nhưng người này thì khác, cho dù là trong hoàn cảnh nào cũng khiến tim hắn ấm áp đến cùng cực. Cho dù đó chỉ là những hành động nhỏ nhặt hay mấy câu nói đơn điệu thì hắn cũng đều cảm động, bởi vì trong đó có chân tâm của người hắn yêu.

Hắn chạm trán mình vào trán cậu, nho nhỏ thì thầm:"Miễn là tim tôi còn đập, thì ý niệm tin tưởng cậu luôn luôn tồn tại. Tôi cho dù có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không thể mất cậu!"

------------------

Lễ vui hong mấy má?

#K

Chính tả mạn phép sửa sau. Huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC